Hắc dạ lý đích đăng quang: Ánh sáng đèn trong đêm đen.
Đại quân rầm rập trẩy bắc, vượt ngang ngả Thái Châu để về Kinh Triệu, Bích Vân cung vốn toạ lạc ở phía bắc Kinh Triệu, nên Lâm Yên Bích cũng theo Tiêu Phong đi Kinh Triệu trước.
Khi đại quân đến gần thành Kinh Triệu, bỗng cổng thành rộng mở, sau ba tiếng pháo lệnh nổ vang, Hốt Tất Liệt cưỡi ngựa tiến ra trước, dẫn theo sau toàn bản bộ quân sĩ ra ngoài nghênh đón.
Tiêu Phong nhảy xuống ngựa, quỳ trước mình ngựa Hốt Tất Liệt, lớn tiếng:
- Tiêu Phong bất tài, đã chẳng triệt hạ được Ngạc Châu, thỉnh vương gia trị tội.
Ngột Lương Hiệp Đài, Dã Tốc cùng A Lam Đáp Nhân cũng rời khỏi mình ngựa, đến quỳ bên cạnh.
Hốt Tất Liệt vội xuống ngựa, đến đỡ Tiêu Phong dậy, rồi đưa tay vỗ vỗ vào vai ông, y cười vang, nói:
- Tiêu tướng quân có tội gì đâu? Lần ra quân này, chẳng tổn thất một binh sĩ nào, mà còn buộc Tống triều phải ngoan ngoãn mỗi năm mỗi cống nạp hai mươi vạn lạng bạch ngân, hai mươi vạn tấm lụa, ấy cũng là một thắng lợi rất to lớn, thử hỏi có ai trong thiên hạ làm được bằng vậy?
Nghe y nói thế, Ngột Lương Hiệp Đài, Dã Tốc cùng A Lam Đáp Nhân bất giác thầm thở ra, họ vốn cứ nghĩ sẽ bị Hốt Tất Liệt hài tội cả đám, không những thế, lại còn được y khen ngợi. Cả ba cùng một ý nghĩ "Vương gia đối xử quá hậu cùng Tiêu đại tướng quân, mọi công chuyện ông ta làm, vương gia đều bỏ qua hết!"
Đây là lần đầu Lâm Yên Bích gặp Hốt Tất Liệt, nhìn thấy ở y khí độ cùng chân tâm đó, cô chẳng khỏi run sợ, than thầm hèn chi mấy lần Tiêu Phong muốn từ quan mà đều đã không sao ngỏ lời được, người này chiêu hiền đãi sĩ, coi trọng tín nghĩa, nếu y mà không phải một vị vương gia Mông Cổ ngùn ngụt hùng tâm, người mang tính tình như y sẽ thật tâm đầu cùng Tiêu Phong. Cô nghĩ bụng "Nhìn hình thế Đại Tống hiện thời, gian thần đầy triều đình, dân chúng khốn khổ, với tham vọng nhất thống thiên hạ của y, hoàn thành giấc mộng ấy chỉ còn là sớm hay muộn thôi, cho dù Tống triều thực sự vẫn hãy còn nhiều hảo hán không sợ chết, nhưng số đông bọn cầu nhàn, hưởng lạc, nhát gan đang thao túng quyền thế, thì Đại Tống làm sao có thể đương cự hàng mấy chục vạn thiết kỵ mang đấu chí dũng mãnh của Hốt Tất Liệt!". Bất giác, cô nảy sinh phiền muộn trong lòng.
Đại quân lần lượt nhập thành, tối hôm ấy, Hốt Tất Liệt mở yến tiệc to chiêu đãi, khao thưởng tam quân, y không hề đả động đến vụ không tấn công thành Ngạc Châu để đi đến ký kết hoà ước, Trong buổi yến tiệc, Hốt Tất Liệt nói cười vui vẻ, hết sức quý trọng Tiêu Phong, hầu như y nhiều phen thổi phồng ông lên. Khi Ngột Lương Hiệp Đài kể lại chuyện y tra hỏi tứ đại mỹ nữ thế nào, Hố Tất Liệt cười bảo y:
- Ông thấy đó, oàn do yếu kém văn hoá Trung nguyên! Hồi đó mà ta ngỏ ý tìm diệt các tiên vương nhà Đường, nhà Tống, chắc thể nào ông cũng sẵn sàng vỗ ngực nhảy ra nhận lời tức thì, cho tới có phải xuống âm ty truy nã được các âm hồn đó., có muốn lấy thủ cấp chúng mang về dâng, cũng là vô phương!
Ngột Lương Hiệp Đài cười hì hì:
- Tiên vương Đường, Tống, thần vốn cũng chẳng biết là giống gì, thì ra rặt những người đã quá cố cả!
Nghe y nói, mọi người cười ồ, Tiêu Phong sực nhớ một điều, ông hỏi:
- Vương gia, ngài có lần viết thư nói là huynh đệ Gia Luật Anh và Tiêu Minh Dương của tôi đã từ Lâm Hoàng xuống Kinh Triệu tìm thăm tôi, không hiểu hai người đó hiện ở đâu?
Hốt Tất Liệt đáp:
- Họ trú lại đây khoảng nửa tháng, không thấy ông về, cho rằng chiến cuộc còn kéo dài, nên đã trở về cả rồi, có nhờ ta chuyển lời nhắn ông nếu rảnh rang, mau về thành Lâm Hoàng thăm nom họ, trên ấy, ai cũng mong, nhớ ông!
Nguyên Tiêu Phong cứ nghĩ Hốt Tất Liệt cầm giữ hai người nọ chờ ông trở về, không dè lại đoán sai ý Hốt Tất Liệt, ông lập tức cảm giác áy náy, thêm nữa, chuyện nghị hoà đó, Hốt Tất Liệt đã chẳng chút trách quở, mà lại còn khen rối rít, vụ mở miệng xin từ quan này, trước mặt bá quan, thật khó lòng đề cập tới, ông đành nhủ lòng, sau này sẽ tìm cơ hội khác đem thưa cùng Hốt Tất Liệt..
Vừa nốc rượu vừa xem biểu diễn các màn múa thô dã cuả Mông Cổ, ngoài Tiêu Phong cùng Hốt Tất Liệt, mọi người đều có phần chếnh choáng,
Bỗng Dã Tốc đập bàn, la lớn:
- Con bà nó, ta vẫn chưa hiểu tại sao, vừa đi khỏi Ngạc Châu, ta đã lại được ăn uống, ngủ nghê bình thường trở lại, mấy cái vụ toàn thân èo uột, chả còn thấy chút nào, ai nấy cũng đều như ta, con bà nó, thiệt là hết sức kỳ lạ, khó hiểu!
Ngột Lương Hiệp Đài nói:
- Chẳng có gì lạ đâu, nhất định có kẻ đã bỏ thuốc xuống các giếng ăn, kẻ này giỏi hoá trang giống quân sĩ mình, lẩn lút vào doanh trại chúng ta, lại hiểu rất rõ mọi sinh hoạt trong quân doanh, mới có thể thần không hay, quỷ không biết mà hạ độc các giếng nước. Công phu sử dụng độc lại cực cao siêu, y mới đã có thể tạo ra tình trạng sức khoẻ mọi người sút giảm, không chút biểu hiện đã trúng độc, đến tất cả thày thuốc quân y đều bó tay chẳng hiểu là bệnh trạng gì, cùng bó tay chịu thua. - Gã ngừng một chút, rồi tiếp - Nhưng có thể khẳng định một điều, là kẻ đó đã không có ý muốn giết tận giết tuyệt, chứ nếu hắn mà bỏ chất kịch độc, chúng mình chỉ có thẳng cẳng giãy chết! Từ giờ trở đi, bọn mình phải hết sức chú trọng cắt đặt trông nom cho kỹ các nguồn nước, tránh mọi rủi ro to!
Hốt Tất Liệt khẽ hừ một tiếng, nói:
- Toàn chuyện đã qua, đừng nhắc lại nữa, bên Tống triều nhiều kỳ nhân dị sĩ, mà mình còn chưa đề phòng đúng mức đến họ, vậy cứ làm theo lời Ngột Lương Hiệp Đài tướng quân nói đó, từ giờ, mình phải tăng cường phòng vệ hơn nữa.
Biết con người Hốt Tất Liệt thông minh cỡ nào, Tiêu Phong khẳng định trong tâm y có phần nghi ngờ ông, nhưng ngữ điệu y thì lại ra sức bảo vệ cho ông, tức thì cảm kích y vô ngần, ông thầm tính, sẽ đứng ra thú thật, sẽ dám đứng ra nhận trách nhiệm chuyện mình đã làm. Cảm giác nhiệt huyết dâng tràn lên đầu, ông bèn chắp tay hướng sang Hốt Tất Liệt, nói:
- Vương gia, thực ra ...
- Ôi ... Tối nay ta quá chén, uống tới có phần mê man! - Hốt Tất Liệt khoát tay chặn lời Tiêu Phong, - Tiêu tướng quân có gì muốn nói, hãy chờ đến ngày mai, đầu bản vương đang nặng như đeo đá, đang cần đi ngủ. Các vị hành quân cả ngàn dặm đường ắt đều thấy mỏi mệt cả rồi, vậy hãy đi nghỉ ngơi đi.
Thấy y muốn tránh né, Tiêu Phong không tiện nói thêm, bèn lập tức cùng mọi người cáo từ, ra về.
Giống như trước khi xuất chinh, Tiêu Phong trú tại trong vương phủ, khi ông vượt mấy dãy hành lang về đên khu biệt viện phiá sau, nhà cửa, phòng ôc chung quanh đều vắng lặng, duy nhất từ hai gian nhà nhỏ thấy có ánh đèn vàng, một gian là chỗ ở của của Lâm Yên Bích cùng Thanh Huyền, gian nhà kia là chỗ của Tiêu Phong tạm trú. Ánh đèn vàng vọt từ hai gian lại tạo một cảm giác êm ả trong ông, Từ đáy tiềm thức, ý tưởng khiến bước chân Tiêu Phong chậm hẳn lại, ông dừng bước, mắt trông vào vầng sáng ánh đèn, tâm tư ông dần dà bình thản trở lại, Chợt ông tự nhận ra, ông lâu nay khắc khoải, ba mươi năm qua, ông chừng như chưa khi nào sống cho riêng mình, mối hận thù của đất nước ông, chuyện giết chóc giữa các sắc tộc, mường tượng chúng không ngừng quấn quít vào ông. Từ Liêu quốc giạt về xứ Mông Cổ, xuyên qua hơn trăm năm, ông vẫn cứ không sao thoát khỏi dòng định mạng lôi cuốn ông, trong tất cả mọi gì xảy ra, đặc biệt trong chuyến nam chinh này, luồn lách để chẳng làm mất đi sinh mạng một tên quân binh nào, đồng thời giữ trọn lời thề cùng Hoàng Dung quyết không sát hại một sinh mệnh người Hán, nhưng bị giam mình trong các ràng buộc đó, cái tư vị thật khó chịu đựng quá, trên đời này chắc chẳng một ai khác bị vùi dập vào những khổ ải đó. Vào thời khắc này, ông cảm giác mỏi mệt ngất người, cái mỏi mệt thấm từ trong ra. Trời sinh ông hội đủ mọi yếu tố làm một anh hùng, từ nhỏ ông đã được nuôi nấng trong những tiêu chuẩn đào tạo anh hùng, ân sư Uông Kiêm Thông đã ra sức tài bồi cho ông,
tai ông nghe, mắt ông thấy toàn những thiên anh hùng ca, những sự tích anh hùng, trui rèn cho ông trong hai mươi năm, tạo ông thành một hán tử đội trời đạp đất, một đấng anh hào dám hy sinh thân mạng cho đất nước, cho quốc dân, nhưng ông trời trớ trêu, đã không cho ông làm người Hán. Ông không thể đưa tộc nhân của ông đi xâm lược mảnh đất đã có công nuôi nấng ông, ông vì vận mạng tộc nhân Khiết Đan mà phải bó thân đi cùng người Mông Cổ tác ác như cọp beo, những tư vị ấy, ông đã đều phải nếm qua hết.
Lúc ông nhìn ánh đèn vàng êm ả đó, ông chợt phát hiện thân hình mình thực đã quá sức mỏi mệt, ông đâu cần được ngàn vạn người sùng kính, ông chỉ muốn được như vầng ánh sáng đèn êm ả đó, toả sáng trong bóng đêm tĩnh lặng, cho con tim nhức mỏi của ông có một chỗ nào đó mà nhổ neo, mà ngơi nghỉ. Ông biết đó là ánh sáng đèn mà Lâm Yên Bích thắp lên chờ ông trở về, trong quá khứ, ông chưa khi nao để ý đến tiểu tiết, nhưng tối nay, ông chợt phát hiện, ông khao khát một chỗ nào đó cho con thuyền ông thả neo dừng bến ngơi nghỉ. Dẫu đây chỉ là một vầng sáng vàng êm ả nho nhỏ, nhưng nó đã là một nguồn xoa dịu vô ngần của lòng ông. Ông âm thầm nhắn nhủ "Ngày mai, bất cứ giá nào, ta quyết phải gặp vương gia để từ quan"
Tiêu Phong cất bước, khi đi ngang qua gian nhà của Lâm Yên Bích, vầng sáng khoác lên khuôn mặt ông một màu vàng, tạo trong ông một cảm giác êm ả ông chưa từng nếm qua, nó lẳng lặng, thấm từ từ vào trong tâm tư.
Từ trong nhà vọng ra một tiếng kêu khẽ:
- Tiêu đại ca..
- Ừm ... Chuyện gì thế?
Tiêu Phong dừng bước. Vầng nguyệt trên cao thật tròn trịa, đang từ vị trí cao nhất ở thiên đỉnh reo rắc ánh sáng xuống toàn khu biệt viện, chung quanh khu vương phủ yên ắng, đêm đã khuya lắm rồi, nhưng Tiêu Phong không hỏi cô tại sao còn chưa ngủ, ông đủ hiểu cô, để biết tránh nói những lời khách sáo thừa hãi.
- Bữa nay, Hốt Tất Liệt có làm khó dễ gì huynh không? - Tiếng Lâm Yên Bích vọng ra - Y là người sắc sảo, những duyên cớ bên trong, y đã sớm thấy hết cả rồi.
- Đúng thế, y sớm biết từ lâu, nhưng đã chẳng hề làm khó ta chút nào, mà lại còn không ngừng khen ngợi ta nữa, lúc ta định thú thực, y đã cố ý lẩn tránh, không để cho ta nói.
Nói đến đấy, nghĩ đến cái đãi ngộ hoàn hảo mà Hốt Tất Liệt trước giờ luôn dành cho mình, lòng Tiêu Phong nhuốm chút ngượng ngùng, ông ta nhân nghĩa với mình như vậy, mà mình lại không thể tận trung cùng ông ta, từ cổ chí kim, trên đời này, có gì vẹn toàn cả đôi đường được đâu!
Khe khẽ thở dài, Lâm Yên Bích hỏi tiếp:
- Vậy giờ huynh tính sao?
Tiêu Phong nguớc lên trời cao, ông bình thản nói:
- Ngày mai ta sẽ đến nói hết sự thực cùng ông ta. Ông ấy muốn xử trí thế nào, cứ mặc ông ta, ta hết muốn bị khó khăn vây khổn, Bất cứ giá nào, ngày mai, ta sẽ xin từ chức.
Một lúc thật lâu sau, Lâm Yên Bích mói nói:
- Ừ ... Muội cứ ở đây chờ tin tức huynh vậy!
- Muội ngủ đi...
Tiêu Phong cất tiếng trả lời xong, ông bước đi về gian nhà của mình. Ông hiểu ẩn ý câu nói đó của Lâm Yên Bích, nếu ngày mai, ông gặp bất trắc gì, Lâm Yên Bích cũng sẽ không tiếp tục sống lại trên đời này nữa! Không cần ông khuyên nhủ, cô biết , xưa kia A Châu từng bắt ông phải cố sống, vậy mà rốt cục, ông đã bỏ qua lời hứa cùng nàng, đã nhặt hai mẩu tên gãy đâm vào ngực để tự tận, Lâm Yên Bích cũng đã từ tiền kiếp là A Châu theo ông về đến cõi này, cô hiểu rất rõ, phải sống trơ trọi một thân trên đời này, đấy là một đau khổ vô cùng cực.
Ông mở cửa, bước vô nhà, nhìn ngọn đèn thắp sáng chờ đợi ông, ông cảm giác một niềm bình thản truớc giờ ông chưa trải qua, ông chẳng còn gì để nghĩ ngợi khác nữa, chỉ là chờ cho trời sáng, sẽ đến gặp Hốt Tất Liệt , nói cho trọn câu chuyện.