Giang Xuân Lam đỏ bừng má, cậu bặm môi, nhưng nét bướng bỉnh vẫn hiện rõ trên mặt.
Tiêu Phong bảo bà Giang phu nhân
- Giang phu nhân, yêu cầu đó, xin lỗi, Tiêu mỗ không đáp ứng được! Ta nghĩ rằng khắp thiên hạ, không đứa con nào muốn bỏ rơi mẹ mình vào lúc sinh tử quan đầu hết. Tiêu mỗ vượt vạn dặm đến đây, không phải để lại chạy trốn, bỏ mặc bất cứ ai ở lại chịu nguy khổn một mình!
Giang phu nhân cau mày, bà trầm lặng, không nói gì.
Bỗng Liễu Như Lãng nói:
- Giang phu nhân đừng quá lo sợ, nếu đơn đả độc đấu, có đại ca ta cùng phu nhân đây, chưa chắc thua mấy tay cao thủ Bích Vân cung , tại hạ dẫu bất tài, cũng sẽ hết sức mình. Nếu nhân số bọn chúng đông, mình cũng không ngán, mình nhất định tìm ra cách thủ thắng.
Ánh mắt loé sáng, Giang phu nhân ngẩng đầu nhìn gã, hỏi:
- Liễu công tử biết thực lực họ chăng? Ngoài Bích Vân cung chủ, còn bốn đại hộ pháp, võ công thảy đều cao cường. Cung chủ lại có mối thù sâu tựa biển cả, lần này sẽ không khinh xuất nữa đâu! Bà ta sẽ kéo toàn bộ cao thủ đông như mây trong cung đến đây, Tiêu đại hiệp dù võ công cái thế, được thêm Liễu công tử trượng nghĩa tương trợ, nhưng muốn thắng họ không phải dễ. Kiếm trận Bích Vân cung đứng đầu thiên hạ, nếu lại do tứ đại hộ pháp xuất thủ ay, ta sợ thiên hạ khó ai chống nổi.
Bà chăm chú nhìn Liễu Như Lãng, rồi hỏi:
- Liễu công tử phải chăng dùng kiếm?
Liễu Như Lãng gật đầu, gã phục bà con mắt tinh tường.
Giang phu nhân nói tiếp:
- Liễu công tử từng cứu mạng Tiêu đại hiệp, võ công chắc không tệ, nhưng kiếm trận đó chỉ có thể phá bằng chưởng lực dũng mãnh, hồn hậu. Hai tháng trước, Tiêu đại hiệp võ công cao hơn mấy nữ đệ tử Bích Vân cung nhiều, cuối cùng đã phải dùng chưởng mới phá được kiếm trận đó. Ta tuy biết vận hành của kiếm trận, nhưng tuyệt đối không sao dùng sức một người đối phó nổi! Nhất là khi kiếm trận lại do bốn đại hộ pháp liên kết! Nhưng nếu có Liễu công tử giúp một tay, khả năng thắng cũng tăng lên nhiều.
Tiêu Phong nhớ, buổi tối ấy, đối đầu kiếm trận do mấy nữ đệ tử Bích Vân cung triển khai, ông cũng đã không tìm ra cách phá, chỉ sử dụng nhục chưởng chống kiếm trận đó, ông đã không nghĩ ra cách ứng phó các chiêu kiếm liên hợp, đã suýt thảm bại. Cuối cùng, ông phải dựa vào nội lực hồn hậu để thủ thắng. Ông lại nhớ trong chiến đấu, bà Giang phu nhân đã chỉ dụng chưởng, không dùng binh khí. Ông hỏi bà:
- Giang phu nhân hình như cũng sử kiếm?
Giang phu nhân gật đầu, bà đứng lên, vào phòng trong, một lúc sau, thấy bà trở ra, tay cầm trường kiếm. Tay trái giữ vỏ kiếm, tay phải bà rút "soạt" một tiếng, mọi người chỉ thấy hàn quang loé ra từ thanh bảo kiếm. Giang phu nhân nhìn lưỡi kiếm, chậm rãi nói:
- Mười sáu năm nay, ta đã không hề đụng tới thanh kiếm này!.
Bà ngẩng đầu, tiếp:
- Ta từng phát thệ kiếp này không sờ đến kiếm, nào ngờ lần này, ta phá bỏ lời thề, do đại sư tỷ bức bách ta.
Nói xong, bà tra kiếm vào vỏ, ngồi xuống, nói tiếp:
- Liễu công tử, ngày mai, ta sẽ đem sở học kiếm pháp ra thảo luận cùng công tử, hai ta cùng nhau nghiên cứu cách phá kiếm trận! Ôi ... kiếm trận đó đã hoàn thiện từ bao nhiêu năm nay rồi, có nhiều khả năng không phá nổi. Nó đã làm từng làm ta khốn đốn nhiều! Ta mong với sự tương trợ của công tử, mình cố thử tìm cách đối phá!
Nhìn Tiêu Phong, bà nói:
- Tiêu đại hiệp võ công cái thế, chưởng lực hùng hậu, Bích Vân cung chủ dẫu thân hoài tuyệt kĩ, nhưng nội lực không bằngTiêu đại hiệp, mình chỉ cần đánh bại năm người đó, những môn hạ kia mình không cần quan tâm. Bích Vân cung chủ ít thích huy động nhiều nhân sự, chưa chắc bà ta có ý định dùng số đông uy hiếp. Nhưng nếu bà mà chẳng đếm xỉa đến thân phận, đưa toàn cung đến đây, lúc ấy, mình dùng diệu kế của Liễu công tử.
- Phu nhân yên tâm, cho dù Bích Vân cung đem nhiều người đến, ta cũng không sợ! - Liễu Như Lãng ngước mặt, thở dài - Hy vọng sẽ như lời phu nhân bàn, Bích Vân cung chủ không đem số đông đến, thương vong hai bên sẽ ít hơn!
Tiêu Phong không hiểu ý đồ Liễu Như Lãng, nhưng nghe gã nói diệu kế, chắc sau này, gã sẽ cho ông rõ thôi. Ông hỏi:
- Cho dù Bích Vân cung không huy động nhiều người, nhưng để làm cho tốt, mình nên cho sơ tán láng giềng lân cận đến các thôn xóm gần đây. Vậy mình hãy bàn xem làm cách nào nói cho họ chịu sơ tán?
A Tử long lanh khoé mắt, cô nói:
- Cái đó khó gì đâu? Chỉ cần đem xe đến gom họ về giam tại đại lao thành Tín Dương, mươi, mười lăm ngày sau, sẽ bảo Bác Nhân Thuật thả họ ra, mọi chuyện lại dễ thực hiện cho gọn gàng nữa!
Tân Nguyệt chau mày, nói:
- Làm kiểu cưỡng bách đó, ta xem chừng không tốt! Mình cứ thẳng thắn bảo họ, ra sức thuyết phục để họ tự ý đi Tín Dương ... thì hay hơn.
A Tử cười nhạt, nói:
- Khi nói thực tình với họ, liệu họ tin mình không? Chỉ e tốn nước bọt nói tới nói lui, chỉ khiến họ cứ nghĩ bọn mình khùng!
Tiêu Phong lắc đầu:
- Tự dưng vô cớ đem giam, ta thấy không ổn! Nhưng đi thuyết phục họ, có khi tốn nước bọt như A Tử đã nói, họ sẽ không tin mình đâu!
Bỗng Liễu Như Lãng lên tiếng:
- Đệ có cách này hay lắm, bảo đảm cả thôn sẽ kéo nhau đi ráo trọi!
A Tử hiếu kì, cô ngó vào gã, hỏi:
- Tứ ca ca nói cách nào vậy?
Liễu Như Lãng cười, giải thích:
- Lời tục nói đồng tiền có thể sai khiến được cả ma quỷ! Mấy dân làng này sinh kế khó khăn, mình chỉ cần tung tin, thành Tín Dương có vị đại phú hộ, do muốn tạo âm đức cho tử tôn, có dự định ban yến tiệc lớn hai ngày mười ba, mười bốn, mời cư dân nghèo khó toàn thành cùng các vùng phụ cận đến dự tiệc, tiệc xong, sẽ có phát chẩn, tặng tiền! Trai gái, già trẻ lớn bé thảy đều được dự phần. Dân làng sẽ không nghi ngờ, trước ngày mười ba, mình dán thông cáo, nhờ Giang huynh đệ loan truyền tin tức khắp nơi, rồi ngày mười ba, sẽ tổ chức có người lãnh chẩn từ Tín Dương về làng làm chứng, thể nào trong vòng hai ngày, tất cả dân làng sẽ rủ nhau đi, truớc tối mười lăm!
Tiêu Phong vỗ tay khen:
- Kế hay đấy! Thể nào họ cũng tự động kéo đi, người dân cùng khổ quanh năm suốt tháng ăn không đủ no, bây giờ vừa được yến tiệc, vừa được lãnh tiền, dịp may hiếm có, chỉ tội nghiệp tứ đệ hao tài thôi!
Liễu Như Lãng mỉm cười, đáp:
- Cái đó không tốn kém gì nhiều! Gia phụ hồi còn sống, năm nào ông cũng làm việc thiện kiểu như thế, giờ đây, đệ kế thừa cơ nghiệp, cũng là dịp vong linh tiên phụ được hỉ hả.
A Tử cười, nói:
- Ừm .. hoá ra tứ ca ca giàu quá xá! Ca ca nói nhà đại phú hộ, có phải chỗ mình vừa rồi nghỉ qua đêm ở Tín Dương không? Trang viện đó to thật, muội nghĩ toàn thành Tín Dương không đâu có được tiền viện lớn đến thế, chưa kể hoa viên hậu viện mà muội chưa có thì giờ xem qua!
Liễu Như Lãng gật gù , cười đáp:
- Đó là nhà của quản gia Liễu gia tại Tín Dương, trang viện của hắn khá lớn, hắn đã rất sung sướng được đón tiếp mình! Thú vui độc nhất của hắn là dạo chơi sân trước sân sau!
A Tử quay sang hỏi Giang Xuân Lam:
- Dân làng ở đây, nhân số ước chừng bao nhiêu người?
Giang Xuân Lam đáp:
- Hơn một trăm người.
A Tử vỗ tay, reo:
- Chỉ cần sắp đặt mỗi người một phòng là được, không cần đãi ăn đãi uống gì!
Giang Xuân Lam trợn tròn mắt, hỏi:
- Có trang viện lớn đến thế hả Liễu đại ca? Thể nào đại ca cũng phải cho đệ đi xem một lần mới được!
Liễu Như Lãng ngó cậu, cười, đáp:
- Được chứ! Không những ta dẫn cậu đi xem, mà còn cho cậu ở lại đấy!
Giang Xuân Lam cúi đầu, than nho nhỏ:
- Bích Vân cung chủ thật lợi hại, lần này giữ được tính mạng, thể nào đệ cũng phải tìm một chỗ thật kín đáo đệ cùng mẹ đệ sống, không để Bích Vân cung chủ truy ra được, tránh cho mẹ đệ cứ phải sống trong lo âu, sợ sệt!
Giang phu nhân thẫn thờ hồi lâu, bà đưa tay vò đầu Giang Xuân Lam, rơm rớm nước mắt, khẽ nói:
- Xuân Lam, từ giờ trở đi, con phải nghe lời Tiêu đại hiệp và Liễu công tử, đừng làm mẹ lo buồn nữa, con hiểu chưa!
Giang Xuân Lam gật đầu, thưa:
- Tiêu đại ca và Liễu đại ca là bằng hữu quý của con, con sẽ nghe theo lời họ!
Liễu Như Lãng đứng lên, nói:
- Chuyện này không nên chậm trễ, đệ bây giờ về thành, lo viết bố cáo, lo sắp đặt quản gia chuẩn bị chu đáo mọi việc, ngày mai, đệ trở về lại đây, sẽ cùng Giang phu nhân nghiên cứu cách phá kiếm trận, cũng tiện dịp đưa bá cáo nhờ Giang huynh đệ đem dán khắp nơi.
Tiêu Phong cũng đứng lên, nói:
- Từ giờ đến mười lăm, còn chín ngày nữa, ta không nên ở lại đây quấy rầy! Bọn mình về ở thành Tín Dương thì hơn, bốn năm ngày sau sẽ trở lại!
Giang phu nhân cũng đứng dậy, bà chắp tay chào Tiêu Phong và Liễu Như Lãng, nói:
- Tiêu đại hiệp, Liễu công tử thi ân, lão thân không biết làm sao đền đáp cho được!
Tiêu Phong cùng Liễu Như Lãng vội vàng đáp lễ.
Ông nói :
- Phu nhân chẳng nên khách khí! Hai anh em ta chỉ biết cố sức thôi!
Giang phu nhân cùng Giang Xuân Lam tiễn cả đoàn đi xong, hai mẹ con đóng cửa, trở vào nhà.
Liễu Như Lãng sóng vai đi bên Tiêu Phong, gã bỗng hỏi:
- Đại ca, đại ca có thấy Giang huynh đệ trông giống người nào không?
Tiêu Phong "uả" một tiếng, ông hỏi:
- Giống ai? Ta đã không để ý!
Liễu Như Lãng nói dằn từng tiếng:
- Giống Lâm muội muội!
Tiêu Phong nghe nói, ông hình dung gương mặt thanh tú Giang Xuân Lam, thấy nó quả nhiên có phần giống cô. Ông gặp Giang Xuân Lam trước, gặp Lâm Yên Bích sau! Bình thường, ông ít để ý diện mạo người khác, nên đã không nhận thấy họ giống nhau. Ông nghe Liễu Như Lãng chậm rãi nói tiếp:
- Một người tên Lâm Yên Bích, lấy ý thơ của Lý Bạch:
Bình lâm mạc mạc yên như chức,
Hàn san nhất đái thương tâm bích.
Một người tên Giang Xuân Lam, ý tứ từ câu thơ Bạch Cư Dị:
Nhật xuất giang hoa hồng thắng hỏa,
Xuân lai giang thủy lục như lam.
Hai người đó diện mạo giống nhau, tên cũng bắt nguồn từ thi phú, các câu thơ lại có ý tứ đối chọi nhau! Cả hai lại cùng có dây mơ rễ má với Bích Vân cung, trên đời sao có xảo hợp đến thế được? Đệ thấy có gì nhập nhằng bên trong!
Tiêu Phong liên tưởng đến buổi tối ấy, lúc Giang phu nhân bị Bích Vân cung chủ gỡ tấm mặt nạ, bà đã để hiện ra mặt thật, dung nhan xinh đẹp của bà giờ đây hiện trở lại trong óc, nét mặt bà so cùng Lâm yên Bích đúng là có tương tợ. Ông lại nghĩ, mỗi lần Bích Vân cung chủ kiếm Giang phu nhân trả thù, đều tìm cách đưa Yên Bích đi thật xa! Hai tháng trước bà sai cô đi Giang Nam lấy bức tranh, bây giờ bà gọi cô về Hạnh Hoa cốc gấp, có vẻ bà không muốn Yên Bích hay biết những chuyện liên quan Giang phu nhân. Nghĩ đến đấy, Tiêu Phong trợn mắt, nói:
- Yên Bích cùng Giang phu nhân nhất định quan hệ sâu xa, ta khẳng định bên trong tàng chứa bí mật cực lớn!
---- Xem tiếp hồi 107 ----