Bữa sau, Tiêu Phong dùng điểm tâm xong, bèn đi thẳng đến trú quán của Hốt Tất Liệt. Khi ông đến khoảnh vườn trước dinh thự của Hốt Tất Liệt, thấy chung quanh tĩnh lặng, vắng bóng những thị vệ bình thường vẫn nhộn nhịp qua lại. Chẳng gặp một quân canh nào trong vườn, Tiêu Phong đi thẳng vô nhà, bên trong rộng lớn mênh mông, chỉ duy nhất một tên thị vệ đang gục đầu trên mặt bàn ngủ gật
Cảm giác cực kỳ quái lạ, Tiêu Phong thầm hỏi, chẳng biết đã xảy ra chuyện gì đây, ông bèn rảo bước đến đàng sau tên thị vệ, nhẹ vỗ vào vai y. Tên này ngơ ngác ngoái trông lại, khi nhận ra Tiêu Phong, vội nhanh chóng quỳ xuống làm lễ, miệng không ngớt kêu van:
- Tiểu nhân tội đáng chết, lỡ ngủ quên, đã không thấy đại tướng quân bước vào.
Tiêu Phong khoát tay,:
- Đừng lo... Nghe ta hỏi đây, vương gia không có nhà à?
- Là Tiêu tướng quân đấy ư? - giọng một nữ tử vọng đến, Tiêu Phong ngước trông, thấy ba cô gái Mông Cổ đang từ hậu đường tiến ra, một cô trong bọn đầu đội mão kết châu ngọc, gương mặt mỹ miều, chính là ái thiếp Đồ Á của Hốt Tất Liệt.
- Tiêu Phong kính chào vương phi.- Tiêu Phong chắp tay chào nàng, - Tại hạ có chuyện muốn diện kiến vương gia, chẳng hiểu ngài có nhà hay không?
Đồ Á đáp lễ xong, nàng đưa tay mời Tiêu Phong an tọa, ra lệnh cho đem rượu đến, rồi vui vẻ hỏi:
- Tiêu tướng quân có chuyện gì gấp cần bẩm báo cùng vương gia?
Tiêu Phong đáp:
- Cũng không có gì gấp, chỉ là muốn thưa cùng vương gia đôi điều.
Đồ Á cười:
- Vậy là Tiêu tướng quân đã đến không đúng lúc rồi, khuya qua, đại hãn cho ngựa trạm khẩn cáp đến đòi vương gia ngay trong đêm phải lên đường đi Yên Kinh, nói là có quân tình khẩn cấp cần bàn bạc.
Tiêu Phong giật mình, ông tự hỏi, sao lại tấu xảo đến thế? Hay là Hốt Tất Liệt đã đoán trước được ý định của mình, đã cố tình lẩn tránh mình? Ông bèn hỏi ngay:
- Vương gia có nói khi nào thì ngài trở về không?
Đồ Á lắc đầu:
- Không thấy ngài nói gì ... Vừa được cấp báo là ngài lên đường tức thì, đến ngay hành lý cũng không kịp lo liệu. Và ngài dặn giữ kín chuyện này, để tránh phiền nhiễu trên hành trình, làm cản trở chuyến đi khẩn cấp của tình hình chiến sự.
Thấy nàng không hề có ý lừa gạt, Tiêu Phong nghĩ đại khái Yên Kinh đích thực có chuyện quân tình khẩn trương, chứ không lý do gì Hốt Tất Liệt chỉ vì muốn tránh mình đến xin từ chức mà lại phải ra đi vội vã lúc nửa khuya như thế! Tiêu Phong đành than thầm, cái chuyện xin từ chức này sao mà long đong vất vả đến thế, ngay cả cơ hội đề xuất cũng là không!
Đồ Á nhìn nhin ông, cười tủm tỉm., nói:
- Mà Vương gia đúng là thần cơ diệu toán, đã biết trước sớm này thể nào Tiêu tướng quân cũng đến xin cầu kiến, nên đã nhờ ta chuyển đến Tiêu tướng quân mấy câu!
- Dạ? Mắt Tiêu Phong sáng lên - Vương gia nhờ vương phi chuyển đến tại hạ điều gì?
Đồ Á đáp:
- Vương gia bảo, gần nửa năm qua, Tiêu tướng quân hết xông pha từ đông sang tây, lo nam chinh bắc chiến, lập chiến công hiển hách, Tiêu tướng quân dù rằng thiên hạ đệ nhất anh hùng, nhưng cũng phải vì thế thấm mệt, vương gia sợ Tiêu tướng quân thiếu dịp nghỉ ngơi cho đủ, đã đặc cách cho Tiêu tướng quân nghỉ phép một thờii gian ngắn, ngài còn nói cư dân Lâm Hoàng đều nhớ nhung Tiêu tướng quân lắm, nên nhắn Tiêu tướng quân hãy tính chuyện đi lên trên ấy thăm họ. Còn nữa, kể từ khi đại hãn gia phong cho Tiêu tướng quân vùng cát cứ ấy, Tiêu tướng quân cũng có dịp về đấy chăm sóc đất đai của mình, nếu không có chiến sự gì to lớn lắm. thì vương gia sẽ không triệu hồi Tiêu tướng quân về quân doanh đâu. Vậy Tiêu tướng quân hãy mặc sức mà an hưởng thú vui ấy.
Nghe thế, lòng Tiêu Phong cảm động, ông chậm rãi nói:
- Vương gia đã sớm nhìn rõ tâm tư tại hạ, nên mới nhờ cậy vương phi nói cùng tại hạ mấy câu đó, thực vương gia đã đối đãi Tiêu Phong hết tình hết nghĩa, khiến Tiêu Phong thập phần ngượng ngùng!
Đồ Á vội khoát khoá tay:
- Tiêu tướng quân chớ nên mau miệng nói thế! Vương gia nhờ ta nhắn thêm cùng tướng quân, những công trạng to lớn trong quá khứ của ông, ông chỉ nên nghĩ nhớ đến chúng, còn những chuyện khác thì ông cứ yên lòng mà bỏ qua hết đi, ngài hy vọng Tiêu tướng quân sẽ không nhìn ngài như một vị vương gia, chỉ muốn được ông xem như một bằng hữu thông cảm ông thì hay hơn! Ngài nói, Tiêu tướng quân là một đấng anh hùng đầu đội trời, chân đạp đất, ngài sẽ không muốn hành xử cùng ông những chuyện không nên không phải giưã bạn bè với nhau.
Nghe qua, Tiêu Phong yên lặng hồi lâu, cái tình nghĩa mà Hốt Tất Liệt dành cho ông qua lời của nhắn của Đồ Á đã được chuyển đạt trọn vẹn, vậy mà Tiêu Phong vẫn hay chỉ nhìn thấy ở Hốt Tất Liệt cái hùng tâm thôi, lúc này, ông hoàn toàn bị những lời ấy tác động nặng một niềm cảm kích to lớn vào tâm can, cho dù con người ông ta ra sao, ít nhất, ông ta đối xử cùng Tiêu Phong bằng cả một tấm chân tình tận tín tận nghĩa của một bằng hữu.
Từ biệt Đồ Á xong, Tiêu Phong trở về chỗ ở tạm đàng vườn sau, ông thấy Lâm Yên Bích đang đứng chờ mình dưới tàng cây, sắc mặt đầy lo âu, khi cô vưà nhìn thấy ông, gương mặt bỗng lộ nét nhẹ nhõm trở lại, cô không hiểu ông đã mở lời xin từ chức được chưa, nhưng Tiêu Phong hoàn toàn vẫn được bình yên vô sự.
Khi Tiêu Phong đến gần, nhìn vào mặt ông, Lâm Yên Bích khẽ nói:
- Tiêu đại ca, chưa từ chức được cũng chẳng phải chuyện to tát gì, mình sẽ tìm cách khác.
Tiêu Phong lắc đầu:
- Ta cũng không vì thế mà lo buồn, giờ ta mới hiểu, nếu ta quyết chí từ chức, vương gia cũng sẽ không làm khó gì ta đâu, trước giờ, ông ta đối xử cùng ta bằng một nghĩa khí của bằng hữu, mà ta sở dĩ phải đánh bạn cùng ông ta, toàn chỉ vì sợ ông ta đem an nguy của Lâm Hoàng áp đặt lên ta, ta thực là đã đem bụng dạ tiểu nhân đi đo lòng người quân tử! - Ông ngước lên, trầm giọng nói tiếp - Lòng ta cực ân hận vì đã cứ hiểu lầm ông ta suốt. Ta thật uổng đã mang tiếng anh hùng, vậy mà đi nghi ngờ đến cả chân tình của ông ta!
Nghe ông phát biểu đầu cua tai nheo về mối cảm khái của mình, Lâm Yên Bích cũng hiểu sơ sơ chuyện gì đã xảy ra, cô dịu dàng khuyên:
- Tiêu đại ca, huynh chẳng nên tự trách, hồi đầu, Hốt Tất Liệt đưa huynh lên làm chức đại tướng quân đó, đích xác vì sinh mạng của ngàn vạn cư dân thành Lâm Hoàng, vô hình trung đã áp đặt nó lên huynh, mà ông ta mang hùng tâm hừng hực, chỉ chăm chăm muốn nhất thống thiên hạ, huynh bị ràng buộc rối rắm trong đó, huynh đã không bất nghĩa cùng bằng hữu đâu, chỉ là bị tai ách của dân Đại Tống làm cho huynh thành bất nhẫn.
Tiêu Phong ngoái trông cô, môi ông khẽ điểm một nét cười:
- Suốt cuộc đời này, ta từng làm nhiều điều quấy, đã từng lạm sát không ít người vô tội, nếu ta thực sự tự trách mình, thì sớm đã cạo đầu đi tu, ngày ngày day mặt vô tường sám hối cho rồi. Muội đừng lo, mấy chuyện giết lầm đó, ta quên đã lâu, chỉ nói miệng thôi, chớ không vướng bận trong lòng đâu.
Lâm Yên Bích cười:
- Cái đó muội hẳn đã hiểu, Tiêu đại anh hùng nhà ta đâu có đâu mà câu nệ lắm vậy? Sau đây, huynh dự định ra sao?
Nhìn những tảng mây trắng trôi bồng bềnh, Tiêu Phong nói:
- Dù chưa từ chức xong, nhưng ít ra ta cũng có được một khoảng thời gian rỗi rãi muốn làm gì thì làm. Ta dự định trở về thành Lâm Hoàng thăm thú anh em, cùng bọn họ cưỡi ngựa đi săn bắn, đi chăm sóc mục súc cùng họ - Ông dừng câu nói, ngước nhìn vào Lâm Yên Bích - Muội tính sao? Về Bích Vân cung hay theo ta đi một chuyến đi Lâm Hoàng?
Lâm Yên Bích ngoái nhìn hàng lá cây xanh mướt bên ngoài, đáp:
- Bích Vân cung cũng chẳng có công chuyện gì ... Muội ... Muội ...
Cô chưa dứt câu, gò má trắng muốt chợt đã ửng hồng.
Tiêu Phong cười ầm, bảo:
- Vậy thì hay lắm! Bọn mình kéo nhau đi Lâm Hoàng, muội theo ta ruổi ngựa săn bắn, chăm sóc mục súc! - Ông chợt hạ thấp giọng, êm ái nói - Chỉ hiềm ta là người thô dã, chẳng rành thi thơ, ca từ, chẳng hiểu thú văn chương tao nhã, ta chỉ e ép uổng muội chịu đựng mà mang phiền muộn thôi!
Lâm Yên Bích cúi gằm mặt, nói:
- Không ... Huynh không thô dã, tâm tư huynh tinh tế vô cùng, muội ... muội biết chắc chắn! - Cô ngẩng đầu, nhìn về khoảng mênh mông vùng đông bắc, nền trời trong xanh ngăn ngắt không gợn bóng mây, cô hằng trải qua bao giấc mộng, được đi dạo chơi miền đất ấy, đi trên vùng thảo nguyên bát ngát những cỏ xanh rì ấy, rồi đây, cô sẽ được thấy từng cụm mây trắng mang hình dạng những bầy mục súc chăng?
Hồi 142 : Tắc thượng ngưu dương - Phầ
Thanh Huyền dĩ nhiên cũng hiểu biết, cô ngỏ ý muốn trở về Bích Vân cung trình báo cho Giang phu nhân hay mọi công chuyện của Lâm Yên Bích, ngõ hầu tránh cho người trên cung phải lo lắng, chứ không chịu theo Lâm Yên Bích cùng Tiêu Phong đi Lâm Hoàng. Lâm Yên Bích nài nỉ cô mấy lần, nhưng cô nhất quyết không đổi ý, Lâm Yên Bích cũng đành chịu. Tối hôm ấy, họ sửa soạn hành trang xong xuôi, sớm ngày hôm sau, ba người xuất hành khỏi Kinh Triệu, chắp tay chào từ biệt nhau xong, Thanh Huyền đi về phía tây bắc, còn Tiêu Phong và Lâm Yên Bích lên đường nhằm hướng đông bắc.
Ngày nọ, hai người tới cửa ải Nhạn Môn. Tiêu Phong đến đứng trước bờ vực, ông nhớ lại khí thế hùng mạnh của ngàn vạn nhân mã người Liêu quốc ngày đó, giờ này, tất cả đã vùi thân thành tro bụi cả rồi, lòng không khỏi bồi hồi vô ngần, ông đưa chỉ tay vào chỗ đáy vực đang vần vụ sương khói mù mịt, nói:
- Hồi trước, mẹ ta cũng đã vùi thân dưới chỗ ấy. Sau khi ta tự sát, A Tử đã ôm thân xác ta nhảy xuông đáy vực, đâu ngờ, một cái nhảy đó mà đã vượt thời gian trăm năm, để đưa ta đến ngày nay.
Lâm Yên Bích thò đầu nhìn ngắm đáy vực sâu thăm thẳm, cô tưởng tượng, năm ấy, trước ngàn vạn người ngựa giáp trụ kìn kìn, trước ánh mắt chứng kiến của quân đội hai bên, Tiêu Phong dùng hai mẩu tên gẫy đâm vào ngực tự sát, không sao tránh khỏi rùng mình, cô bèn nắm chặt lấy tay ông, kéo ông lui xa ra, bảo:
- Tiêu đại ca, huynh chớ có đứng gần bờ vực nữa, chỗ này thiệt hết sức xúi quẩy!
Tiêu Phong ngoái trông lại, thấy ánh mắt đầy lo âu của cô, trong lòng bỗng dưng xao xuyến, ông bèn gật đầu, đáp:
- Ừ.
Vượt qua nhiều làng mạc, thị trấn người Hán, họ vào đến vùng thảo nguyên, lúc ấy đã cuối hè, cỏ cây đang độ, trải một mầu xanh mướt trên khắp thảo nguyên, đây đó rải rác từng bầy mục súc, những con bò sắc trắng, đen, những thớt ngựa cao lớn, những mục đồng đang nhàn nhã vung roi chăn dắt đàn cừu, dê, thỉnh thoảng, họ cao giọng ca những câu hò hát êm ái. Bầu trời xanh thẫm, từng cụm mây trắng nổi trôi, ngồi trên lưng ngựa, Lâm Yên Bích phóng tầm mắt nhìn ngút ngàn, dường như viền chân trời đã tiếp nối vào với mặt đất xanh cỏ, xa xa, đàn mục súc như hoà lẫn vào mây trời, cô không thể phân biệt đâu là gia súc, đâu là mây nổi. Cô hít một hơi dài, mùi cỏ hoa thanh thoát thấm vào tận cuống phổi, rồi đưa tay chỉ vào nới xa xăm, cô nhoẻn miệng cười:
- Tiêu đại ca, huynh trông kìa, thì ra mục súc trên thảo nguyên hoà lẫn thân mình vào cùng mây trắng, thiệt không thể nhận rõ đâu là thú, đâu là mây!
Theo hướng ngón tay cô, Tiêu Phong nhìn xa xa, ông vui vẻ nói:
- Quả có thế thật, trước giờ ta chưa hề để ý thấy, chưa khi nao ta cảm giác mục súc và mây nổi lại hoà nhập vào nhau, đúng là Lâm đại thần y có một trí óc tưởng tượng khá phong phú!
Lâm Yên Bích cười khúc khích:
- Huynh trước giờ chỉ suốt ngày nốc rượu, say rồi thì lăn ra ngủ, nếu không thì lại đăm đắm về vụ thoái thác chức Đông Liêu đại tướng quân đó, huynh còn đâu đầu óc để nhìn mây trời với mục súc nữa!
Tiêu Phong gật gù:
- Ừ nhỉ ...Người hiểu ta trên đời này, còn ai khác ngoài Lâm đại thần y!
Hai người nói nói cười cười, roi trong tay vung vẩy ruổi ngựa trên thảo nguyên, Tiêu Phong có cảm giác đang sống lại thưở ông cùng A Châu chạy một mạch xuống miền nam, tình ý giữa hai người theo đường dài mà nảy nở, thưở ấy xem ra chưa xa gì lắm, giờ đây, bên cạnh ông cũng có một A Châu đang vượt thời gian, không gian về với ông, cũng cùng một mối tương thông tâm tư, cùng cảm giác về sự sống và cái chết, khiến cô, giữa ngàn vạn nhân thế đã tình cờ gặp gỡ lại ông, đã mơ hồ ẩn ức lại kiếp sống trước.Ngay giả thử cô xấu xí như ma lem, ông cũng sẽ đối xử cô hệt như giờ, chỉ vì cô là kiếp sau của nàng, ông trời đã bất ngờ một cách thích thú mà ban cho cô dung nhan đẹp đẽ như thiên tiên thì cũng được thôi. Mười mấy năm sau này, khong những Lâm Yên Bích bị Bích Vân cung chủ cứ theo một đường hướng dạy dỗ uốn nắn cho cô phong cách lạnh nhạt làm tiêu chuẩn của một người đẹp, mà cô còn thường xuyên chịu đựng tính khí thất thường, chợt vui đấy, chợt buồn đấy rất bất định của bà ta, tâm tư cô ít được những phút vui thú thoải mái. Mấy ngày này, cô vui vầy cùng người trong mộng, được cùng chàng rong ruổi khắp miền thảo nguyên, lòng cô vui sướng ngất trời, cô cứ ngỡ mình đang trong mơ, chỉ vì đã bao nhiêu lần mộng mị trước đó, cô vốn cũng mơ được cùng chàng tung tăng một cuộc du hành tương tự, cũng từng xiết bao sung sướng như thế trong những giấc mơ ấy, hệt như cô đang hưởng vui thú như bây giờ. Cô chỉ mong muốn nối tiếp cuộc đời này bằng những ngày sinh sống bên cạnh chàng trên đồng cỏ, để thực hiện cái ước hẹn thả cừu chăn dê của kiếp trước.