- Người tiếp theo!
- Dạ có em ạ!
- Tên gì?
- Dạ, Trương Minh Quang ạ!
- Tên đẹp đấy. - Gã tuyển dụng ngẩng đầu, nhìn lên người thanh niên này. - Mặt mũi cũng sáng sủa đấy, chắc là cũng được ăn học?
- Vâng ạ, em có bằng Cử nhân...
- Mẹ, bằng Cử nhân mà đi làm thợ mỏ thì cũng vứt! Sao mà phải tới nông nỗi này?
- Dạ, em tốt nghiệp, sau đó... thất nghiệp.
- Thôi được rồi, anh hiểu mà. Ở đây thiếu gì đứa như chú. Thế bằng cấp là gì? Dùng được không?
- Dạ, là Cử nhân Địa chất.
- Có thật không? Anh nói, không cần bằng cấp gì vào đây cũng học việc được, không cần phải khai láo.
- Không, em có bằng Cử nhân Địa chất thật mà.
- Thật à? - Hắn ngẩng đầu, nhìn vào mắt cậu thanh niên này.
- Thật. - Quang gật đầu.
- Đi theo anh.
Cử nhân Địa chất, thì nên mời đại ca tới hỏi chuyện, chứ để đi làm thợ mỏ thì phí quá.
Quang theo hắn bước lên tầng 2. Nơi đây là một dãy nhà tạm bợ được dựng lên từ không biết bao lâu rồi, phía ngoài có ghi “Trung tâm khai thác than Bình Tứ”. Mà thật ra, là nơi tuyển nhân công cho các mỏ than thổ phỉ. Cách đó không xa, là một hầm mỏ lộ thiên.
Hắn dẫn Quang tới một căn phòng, có treo lệch một tấm biển “giám đốc”. Hắn gõ cửa.
- Mời vào.
“Giám đốc” của mỏ than này là một tay giang hồ chính hiệu. Hai tay xăm hình kín đặc, gương mặt sần sùi, đã dầm mưa dãi nắng, giọng nói rất vang và khoẻ.
- Thưa anh, cậu này khai là có bằng Cử nhân Địa chất.
- Thật vậy à? Cậu tên là gì?
- Dạ, Trương Minh Quang ạ.
- Cậu có mang hồ sơ theo không?
- Dạ có ạ.
Hồ sơ, với địa vị của Quang, làm giả vô cùng dễ dàng. Bằng Cử nhân Địa chất, hắn cũng có, nhưng nơi cấp là ở Long Thành, không tiện đem ra. Hắn đành làm giả một tấm bằng, của một trường Đại học không lấy gì làm tốt lắm.
- Trường Khúc Lạc à? Nghe lạ nhỉ? Chắc cũng không có danh tiếng gì mấy. Nhưng bằng Cử nhân thì đúng là thật. Anh hỏi, cậu có biết vẽ bản đồ địa chất không?
- Dạ, em có biết.
- Biết điều khiển máy khoan không?
- Dạ, em có biết.
- Số cậu là may lắm đấy. Chỗ anh có một ông làm vị trí Quản đốc, vừa mới nghỉ việc, đang cần nhân lực thay thế. Cậu xuống đó làm Quản đốc đi, làm tốt thì nhận luôn. Lương một tháng 200 hào, thế nào?
- Dạ, sao cao thế ạ?
- Bởi vậy mới nói số cậu may lắm. Thôi được rồi, cậu dẫn cậu Quang xuống đó đi.
Tay tuyển dụng vâng lời, ra hiệu cho Quang đi theo. Cả hai đi ra chỗ mỏ.
Không ngờ lại dễ dàng như vậy. Lại còn được làm Quản đốc, đỡ phải lao động gì nhiều.
Quang cảm thán. Hắn thấy, mình rõ ràng ưu tú như vậy, đi đâu cũng được trọng dụng, vậy mà, cuộc đời hắn lại không được rạng rỡ gì. Thật là bất công.
- Hay lắm, tên này đúng là ngôi sao sáng giá mà!
Tổng Biên tập Báo Cộng đồng đang ngồi đọc mail, bỗng nhiên vỗ đùi reo phá lên.
Đức Tín đang cầm tập bản thảo bước vào, nhìn thấy Tổng Biên tập như vậy, ngạc nhiên hỏi.
- Thưa anh, sao thế ạ?
- Cậu Tín, cậu vào đây mà xem. Đàn em của cậu có khác. Cu Hữu Thành vừa gửi bản thảo về. Vô cùng thú vị luôn.
Đức Tín ghé đầu vào máy tính xem xét. Hắn đọc qua loa dòng tít.
“Du ngoạn Thuỷ Hành Kinh, đàm đạo với Bắc Hoàng”.
- Bắc Hoàng, là Bắc Hoàng Hà Chí Thương đó hả? - Đức Tín nghi hoặc hỏi.
- Chứ còn ai nữa! Thằng cu này, đi công tác lần đầu, thì quay được Nam Đế, giờ sang Bắc Hà có vài ngày, đã phỏng vấn được cả Bắc Hoàng! Biết đâu sau này, còn có Tây Công, còn có Vô Diện, cũng phỏng vấn độc quyền nốt, báo ta chẳng phải danh tiếng như lên trời sao?
- Anh à, có chắc là Bắc Hoàng không vậy?
- Cậu ta còn gửi cả file ghi âm với ảnh chụp về đây này! Chuyện này có gì khó, Bắc Hoàng mấy hôm nay xuất hiện ở Thuỷ Hành Kinh, đọc báo Bắc Hà là biết! Nhưng mà, chỉ mình Hữu Thành của báo ta là có bài phỏng vấn! Oai không? Há há há!
Đức Tín như không muốn tin vào mắt mình. Hắn kéo lên kéo xuống bài viết, đọc ngấu nghiến từng chữ một.
- Anh à, nội dung phỏng vấn này, khó hiểu quá, mà lại hơi hơi có khuynh hướng chính trị...
- Cái cậu này, chính miệng Bắc Hoàng nói ra, báo mình chỉ đăng lại, có cái gì mà khuynh hướng? Đại Nam cũng không có kiểm duyệt báo chí chặt chẽ như Bắc Hà, miễn cái gì hot là ta đăng, còn ẩn ý sâu xa, để người ta tự đoán, có cái gì mà phải lo ngại? Phỏng vấn độc quyền Bắc Hoàng đó! Ở Đại Nam này, mấy ai làm được?!
- Hình như... là chưa có ai...
- Chính xác!
Cái thằng khốn này! Đức Tín bực mình trong lòng. Đẩy nó ra khỏi toà soạn, bắt nó cắp balo sang xứ người, cũng là để đuổi nó ra khỏi những sự kiện nóng, thì nó lại vả ngay một cái sự kiện nguội!
Cũng may, phỏng vấn được Bắc Hoàng mà thôi, cũng không có liên quan gì tới những sự kiện hot cả.
Sự kiện nóng, gần đây cũng có một vài.
- Anh à, em vừa nhận được tin mật, Nam Đế Bệ hạ đang bế quan, chuẩn bị đột phá.
- Thế à?! Chắc không?
- Chắc chắn! Phía Long Thành đang nhộn nhạo hết cả lên rồi.
- Bao nhiêu báo biết vụ này?
- Không nhiều lắm, chỉ mấy tờ quốc doanh với mấy tờ báo lớn mà thôi.
- Được lắm, anh kí kinh phí, cậu đi Long Thành ngay cho anh!
Khà khà! Đuổi thằng Hữu Thành đi, rốt cuộc vô cùng sáng suốt. Đức Tín thầm nghĩ.
Đại sự kiện, ngoài việc Nam Đế bế quan, hình như còn có một. Là Kumo Sasaki lại sắp ra phim mới. Giá mà mình có thể phỏng vấn được Kumo Sasaki nữa nhỉ? Biết đâu đấy...
- Ối vãi l**!
Tổng Biên tập thét lên kinh hãi, ông ta suýt nữa ngã ngửa về phía sau.
- Gì vậy anh?
Đức Tín cũng giật mình, hắn nhìn thấy thông báo mail mới lại vang lên.
Lại một bài viết khác của Hữu Thành.
Tựa đề là.
“Phỏng vấn độc quyền tài tử Kumo Sasaki về bộ phim sắp công chiếu”.
Bắc Hoàng Hà Chí Thương nói, hắn muốn nghịch thiên mà tiến, ngược dòng mà lên.
Hành trình đột phá tầng 16 Vô thức, sau đó là tầng 17, 18, cũng chính là hành trình ngược dòng của hắn.
Còn đối với Kumo Sasaki, làm thế nào để tấn công vào thị trường Bắc Hà với 6 tỉ khách hàng tiềm năng, cũng là ngược dòng mà lội.
Bởi vì ở Bắc Hà, kiểm duyệt quá chặt chẽ.
Mà phim của Sasaki, thì chắc chắn là sẽ bị kiểm duyệt.
Chuyện này không thể trách hắn. Cũng giống như Edward, Sasaki viết kịch bản phim rất ngẫu hứng, tính cách hắn lại trẻ con, nghịch ngợm, không đá xoáy người khác thì không chịu được. Phim như vậy, có giời mà cho phép hắn chiếu ở Bắc Hà.
Lần này, lại một bộ phim sắp được tung ra.
Người ta nói, Kumo Sasaki sản xuất phim đều đặn như gà đẻ trứng. Mỗi năm một bộ. Nhưng năm nay, vì cay cú lệnh kiểm duyệt của Hà Chí Thương, hắn ra hẳn hai bộ.
Hắn quyết tâm chiếu được phim tại thị trường này.
Cũng phải nói, Phú Sơn Đảo Quốc, xây dựng lại trên nền móng của một lục địa đã chìm, bởi chính những hậu duệ còn sót lại của nền văn minh cũ, xung quanh một ngọn núi lửa mang tên Phú Sơn.
Lúc ấy, chỉ còn sót lại chút kí ức xa xôi về một nền văn hoá, với thứ ngôn ngữ khó khăn lắm mới có thể truyền lưu lại. Vì vậy, phục dựng lại nền Văn hoá cũ là điều gần như bất khả thi.
Ngày đó, những người phục dựng lại Phú Sơn đã phải vay mượn rất nhiều từ vựng, văn hoá, và tổ chức hành chính từ Bắc Hà và Đại Nam, sau 1000 năm phát triển, trở thành Văn hoá Phú Sơn như hiện nay.
Cũng vì vậy, văn hoá Phú Sơn so với văn hoá Bắc Hà và Đại Nam, có rất nhiều điểm tương đồng. Mà phim của Sasaki, chắc chắn sẽ được đón nhận nhiều nhất tại hai thị trường trên.
Lần này tới Thuỷ Hành Kinh, gặp gỡ Hà Chí Thương, cũng chính là để thương lượng về bộ phim sắp chiếu.
Đây cũng là lúc, hắn gặp Hữu Thành.