- Ta có nhớ ra ngươi rồi, chính là phóng viên đã ghi hình cảnh tắc kè chinh phạt Vrahta đây mà.
- Tắc... tắc kè?
- À quên, là Vương Vũ Hoành. Ta quen miệng.
Quả nhiên là Bắc Hoàng, gọi Nam Đế, cũng bằng thứ biệt danh như vậy.
- Ngươi tới Bắc Hà, đã ngắm được nhiều cảnh đẹp chứ? Rất khác với Đại Nam chứ? Sông núi nên thơ, cảnh vật hữu tình, không có chút khói bụi gì của công nghiệp.
Bắc Hoàng nói tiếng Đại Nam vô cùng sõi. Chuyện này cũng không có gì lạ, người ta dù gì cũng là Cường giả Ngôn Ngữ học mạnh nhất thế giới. Xét về Ngôn Ngữ, Vương Vũ Hoành có lẽ cũng sánh ngang, nhưng chỉ là về nghiên cứu học thuật mà thôi. Có thể nói trôi chảy bất kì thứ ngôn ngữ nào, và sử dụng được toàn bộ những cách nói bản địa, có lẽ chỉ có Bắc Hoàng.
Hữu Thành gật đầu. Vị Bắc Hoàng này, tạo cho hắn một cảm giác vô cùng thân thiện. Hơn nữa, đối phương chỉ là một phân thân, còn mình, lại là đại diện cho báo chí. Nghĩ vậy, hắn càng bạo dạn hơn nữa.
- Về cuộc chinh phạt của Nam Đế, ngài nghĩ thế nào ạ?
- Nghĩ sao à? Khá hiệu quả, nhưng cũng rất màu mè. Cách hắn xử lý vấn đề, khá tốt, hợp với nhân tâm, nhưng vẫn còn đâu đó chút gượng ép. Nhân tâm, luôn là một khái niệm tương đối. Ngươi được lòng người này, thì sẽ mất lòng người khác. Không có hành động nào là hoàn mỹ cả.
Bắc Hoàng trò chuyện văn thơ lai láng, nhưng cũng vì thế mà lằng nhằng khó hiểu. Hữu Thành mặc kệ. Cứ đăng những lời này lên báo là ổn rồi. Còn suy nghĩ ra sao, tự người đọc ngẫm nghĩ.
Bắc Hoàng ghé mắt nhìn qua cửa sổ, ánh nhìn xa xăm.
- Ngươi có biết, dòng chảy của thế giới chứ?
- Dạ?
- Người Bắc Hà, rất tin vào Thiên Mệnh. Ta, cũng vậy. Thiên Mệnh, chính là dòng chảy. Xuân, Hạ, Thu, Đông, rồi lại tới Xuân. Mùa Xuân đến, vừa là mùa xuân, lại cũng không phải mùa xuân trước nữa. Một giọt nước, từ thượng nguồn, chảy xuống thành sông, đổ ra thành biển, bốc lên thành mây, rơi xuống thành mưa, rồi mưa lại rơi xuống thượng nguồn. Khi ta chỉ cho Tóc vàng hoe xem cảnh mưa rơi, hắn chỉ nói, hắn bị nhức đầu. Ta đã nghĩ mãi, không hiểu hắn nhức đầu vì cái gì. Ngươi có biết, hắn trả lời thế nào không? Dòng chảy của thế giới khiến ta nhức đầu. Ha ha! Tên đó cũng thâm thuý lắm.
Tóc vàng hoe, không phải... là nhắc tới Công tước Edward chứ? Như phù hợp với lời nói của Hà Chí Thương, mưa, đã bắt đầu rơi xuống.
- Thuỷ Hành Kinh trong mưa, đẹp vô cùng. Khi nào có dịp, ngươi nên viết một bài về nó. Nước từ trên trời. Nước từ dưới đất. Nước trên mái nhà. Nước trong lòng người. Cả thế giới, như chìm vào biển nước. Không còn trên, không còn dưới, không còn chủ thể, không còn khách thể.
Bắc Hoàng quay lại, nhấp một chén trà.
- Ngũ Hành Kinh, do Hoàng đế đời đầu tiên xây dựng. Dựa trên Kim, Mộc, Thuỷ, Hoả, Thổ, hỗ trợ cho nhau, xung khắc lẫn nhau. Thuỷ Hành Kinh xây dựng ngay trên một dòng sông rộng lớn. Đến một đời Bắc Hoàng thứ 27, cũng tức là 200 năm về trước, một trận lụt to lớn từ thượng nguồn đổ về, suýt nữa đã nhấn chìm Thuỷ Hành Kinh. Hình như, Đại Nam cũng phải gánh chịu thảm cảnh tương tự. Nhà tan cửa nát, hoa màu trôi sạch, thê thảm vô cùng.
Hắn nói tiếp.
- Bắc Hoàng đời thứ 27, đã đứng ra xây dựng con đê ngoài đó, dài tới hàng nghìn cây số. Ngươi có biết, một Chí Tôn Cường giả như ông ta, vì sao mà thiệt mạng chứ? Đó là vì, ông ta đã đứng ở ngã ba sông, ngăn chặn toàn bộ cơn lũ đổ về trong 3 tháng trời ròng rã, chỉ để tráng đinh có thời gian đắp đê! Tất nhiên, cũng vì bị chặn đi một nhánh, mà nước lũ ầm ầm đổ về Đại Nam. Cũng vì vậy mà Bắc Hoàng thứ 27 bị dân Đại Nam oán thán, cho là hung thần xấu xa, còn dân Bắc Hà thì lại tôn sùng như một vị thánh. Vậy mới nói, nhân tâm, không bao giờ trọn vẹn.
Bây giờ thì Hữu Thành đã hiểu. Vì sao người Đại Nam lại ghét Bắc Hoàng. Có lẽ người Bắc Hà cũng có cảm xúc tương tự với Nam Đế. Bọn họ, chỉ làm việc vì lợi ích của đất nước, mà lợi ích, không phải vô hạn. Bên này có được lợi ích, đồng nghĩa với việc bên khác mất đi lợi ích.
Chinh phạt Vrahta, là vì lợi ích của Đại Nam. Người Vrahta chắc chắn sẽ mất đi những lợi ích gì đó, chỉ là Vương Vũ Hoành đã khéo léo giảm thiểu những tổn thất ấy xuống thấp nhất, khiến nhân tâm không phẫn nộ.
Nhưng tất nhiên, suy nghĩ này không thể nào cho lên báo được. Hắn chỉ cần đưa mấy lời nói lấp lửng của Bắc Hoàng lên là được, còn suy nghĩ ra sao, người đời tự mà phán đoán.
- Đến cường hãn như Bắc Hoàng đời thứ 27, cũng chỉ chống lại dòng chảy được 3 tháng mà thôi, sau đó kiệt sức mà qua đời. Dòng chảy của thế giới, loài người không thể nào đương cự. Ta không thích thói ngông cuồng của Đại Nam, khi nghĩ rằng con người có thể chế ngự được thế giới. Sống trên đời, phải dựa theo Thiên Mệnh. Chẳng phải, tổ tiên của Vương tộc, loài Rồng trong truyền thuyết, cũng là như vậy sao? Dựa vào Khí mà sống, nương theo Khí mà bay. Từ bao giờ các ngươi lại tham lam muốn giữ Khí làm của riêng cho mình?
Câu hỏi này, nghe vô cùng chính khí lẫm nhiên, khiến Hữu Thành á họng. Đúng vậy, đi ngược lại với dòng chảy của thế giới, là cách mà Đại Nam đang làm. Theo đuổi tri thức, theo đuổi sức mạnh, theo đuổi quyền lực. Nếu vậy thì cũng thôi, nhưng những khía cạnh khác của một con người, như thời gian, như gia đình, như tình cảm, như đạo đức, đều đang bị xem nhẹ.
Nhưng không cần đợi Hữu Thành trả lời, thì Bắc Hoàng đã tự đáp lấy câu hỏi do chính hắn đặt ra.
- Bởi vì sao ư? Bởi vì chính ta cũng nghịch thiên mà đi.
Câu này làm Hữu Thành suýt phát sặc. Hắn từng nghe nói, Bắc Hoàng Hà Chí Thương có đa nhân cách, tính khí thất thường, giờ mới được chứng kiến. Câu trước thì lên án, câu sau lại tán đồng, thật chẳng biết đâu mà lần.
- Ngài, cũng muốn nghịch thiên sao?
- Đúng vậy. Nếu ta là Bắc Hoàng đời thứ 27, ta cũng sẽ đứng ra ngăn cản dòng chảy. Thậm chí, sẽ có ngày, ta vượt ngược dòng nước để tìm về cội nguồn.
Cội nguồn mà hắn nói, chính là tận cùng những tầng Vô Thức.
Cuộc nói chuyện này, để lại trong lòng Hữu Thành nhiều dư vị. Còn những người xung quanh, nhìn hắn với ánh mắt mến mộ, pha lẫn ghen tị. Một người Đại Nam, lại được tiếp chuyện với Bắc Hoàng.
Hoàng cũng vô cùng hào hứng hỏi hắn đủ thứ.
- Anh bạn, anh từng ghi hình cho Nam Đế sao? Còn có thể nói chuyện với Bắc Hoàng. Anh, rốt cuộc là thần thánh phương nào?
Hữu Thành chỉ trả lời qua loa đại khái. Bản thân hắn cũng chẳng biết nên giải thích vận số của mình ra sao nữa.
Phân thân của Hà Chí Thương, đã rời khỏi quán trà. Điều này khiến Hữu Thành thắc mắc, rốt cuộc ông ta tới quán trà để làm cái gì.
- Nghe nói, ngày nào Ngài cũng tới đây, như muốn chờ đợi ai đó. - Hoàng đi thám thính tình hình, sau đó kể lại.
- Ngày nào cũng tới, không phải là để chờ tôi đó chứ?
- Tôi không biết, ông anh cũng chỉ tình cờ tới đây mà, phải không?
- Đúng vậy, tôi cũng không là gì để Bắc Hoàng phải chờ đợi. Có lẽ ngày mai, Ngài lại tới thôi. Chắc là người Ngài cần chờ đợi, vẫn chưa tới.
Hữu Thành nói đúng, vì ngày hôm sau, Bắc Hoàng lại tới quán trà.
=============
Hôm nay đã gần 600 view rồi, chuyện gì xảy ra vậy? Những ai đã và đang đọc truyện, xin các bạn tiếp tục ủng hộ. Chúc mọi người một cuối tuần vui vẻ. Những ai fan evos, chúc mừng các bạn, những ai fan Gam, chia buồn với các bạn. Mình là fan Gam, nhìn những thành viên cố gắng tới vậy, làm mình vô cùng xúc động. Dù sao đi nữa, truyện vẫn phải viết, và độc giả, xin quăng phiếu á!