(Nghi đoàn tùng sanh = Những mối nghi ngờ càng lúc càng dầy đặc)
Lúc họ đến ven làng, Giang Xuân Lam từ trong cánh đồng, chạy ra nhanh như cắt, tay vẫy, miệng hô hoán:
- Tiêu đại ca, A Tử tỷ tỷ, phải các người đó không?
Tiêu Phong đến gần, xuống ngựa, ông thấy mặt cậu dính đầy bùn đất nhọ nhem bèn vỗ vai, hỏi cậu:
- Giang huynh đệ, từ lúc chia tay đến giờ, cậu khoẻ không? Sao cậu bùn đất dính đầy mặt, việc đồng áng không làm giống người ta?
Đưa tay gãi đầu, Giang Xuân Lam cười hì hì:
- Tại đệ bị bệnh da, đầu cổ mặt mày cứ hay ngứa, một tay làm đồng, một tay gãi nên bôi bùn đất dính lên mặt!
Tiêu Phong cười ha hả, nói:
- Tiểu quỷ này! Nhiễu chuyện quá đi ... Mẹ cậu khoẻ không?
Giang Xuân Lam đáp:
- Mẹ đệ khoẻ! Chỉ tội nghiệp, bà cứ tối ngày hỏi đại ca và A Tử! - Cậu vừa nói, vừa liếc nhìn Liễu Như Lãng và Tân Nguyệt, rồi cười cười, hỏi Tiêu Phong - Tiêu đại ca, ba người này là ai? Vị đại huynh này cao lớn, điển trai dữ! Hai vị tiểu thư đó đẹp hết sức, hoa hờn, nguyệt thẹn, chim sa cá lặn!
Liễu Như Lãng cười rộ, nói:
- Giang huynh đệ văn chương giỏi, xuất khẩu thành chương, không giống trẻ nhà quê chút nào!
Gã chắp tay chào, nói:
- Tại hạ Liễu Như Lãng, xin thỉnh giáo cao tính đại danh Giang huynh đệ?
Giang Xuân Lam cũng bắt chước, chắp tay chào lại, trả lời:
- Tiểu đệ Giang Xuân Lam, Liễu đại ca đa lễ quá!
Rồi cậu quay sang chào Tân Nguyệt và Tiểu Nhạn:
- Kính chào hai tỷ tỷ.
Tân Nguyệt chúm chím cười, đáp:
- Tiểu huynh đệ đa lễ quá! Mồm miệng cậu trơn tru, chẳng kém Liễu đại ca!
A Tử đưa tay cốc vào đầu cậu, la lớn:
- Cái thằng tiểu quỷ này đâu so sánh với Liễu đại ca được? Liễu đại ca người ta đây, văn vũ song toàn, gì cũng rành, trừ việc đồng áng, ăn nói mồm mép thì khỏi chê rồi!
Giang Xuân Lam bị cô gõ vào đầu, cậu khó chịu, né tránh sang một bên, cười đáp:
- A Tử, tỷ giống mấy con ruồi, nó cứ châm chích đệ hoài, tỷ đâu có hơn đệ bao nhiêu, đâu sánh với hai tỷ tỷ đây được!
- Ê .. .đừng nói bậy! - A Tử trợn mắt - Hai tỷ tỷ đây chưa nói gì nhiều, sao mi dám đem bổn cô nương A Tử ra so sánh được?
Giang Xuân Lam chạy nấp vào sau lưng Tiêu Phong, níu tay ông, la lớn:
- Tiêu đại ca, cô ấy muốn đánh đệ kìa!
Tiêu Phong một tay giữ cậu, tay kia giắt ngựa, cười bảo:
- Đừng quấy nhộn nữa, mình còn phải đi gặp mẹ cậu, bàn chuyện đối phó địch nhân.
Lập tức mọi người cùng giắt ngựa, theoTiêu Phong và Giang Xuân Lam vào làng.
Đi bên cạnh Giang Xuân Lam, Liễu Như Lãng tủm tỉm cười, nói:
- Giang Xuân Lam, xuân lai giang thủy lục như lam Cái tên đẹp quá! Ai đặt cho cậu vậy? Nghe đầy thi tứ, đọc lên làm người ta liên tưởng đến cảnh sông xanh nước biếc liền màu đất trời miền Giang Nam!
Giang Xuân Lam đắc ý, cười khoái trá:
- Vậy à? Đệ cũng thấy tên đó hay lắm, mẹ đệ bảo tiên phụ đã nghĩ ra, bà nói cha đệ xưa là người học rộng.
"Giang Xuân Lam, Giang Xuân Lam ", Liễu Như Lãng lẩm nhẩm, bỗng liên tưởng đến một người khác, gã chăm chú quan sát gương mặt cậu hồi lâu. Giang Xuân Lam bị gã chăm chú, cậu không ngừng chà mạnh tay vào mặt, định làm tróc những vệt bùn. Liễu Như Lãng càng nhìn kỹ hơn nữa, khiến Giang Xuân Lam không chịu nổi, cậu hỏi
- Liễu đại ca, mặt đệ nhiều bùn đất lắm sao? Đệ tưởng đệ đã chà sạch hết rồi!
Liễu Như Lãng chầm chậm thu hồi ánh mắt, gã trầm ngâm một lúc, rồi hỏi:
- Giang huynh đệ, mẫu thân đệ tên gì? Đệ có anh chị em nào không?
Giang Xuân Lam lắc đầu, đáp:
- Đệ cũng không biết mẹ đệ tên gì, bà chưa khi nào nói chuyện quá khứ với đệ, và đệ không có anh chị em nào.
Cậu quay sang nói với Tiêu Phong:
- Tiêu đại ca, tối hôm đó, đệ có hỏi mẹ tại sao Bích Vân cung chủ muốn giết mình, nhưng mẹ đệ không trả lời, mà hàng ngày vẫn cứ giả làm bà nội, trước mặt người khác, đệ cứ phải kêu bằng bà nội, Chỉ khi nào vắng bóng người khác, bà mới cho đệ gọi làm mẹ.
Tiêu Phong nghĩ, Giang phu nhân mười sáu năm nay nhẫn nhục, chính vì muốn bảo đảm an toàn cho Giang Xuân Lam, bây giờ, tuy bị Bích Vân cung truy ra rồi, bà vẫn giữ bí mật chân tướng, có lẽ bà không muốn đem Giang Xuân Lam vào vòng oán thù, vào vòng oan oan tương báo từ chuyện quá khứ của bà. Bà chỉ muốn cậu làm một người bình thường trọn cuộc đời. Nghe đối đáp giữa hai đối thủ đêm đó, ông mường tượng thấy oán thù giữa họ sâu tựa biển cả. Giang phu nhân nhất quyết chôn chặt quá khứ trong lòng, muốn một mình gánh mọi hậu quả. Điều đó càng làm người ta bội phục bà nhiều. Chỉ tội nghiệp Giang Xuân Lam tuổi nhỏ, cậu không hiểu khổ tâm trong lòng người mẹ, Tiêu Phong bảo Giang Xuân Lam:
- Mẹ cậu làm vậy là muốn tốt cho cậu đấy, bà đang phải chịu đựng những đau khổ người thường khó cảm thông!
Giang Xuân Lam lắc đầu, đáp:
- Nhưng đệ đâu còn nhỏ nữa đâu! Mọi người cứ xem đệ như trẻ nhỏ ... năm nay đệ đã mười bảy tuổi rồi!
Chẳng bao lâu, họ đến nhà Giang Xuân Lam.
Bên trong nhà, Giang phu nhân nghe tiếng ngựa cùng tiếng trò chuyện của đoàn Tiêu Phong, bà nhẹ bước tiến ra, chắp tay, khom mình chào Tiêu Phong:
- Tiêu đại hiệp nghĩa cử cao cả, đến sớm hơn mười ngày, lão thân không biết dùng lời nào nói cho hết cảm kích!
Tiêu Phong vội vàng đáp lễ:
- Giang phu nhân bất tất đa lễ, bạt đao tương trợ bằng hữu trong cơn khó khăn, ấy là bổn phận Tiêu Phong.
A Tử tiến đến nắm tay Giang phu nhân, nhìn vào mặt bà, hỏi:
- Đại nương, sao bà vẫn còn đeo cái mặt nạ khó coi này vậy? Dòm chán chết thôi, diện mạo đại nương đẹp đẽ lắm, sao cứ phải ẩn giấu dưới tấm mặt nạ này?
Giang phu nhân gượng cười , bà nói nho nhỏ:
- Đeo quen rồi, không có nó, ta thấy khó chịu là! Với lại hàng xóm xưa nay thấy ta già cả, ta e đột nhiên thay đổi sẽ làm họ sợ hãi.
Bà đưa mắt nhìn Liễu Như Lãng, hỏi:
- Đây là ...
Liễu Như Lãng chắp tay chào bà:
- Tại hạ Liễu Như Lãng, xin ra mắt Giang phu nhân. Từ khi nghe Tiêu Phong kể lại chuyện đêm đó, trong lòng gã thắc mắc, không hiểu quan hệ giữa bà và Bích Vân cung chủ rốt cục là sao? Ông nói võ công gã có cùng uyên nguyên với bà, vậy sư phụ và bà có mối ràng buộc thế nào? Khi gặp Giang Xuân Lam, thấy cậu giống một người, trong lòng gã không khỏi không e ngại, gã mong sớm xem mặt Giang phu nhân, giúp gã có được giải đáp cho các nghi vấn, nào ngờ, bà vẫn đeo mặt nạ, khiến gã vô cùng thất vọng. Khi thấy bà chăm chú nhìn mình như vừa rồi mình chăm chăm quan sát Giang Xuân Lam, ánh mắt bà không tách rời khỏi thân hình gã!
Giang Xuân Lam khoa tay trước mặt bà, hỏi:
- Mẹ! Sao mẹ chăm chú nhìn Liễu đại ca vậy? Làm cho người ta bối rối!
Giang phu nhân vội vàng chuyển ánh mắt sang chỗ khác, bà cười cười, hỏi:
- Liễu công tử trông tuấn tú, không hiểu gốc gác ra sao?
Liễu Như Lãng đáp:
- Tại hạ người Giang Nam, tổ tiên nhiều đời nay sinh cơ lập nghiệp ở Lâm An.
Là người cực thông minh, gã sớm nhận thấy trong ánh mắt chăm chú của Giang phu nhân có điều kỳ quái, pha lẫn chút lo âu. Lúc này ánh mắt bà đã bình hoà.
Giang Xuân Lam kéo tay bà, hỏi:
- Mẹ, đoàn Tiêu đại ca từ xa đến, mẹ đừng để họ đứng ngoài cửa! Mẹ mời họ vào nhà đi!
Giang phu nhân nhẹ nhàng chuyển mình sang một bên, bà cười bảo:
- Ta bữa nay thật quá hồ đồ! Mời tất cả vào nhà uống nước!
Vào đến nơi, Tiêu Phong giới thiệu Tân Nguyệt và Tiểu Nhạn, ông không nêu thân phận của hai người.
Lần đầu vào nhà người nghèo, Tân Nguyệt thấy ngoài cái bàn, vài cái ghế cùng nông cụ lặt vặt, tuyệt không còn gì khác, cô nghĩ thầm "Thì ra trong nhà người Hán nghèo khó, nó xuềnh xoàng đến thế! Chẳng biết họ ngày thường kiếm đủ ăn không! Vùng đây thuộc Mông Cổ, mình phải làm sao giúp người dân bớt khổ! Khi về đến Mông Cổ, ta phải bàn chuyện này cùng tứ ca mới được!"
Tính tình thiện lương, lại đang để ý một người dị tộc như Tiêu Phong, trong đầu cô không hề phân biệt đối xử Mông Hán, cô lại càng không mang tham vọng xâm lược Nam triều.
Mọi người an toạ, Tiêu Phong hỏi:
- Giang phu nhân, từ ta ra đi, người Bích Vân cung có đến quấy nhiễu gì không?
Giang phu nhân đáp:
- Không thấy gì cả! Bích Vân cung chủ đó tuy ngoan độc, nhưng xưa nay thường nói một là một, hai là hai, chưa đến hạn giao uớc, bà ta sẽ không cắt cử ai đến đâu!
Chảng hiểu vô tình hay hữu ý, bà liếc qua Liễu Như Lãng, hỏi:
- Liễu công tử người Giang Nam, chắc lần này Tiêu đại hiệp xuống Giang nam mới được gặp công tử?
Tiêu Phong đã để ý ánh mắt bà lúc gặp Liễu Như Lãng, ông biết lòng bà còn nghi ngờ, lại sợ Liễu Như Lãng khó chịu, ông cười, đỡ lời:
- Đúng vậy! Ta quen biết tứ đệ tại Giang nam hai tháng trước đây, nhờ tứ đệ xả thân giúp đỡ, coi nhẹ sống chết, đã cứu mạng ta ... Hai ta tâm đầu ý hiệp, đã kết làm anh em khác họ!
Giang phu nhân "ồ" một tiếng, dường như cất được gánh nặng trong lòng, bà cười đáp:
- Thì ra công tử bằng hữu thân thiết Tiêu đại hiệp, lão thân đã thất kính rồi. Tiêu đại hiệp là ân nhân của nhà ta, công tử đã cứu mạng Tiêu đại hiệp, còn kết nghĩa cùng ông ấy, thì cũng là ân nhân của ta, vừa rồi, lão thân nhìn công tử thấy công tử giống một người quen cũ, nên đã thất thố, xin thứ lỗi!
Liễu Như Lãng cười, trả lời:
- Giang phu nhân ăn nói khách khí thế, Như Lãng thật áy náy quá! Không biết phu nhân nói về người quen cũ nào? Như Lãng giống người ấy lắm sao?
Giang phu nhân tủm tỉm cười, đáp:
- Người đó bằng hữu lâu năm, đã qua đời từ lâu. Công tử trông hệt người đó, ta vừa rồi mới gặp công tử, đã giật mình - Mặt nạ bà mang nhiều vết nhăn nheo, nhưng đôi mắt tròng trắng con ngươi đen rõ rệt rất linh hoạt, bà ngẩng nhìn Liễu Như Lãng, hỏi tiếp - Cha mẹ Liễu công tử chẳng hay thân thể có được khang an?
Liễu Như Lãng cúi đầu, đáp:
- Gia mẫu mất đã lâu, gia phụ qua đời hai năm trước đây.
- Ồ! Ta xin lỗi! - Giang phu nhân nhỏ giọng - Tội nghiệp! Xin lỗi ta đã khơi dậy nỗi buồn!
Liễu Như Lãng nhè nhẹ lắc đầu, đáp:
- Không sao! Phu nhân chẳng nên tự trách.
Tiêu Phong chờ hai người đối đáp xong, ông nói:
- Giang phu nhân, từ giờ đến ngày hẹn ước còn chưa tới mười ngày, có nên sơ tán dân làng sống gần nhà đây hay không? Ta e lần này Bích Vân cung sẽ đưa nhiều người đến, họ dù không chủ tâm phương hại người lân cận, nhưng sợ không khỏi gây náo động đến những người vô can!
Giang phu nhân ngẫm nghĩ hồi lâu, rồi ngẩng đầu lên, nói:
- Tiêu đại hiệp, hiện thời, lão thân muốn nhờ ông dẫn Xuân Lam trốn đi, ông lo cho nó được bao nhiêu hay bấy nhiêu, chỉ mong ông giúp nó lấy được người vợ đàng hoàng, gìn giữ giòng dõi, hương hoả nhà họ Giang.
Tiêu Phong chưa trả lời, Giang Xuân Lam đã ồn ồn la lớn:
- Mẹ! Mẹ đừng nói thế nữa! Mẹ không trốn, con dù chết ... nhất định không đi đâu hết!
Giang phu nhân bực tức, bà nạt cậu:
- Xuân Lam! Con không hiểu gì hết!
---- Xem tiếp hồi 106 ----