Tay phải gã siết chặt cằm A Tử, tay trái gã vung lên, nhét một thứ gì đó vào miệng A Tử. Gã hành động cực nhanh, ngoài dự liệu của tất cả, dẫu Tiêu Phong có muốn can thiệp, cũng không kịp.
Lâm Yên Bích lạnh lùng nói:
- Ngươi cho cô ta uống thuốc độc, định bắt bí ta chứ gì?
Gã áo vàng cười rộ, gã đẩy A Tử đến chỗ Lâm Yên Bích, đáp:
- Không dám! Chỉ cần Lâm đại tiểu thư đưa đầy đủ bí kíp Tiêu Diêu chưởng pháp, một tháng sau khi kiểm soát không phải của giả, ta sẽ cho thuốc giải.
Lâm Yên Bích liếc sơ A Tử, bảo cô:
- Cô nương đi nhanh lên, càng xa càng tốt! - Nhãn châu loé sáng, cô ngẩng mặt nhìn trời, một giọt lệ lăn xuống gò má, cô khe khẽ nói tiếp - Sau khi ta chết, khi cô gặp lại chàng, đừng kể sự việc hôm nay!
Giọng nghẹn ngào, cô chợt tắt tiếng!
Tiêu Phong giật mình, ông hiểu Lâm Yên Bích dự tính xả thân cứu A Tử, cô mới trối trăn vậy. Nghe câu nói thảm thiết, ông biết trong lòng cô mang đau khổ khôn cùng. Lòng Tiêu Phong cũng nát tan chẳng kém, ông nhỏm dậy, phi thân đến đứng đàng sau Lâm Yên Bích, ông dịu giọng hỏi:
- Sao muội phải khổ vậy!
Lâm Yên Bích rùng mình, cô quay người, khi thấy Tiêu Phong sừng sững trước mặt, miệng há hốc, cô không thốt nên lời, nước mắt tuôn chảy đầm đìa trên gò má. Bỗng một thân ảnh nhảy xổ vào ông, hai nắm tay không ngớt đấm vào ngực ông, miệng nức nở:
- Tỷ phu! Huynh đi đâu vậy? Sao huynh bỏ rơi A Tử?
Tiêu Phong đưa tay vuốt tóc cô, ông cúi nhìn nét tiều tuỵ trên mặt cô , y hệt hồi cô vạn dặm lặn lội tìm ông nơi phương bắc, bất giác chua xót trong lòng, ông nói:
- Mấy ngày qua, muội đã cực khổ nhiều quá!
Ngước đôi mắt mờ lệ, A Tử nghẹn ngào:
- Bọn họ đều nói huynh đã chết, muội . . . muội hết muốn sống nữa!
- Coi chừng!
Tiêu Phong thét to, ông tung mình lên cao, vung tả thủ, hữu thủ xuất chưởng, chỉ thấy một bóng người vút qua, gã áo vàng đã bắn tung về phía sau hơn trượng, hiển nhiên gã đã lãnh trọn ngọn chưởng Tiêu Phong. Tay ôm ngực, hơi thở phập phù, sắc mặt gã biến thành ửng đỏ.
Tiêu Phong nhảy ngược về sau, tay trái ông ôm eo lưng Lâm Yên Bích, cả hai nhẹ nhàng đáp xuống, đứng cạnh A Tử.
Nguyên vừa rồi gã áo vàng thấy Tiêu Phong đột ngột xuất hiện tựa thiên thần trên trời hạ xuống, rồi Lâm Yên Bích quay đi, bật khóc nức nở, còn A Tử đã nhảy xổ vào với tỷ phu, khóc lóc ầm ĩ. Nảy nhanh ý nghĩ trong đầu, gã áo vàng biết chắc người vừa đến là Tiêu Phong, đồn đại giang hồ về ông bị chết là sai. Gã tiên hạ thủ vi cường, thừa lức ba người thiếu cảnh giác, định bắt Lâm Yên Bích làm con tin, dự tính nếu không đem cô trao đổi lấy võ công bí kíp được, ít ra cũng có lá bùa an toàn. Gã lập tức vung quạt điểm vào lưng Lâm Yên Bích. Thủ pháp cực kỳ ác độc, Lâm Yên Bích đang lúc bối rối, không đề phòng, gã chỉ không ngờ Tiêu Phong lanh tay lẹ mắt, đã tung chưởng đánh gã bay ra xa.
Tiêu Phong nhẹ nhàng buông Lâm Yên Bích ra, khi thấy chiêu thức gã áo vàng có phần quen mắt, sực nhớ đến một người, ông quát hỏi gã:
- Mi là đệ tử cuả Kim Luân pháp vương?
Gã áo vàng biến sắc, đứng thở giốc. Vừa qua, chưởng Tiêu Phong tung ra cứu Lâm Yên Bích, lực đạo không mạnh lắm, nhờ thân pháp linh hoạt, gã đã phản ứng cực nhanh, dẫu bị đánh trúng, chỉ bị nội thương nhẹ. Giờ đây, gã hoảng hốt, lớn tiếng nói:
- Không sai! Gia sư chính thị Kim Luân pháp vương, người cũng đang phục vụ dưới trướng vương gia Hốt Tất Liệt, mình có khi ở cùng một phe!
Nguyên hồi gặp hiểm nạn dưới chân núi Chung Nam, Hoắc Đô đã phản bội sư môn, đã đào tẩu một mình. Mười năm sau này, gã không dám trở về gặp sư phụ cùng sư huynh ở Mông Cổ, gã lẩn trốn trong Cái Bang, âm thầm kết giao các nhân vật tam giáo cửu lưu giang hồ, rủ cả bọn kết bè lập đảng,. Nhờ võ công cao cường, Hoắc Đô được chúng tôn làm lão đại, Bình thường bọn chúng tản mác, tự hành nghề trộm cướp, chặn đường đòi tiền mãi lộ. Nhờ vai vế khá cao trong Cái Bang, Hoắc Đô có thể nhanh chóng liên lạc đồng đảng, khi cần, có thể tụ tập chúng bất cứ nơi nào. Lần này bắt giữ A Tử, gã dụng ý dùng cô làm con tin trao đổi cùng Tiêu Phong, nếu không kiếm được ít bí kíp võ lục, cũng đòi được vàng bạc châu báu, vì gã nghĩ ông làm Đông Liêu đại tướng quân cho Mông Cổ, hẳn ông có thừa mấy thứ đó. Đòi được tiền chuộc, cùng đồng bọn chia chác xong, chúng sẽ lại tản mác như cũ. Ở Trung nguyên, Tiêu Phong người ít, lực mỏng, gã không nghĩ ông truy được nguồn gốc Hoắc Đô của gã. Nhưng Tiêu Phong oai chấn thảo nguyên, ông xuống Trung Nguyên, không một ai cản trở được ông, Tiêu Phong không có ai địch thủ. Vừa rồi, nghe Cái Bang loan truyền tin Tiêu Phong đã chết, đang lúc bán tín bán nghi, chợt phát hiện Lâm Yên Bích theo đuổi đến đấy, Hoắc Đô bèn lập tức triệu tập thủ hạ đến Lư Sơn. Tối qua, ba tên cướp đường nhận ra cô từng chung xe với Tiêu Phong, cùng lúc với tin tức môn nhân Bích Vân cung giúp đỡ thát tử Mông Cổ trốn chạy ngàn dặm. Hoắc Đô nghĩ thầm, nếu đích thực Tiêu Phong đã chết, gã không còn dùng A Tử đổi chác được gì nữa, nếu bắt giữ Lâm Yên Bích, gã sẽ buộc cô tiết lộ bí truyền Tiêu Diêu chưởng pháp. Rồi gã sẽ cố công học tuyệt kỹ đó của Bích Vân cung, sẵn lúc Cái Bang không có nhân tài, dự định đoạt chức Bang chủ của gã sẽ dễ thực hiện hơn. Gã đoán, dù Tiêu Phong chết đi, Lâm Yên Bích là bạn sinh tử của ông, gã có thể dùng A Tử uy hiếp cô, cho nên gã đã sắp đặt các màn vừa rồi. Đến lúc bị Tiêu Phong nhìn ra thân phận gốc gác, gã không còn giấu được bí mật bản thân, lại thêm được chứng kiến thân pháp, võ công của Tiêu Phong, cả trăm vạn đại quân Mông Cổ còn chưa làm ông sờn lòng, gã vỏn vẹn có hơn trăm người, nhất định gã sẽ không đương đầu nổi ông, chưa kể ba tên trại chủ đã từng đại bại trong tay Lâm Yên Bích. Nhận định chẳng đủ sức kháng cự, gã bèn thừa dịp, dùng ngón thuận thủy thôi châu, đứng ra nhận đệ tử Kim Luân pháp vương, gã hy vọng Tiêu Phong nể tình đồng liêu cùng sư phụ gã mà sẽ nhẹ tay, không cạn tàu ráo máng.
Tiêu Phong cười nhạt, bảo:
- Lúc ta ở Mông Cổ, đã từng nghe nói quốc sư có một tên đồ đệ khi sư diệt tổ, ắt là ngươi, chẳng sai?
Hoắc Đô giật mình, gã không dè Tiêu Phong biết rõ sự việc đến vậy. Mặt tái xanh tái xám, gã đáp:
- Đâu có gì đâu! Chỉ là chuyện đồ đệ tham phú quý, ham danh lợ!.
Nhìn A Tử, gã giở giọng đe doạ:
- Tiêu đại tương quân, lệnh muội trúng độc "Tàng Hồng Lăng thảo" của ta, không thuốc giải, một tháng sau toàn thân sẽ rữa nát mà chết. Ông và ta vô oán vô cừu, từ giờ trở đi, đường ai nấy đi, nếu ông không đả động chuyện sư môn của ta, một tháng nữa , ta sẽ cho ông thuốc.giải.
Tiêu Phong chưa kịp trả lời, bỗng nghe Lâm Yên Bích lạnh lùng nói:
- Độc gì khác, có khi ta không chữa được, chớ cái thứ "Tàng Hồng Lăng thảo" đó, ta đây thừa sức, chẳng phiền các hạ!
Hoắc Đô biến sắc, biết hôm nay dữ nhiều lành ít, gã quát to:
- Bắn tên!.
Từ chung quanh, cung thủ đồng loạt nhắm ba người bắn tên. Chẳng ngoảnh đầu, Hoắc Đô co giò chạy vù ra cửa cốc.
Tiêu Phong phất hai ống tay áo gom hết các mũi tên, rồi vung ngược tay, bắn các mũi tên trở về bọn cung thủ. Lực đạo các mũi tên cương mãnh, chỉ nghe tiếng kêu la thảm thiết, bên trong khu rừng, người người đồng loạt ngã đổ. Đàng sau Tiêu Phong, Lâm Yên Bích dùng ngọc tiêu đỡ gạt tên, hai người che chắn cho A Tử ở giữa, cô trong tay không một tấc sắt, lại vừa bị ép uống thuốc độc.
Đánh lui một loạt tên xong, Tiêu Phong quay sang phía Lâm Yên Bích, dùng cách đó, dẹp tan bọn bắn tên. Lũ cung thủ thấy Tiêu Phong hành động như đang làm pháp thuật, chúng hãi sợ, hết dám bắn tên, rủ nhau ôm đầu bỏ chạy. Ba trại chủ thấy tình hình bất diệu, đang nâng đỡ gã mù tìm đường tẩu thoát ngoài cốc. Nhìn Hoắc Đô cùng đồng bọn tháo chạy, Lâm Yên Bích kêu to:
- Tiêu đại ca, đừng để tụi nó chạy thoát!
Cô phóng một loạt châm vào đám ba trại chủ. Vốn không muốn lạm sát, khi thấy chúng bỏ chạy, Tiêu Phong đã không cản trở. Nghe tiếng cô, Tiêu Phong lập tức chạy theo gã áo vàng, một cái chợp mắt, ông đã đến sát Hoắc Đô. Tay trái ông vươn ra, chộp vào cổ Hoắc Đô. Nghe tiếng gió, gã thất kinh, định né tránh, nhưng chưa kịp làm gì, chợt thấy thân hình nhẹ hẫng, gã đã bị ông tóm cổ, xách đi.
Tiêu Phong xách Hoắc Đô về, ông thấy gã tam đệ vung quạt đứng che chắn cho hai tên huynh trưởng, đỡ gạt loạt châm của Lâm Yên Bích. Thấy hai huynh trưởng đều bị thương, không tránh né được, không chạy trốn kịp, gã muốn đem sức lực một thân mình bảo vệ cho họ. Còn đang lo vung quạt gạt châm cho họ, không ngờ gã lãnh một mũi châm vào bắp vế. Tiêu Phong chạy đến, điểm huyệt cả hai huynh trưởng gã, rồi một tay cặp Hoắc Đô, tay kia túm cổ áo cả hai, ông lôi chúng về bỏ trước mặt Lâm Yên Bích.
Kính trọng nghĩa khí gã tam trại chủ, ông không đụng đến gã, vì biết gã sẽ không bỏ đồng bạn tẩu thoát một mình. Quả nhiên, lúc Tiêu Phong ném ba thân người xuống, gã thu quạt, dù chân bị trúng châm, cử động khó khăn, gã gắng loạng choạng theo ông. Gã lớn tiếng:
- Thả hai ca ca ta ra! Nếu không, dù không địch lại, ta quyết liều chết!
- Ngươi xem ra khá có nghĩa khí đấy!
Tiêu Phong cười cười, ông chìa tay ra truớc Lâm Yên Bích. Hiểu ý, Lâm Yên Bích lấy từ trong bọc ra một hoàn thuốc, đưa cho ông. Tiêu Phong nhìn gã tam trại chủ. bảo:
- Đây! Thuốc giải đây! Độc châm của Bích Vân cung, ngươi không thể coi thường!.
Gã tam trại chủ đón lấy hoàn thuốc, chẳng chút khách khí, gã bỏ vào miệng nuốt chửng, rồi nói:
- Dù ông cho ta thuốc, hai ca ca vẫn còn bị bắt, ta chưa chịu!
Tiêu Phong bảo gã:
- Được lắm! Ngươi có nghĩa khi với huynh trưởng như vậy, ta sẽ tha chết cho cả hai, nhưng còn phải chờ xem vị Lâm đại tiểu thư này đồng ý hay không nưã!.
Ông quay sang Lâm Yên Bích, cười cười:
- Lâm đại tiểu thư , xin cô nể mặt ta, tha họ một phen, được không?
Lâm Yên Bích trước đó đã bị ông kẹp ngang eo lưng, bị ông ôm sát vào người, dù thoáng qua một chút, nhưng sự đụng chạm mạnh vào người ông đã làm nổ tung bao nhiêu tình cảm bị dồn nén trong cô bấy lâu nay! Bây giờ, ông còn cười đùa với cô, chẳng khác hồi trước, hai người nói cười không giữ kẽ!
Cô lập tức vứt bỏ hết những ưu sầu chất chứa trong tâm tư mấy ngày qua, nhoẻn miệng cười, nói:
- Tiêu đại tương quân đã tuyên bố tha, ta còn nói gì khác được! Chỉ có điều, ta muốn họ thề hứa một lời, trứớc khi được tha!
---- Xem tiếp hồi 89 ----