Vừa vào trong nhà, A Tử bỗng nghe tiếng bước chân khác nhau của nhiều người cùng tiến đến, nàng thầm kêu khổ, chỉ còn cách khom lưng chui xuống dưới gầm giường, mới kịp giấu mình, nàng đã nghe tiếng đẩy cửa. Một giọng nữ tử nói:
- Đại ca, huynh để ý nhé, đây là bực cửa đấy.
A Tử nhận ra tiếng cô công chúa vừa rồi; một nam tử ậm ự trả lời duy nhất một tiếng: "ừ", sau đó, có người soi đèn, từ dưới gầm giường, trong vầng ánh sáng, A Tử thấy vài ba người đang tiến thẳng về nàng. A Tử nín thở, sàn giường vọng tiếng "cọt kẹt", nghe một người nằm buông mình, nằm xoãi dài trên đó. Rồi tiếng công chúa gấp rút nói nhỏ:
- Tiểu Nhạn, hãy mau mang món thang giã rượu lại đây. Tiểu Vân, đi lấy khăn nóng đi.
Hai nha hoàn ứng tiếng, mở cửa đi ra ngoài.
A Tử thấy đôi chân nữ tử lần đến đứng trước giường, rồi tiếng nàng công chúa nói khẽ:
- Huynh uống chi cho đến say mèm như vậy, uống rượu nhiều như vậy hại cho sức khoẻ đó huynh!.
Chẳng nghe tiếng trả lời, chỉ tiếng ngáy nhè nhẹ từ trên giường. Công chúa trầm giọng hỏi:
- Đại Tướng quân, Đại Tướng quân, sao huynh ngủ nhanh thế?
Nàng nhẹ bước, rồi có tiếng kéo sột soạt kéo chăn đắp, tiếng nàng khẽ than thở:
- Cả ngày hôm nay nói chuyện với muội vỏn vẹn có ba câu, cớ sao huynh cứ tìm cách lẩn tránh muội vậy? Muội có gì đáng sợ đâu?
Nghỉ một lúc, lại nghe nàng nói:
- Huynh biết đấy, trong lòng muội chỉ có huynh thôi, ngoài ra, chẳng hiểu tại sao không ai khác khiến muội quan tâm, và tại sao huynh chẳng vui gì hết, suốt ngày cứ đăm đăm? Ai da, bất kể muội hỏi han ra sao, huynh đều không trả lời! Chỉ cần huynh nói ra, ngay cả muội không giúp được gì, huynh cũng nên cho muội chia sẻ buồn khổ cùng huynh chứ, muội tuyệt không muốn một mình cá nhân huynh rầu rầu vậy! Ôi, thật muội nghĩ không ra, huynh anh hùng như vậy, làm quan to quyền lớn, vì lẽ gì cứ rầu rĩ hoài thế?
A Tử nghe cô thở ngắn than dài không dứt, nàng nghĩ bụng: "Cô công chúa đây thật quá si tình, nhưng xem ra, cái ông Đại Tướng quân này không mặn mà gì lắm!"
Vào lúc ấy, có người đẩy cửa bứớc vào, rồi tiếng Tiểu Nhạn nói:
- Công chúa, món thang giã rượu đã đem đến rồi.
Lại có tiếng khác:
- Thưa công chúa, khăn đây.
"Suỵt", một tiếng khẽ, công chúa đứng lên, nói nhỏ:
- Đại Tướng quân ngủ say rồi, bọn mình đi thôi, đừng làm ồn đánh thức người dậy!
Mắt A Tử chợt tối sầm vì đèn tắt, nàng nghe tiếng bước chân nhẹ nhàng rón rén của ba người đang đi xa dần.
A Tử thở một hơi dài, nàng bỗng nghe người trên giường cũng thở nhẹ ra một tiếng, như thể người đó chẳng nhịn lâu hơn nữa được. Lúc đó A Tử mới biết vừa rồi, gã giả vờ ngủ, nàng bèn ngưng thần, ngừng thở, chú tâm kề tai vào sàn giường nghe ngóng động tĩnh, nhưng sau một lúc lâu, thấy truyền lại tiếng khò khò , ngáy đều đều, lần này, đích thực gã đã ngủ say rồi.
A Tử trốn dưới gầm giường, nàng hết sức mỏi mệt, giữa lúc thần trí mông lung, bỗng có tiếng mở cửa thật khẽ, nàng nhìn ra ngoài, trong ánh sáng mờ mờ hắt ra từ đèn đóm các gian lều chung quanh, thấy một bóng người đang rón rén, âm thầm tiến vào, trong chớp mắt đến ngay trước giường, chỉ nghe "hự" một tiếng nhỏ, người trên giường rên lên, gã đã bị điểm huyệt. Lập tức, kẻ đột nhập quát khẽ:
- Tiểu yêu nữ, để xem xem hôm nay mi chạy đi đâu?
Bóng gậy Đả Cẩu bổng hoa lên, nhằm ngay dưới gầm giường đánh vào. A Tử thất kinh, nàng nhận biết người đó là Hoàng Dung. Nàng vội phóng mạnh một mũi độc châm. nhưng Hoàng Dung đã liệu trước, bà nhanh nhẹn né tránh, đồng lúc một viên phi thạch xé gió bay tới, kích trúng ngay vào giữa bắp chân phải A Tử. Nàng thét "Ối" một tiếng, máu tươi bắn ra. Hoàng Dung hai chân đứng tấn cung bộ, tay phải cầm gậy, tay trái khoa lên, quát "hô" một tiếng, tung chưởng mãnh liệt đánh vào gầm giường. A Tử đang bị thương nơi chân, gầm giường chật hẹp, nàng vô phương tránh né, mắt thấy nếu trúng chưởng đó, tất sẽ trọng thương. Đột nhiên có tiếng "phạch", người trên giường múa tay ngạnh tiếp chưởng của Hoàng Dung, khiến bà bị đẩy lùi mấy bước, trong khi người nọ hoàn toàn chẳng thấy bị chấn động gì.
Hoàng Dung hãi thầm trong bụng, chưởng vừa rồi, bà đã vận dụng mười thành công lực, vậy mà đối phương chỉ nhẹ nhàng đưa tay đã hoá giải, vả lại rõ ràng bà đã điểm huyệt , nhưng gã tự vận công xung phá giải huyệt, rồi còn nhanh chóng đối chưởng, tu vi đó, bà khó hình dung có người đạt được cao đến thế, tuyệt đối không nghĩ ra được ai trong quân Mông Cổ có công lực cao cường như vậy.
Hoàng Dung hỏi nhỏ:
- Các hạ là ai?
Người trên giường thở dài, nhỏ nhẹ trả lời:
- Chỉ là một người đang hết muốn sống!
Thanh âm cực nhỏ cực nhẹ đó, A Tử vừa nghe vào tai, nàng khích động như bị sét đánh ngang trời, toàn thân lập tức ngây dại!
Người ngồi trên giường trầm giọng hỏi lại :
- Mà bà là ai, sao nửa đêm đột nhập vào doanh trại ta?
Hoàng Dung tự biết đêm nay gặp đại cường địch, muốn toàn mạng rút lui sẽ rất khó, bà lập tức quyết đoán thật nhanh, múa mạnh Đả Cẩu bổng tấn công vào các chỗ yếu hại của gã.
Người đó ngạc nhiên, "uả" một tiếng, chuyển thân đứng dậy, chiết chiêu qua lại vài hiệp, rồi gã bỗng cất tiếng hỏi:
- Bà làm Bang chủ Cái Bang, phải không?
Hoàng Dung nghĩ bụng, người này kiến thức võ công uyên bác, nhận ra Đả Cẩu bổng pháp, thế nhưng bà không trả lời, càng ra sức tấn công bạt mạng. Nhưng bà nhận thấy người đó dường biết rõ Đả Cẩu bổng pháp, chiêu thức lợi hại nào của Hoàng Dung thi triển ra cũng đều chẳng đụng được tới một chéo áo của gã, đến ngay như Quách Tĩnh cũng khó lòng linh họat đối phó được như vậy! Người kia tựa hồ có ý nhân nhượng, gã chỉ tránh né, hoàn thủ rất ít. Hoàng Dung càng đánh càng hãi, bà nghĩ thầm, Đả Cẩu bổng pháp xưa nay chỉ truyền cho bang chủ Cái Bang, tại sao người này lại thành thạo quá vậy! Gã hốt nhiên phi thân nhảy lên, đá tạt ngang một cước, đồng thời hữu chưởng đánh nhanh về chưởng trái của Hoàng Dung, tả thủ quài ngược lại, giựt cây gậy Đả Cẩu bổng thoát khỏi tay Hoàng Dung, một chiêu thức tuyệt mỹ cực nhanh, Hoàng Dung hoảng sợ, bà nhận ra chiêu "Phi Long tại thiên" trong mười tám lộ chưởng pháp Hàng Long! Chưởng lực gã cực kỳ mãnh liệt, khiến bà tuột tay, bị giật mất bổng.
Người đó cầm Đả Cẩu bổng trong tay, nhẹ nhàng vuốt thân gậy, bỗng gã đưa trả lại cho Hoàng Dung, nói:
- Bà đi ngay đi, ở lại đây lâu sợ có chuyện không hay, bên ngoài đã nghe tiếng động rồi, sớm có người tìm đến đấy!
Hoàng Dung cầm Đả Cẩu bổng , trong đầu xoay chuyển cả trăm ý nghĩ, "Sao hắn ta biết sử Hàng Long thập bát chưởng? Sao hắn ta thủ hạ lưu tình? Tại sao ...".
Đang lúc bà hoang mang chưa biết tính sao, trước mắt hốt nhiên sáng lên ánh đèn, bà nghe một giọng run rẩy kêu nho nhỏ:
- Tỷ phu . . . Tỷ phu ...
Người kia quay phắt đầu lại, dưới ánh đèn, bà thấy đó là một nam tử khôi ngô, mắt sáng như điện, đích thực Tiêu Phong!
Ông nhìn A Tử đang đứng trước đèn, thân mình ông run lên, không ngăn được tiếng kêu buột khỏi miệng "A Tử !".
Tiếng chưa dứt, một thân mình mềm mại đã nhảy xổ vào lòng ông. Mắt đẫm lệ, ông dang rộng hai tay áo ra. A Tử giụi mặt vào lồng ngực to rộng, nàng mềm người như không còn sức lực nữa, khóc không thành tiếng:
- Tỷ phu, tỷ phu, có phải đích thực là huynh không?
Nghe hơi thở quen thuộc, A Tử thấy như đang lạc vào trong mộng, vì nhiều lần, nàng từng nằm mơ được ôm như vầy!
Tiêu Phong đưa tay nhẹ vuốt mái tóc mềm của A Tử, dịu dàng nói:
- Là ta ... Ta đây ... tỉ phu của tiểu A Tử đây!
Nghe giọng nói trìu mến đó, phút chốc, bao nhiêu cay đắng của suốt nửa năm qua vụt dâng lên trong đầu, nàng dang hai tay đấm vào ngực ông, cất tiếng khóc oà.
Tiêu Phong cúi nhìn, thấy vẻ tiều tuỵ, võ vàng trên mặt A Tử , lòng ông cực kỳ xót xa, nghĩ bụng: "Cô ấy một thân một mình lưu lạc giang hồ, chắc đã chịu khổ đau không ít!". Ông không cầm lòng được, đưa tay vỗ nhè nhẹ vào lưng cô, nói thầm thì:
- Đều tại ta không tốt, đã không quan tâm chăm sóc muội, khiến muội đã phải chịu biết bao gian nan cực khổ!
A Tử nghe thấy thế, nàng càng khóc to hơn nữa, rồi ngẩng đầu, thổn thức:
- Tỷ phu, tỷ phu .. từ giờ trở đi, đừng bỏ muội nữa ...
Tiêu Phong trong lòng chua xót, ông đưa tay ôm cô, nghẹn ngào nói:
- Được ... được rồi ... Ta sẽ không bỏ muội nữa đâu!
--- Xem tiếp hồi 14 ----