- Thấy gì chứ?
Hà Chí Thương tiến lại sau lưng Văn. Thằng bé vẫn đứng trên sân khấu, ánh mắt mơ hồ ngắm nhìn những dãy phòng học trước mặt. Vừa rồi, nó mơ hồ cảm thấy chút gì.
Nghe thấy lời hỏi, nó quay lại, chỉ khẽ gật đầu.
Hà Chí Thương mỉm cười động viên nó, khẽ vỗ vai nó một cái.
- Xuống đi, để các bạn khác còn so tài chứ.
Văn nhảy xuống khỏi sân khấu, thản nhiên đi về chỗ của trường mình trong ánh nhìn soi mói của học sinh Vô Cực. Lời hứa của Vương Tuệ, nó vẫn chưa quên đâu.
- Thưa thầy, vì sao… thầy lại ưu ái Vương Thành Văn tới vậy?
Triệu Thiên Trúc đợi hắn trở về, mới lặng lẽ hỏi. Có những chuyện, Hà Chí Thương không nói với hắn. Hắn cũng biết nên giữ một khoảng cách nhất định. Nhưng chuyện về Vương Thành Văn, thật sự rất lạ. Hắn đã lén tìm hiểu về thằng bé. Dù xuất thân có hơi bí ẩn, nhưng cũng rất khó để liên hệ một đứa bé xa xôi tận Đại Nam, với một vị Hoàng đế Bắc Hà.
“Con riêng chăng?”, đây là suy nghĩ thoáng qua của Triệu Thiên Trúc, nhưng hắn cảm thấy mọi chuyện còn phức tạp hơn như vậy, nhất là khi đọc tới cái tên Hoàng Bích Thanh.
Vương Thành Văn, sinh ngày 1/6/6000, 1 giờ 32 phút sáng, chòm sao Bạch Vĩ, tướng số bình thường, mệnh Bình Địa Mộc (Cây dưới đồng bằng), cuộc đời êm ả không sóng gió, không có nhiều biến cố, cũng khó làm nên sự nghiệp. Thành tích học tập kém, bạn bè không có nhiều, gia cảnh nghèo khó. 10 năm trước, hai mẹ con xuất hiện tại Hải Thành, vất vả kiếm sống qua ngày. Một đứa nhóc như vậy, có gì đặc biệt?
Sinh năm 6000, vậy là năm nay 11 tuổi, tính thêm tuổi mụ, là 12. Kỉ lịch thứ 6000, là một năm biến động quá lớn đối với cả lục địa, ấy thế mà lại mang mệnh Bình Địa Mộc, thật là trớ trêu. Kỉ lịch thứ 6000, cũng là năm chứa quá nhiều bí mật, của cả Đại Nam, lẫn Bắc Hà, là dấu mốc khó có thể quên của bất kì ai trong cuộc.
Những chứng nhân của năm tháng ấy, giờ còn có Hà Chí Thương, Vương Vũ Hoành, và Phạm Viết Phương. Còn có cả… Hoàng Bích Thanh.
Giờ đây, khi thấy Hà Chí Thương quá đỗi ưu ái Vương Thành Văn như vậy, thậm chí còn đem Kính Hoa Thủy Nguyệt truyền thụ lại, Triệu Thiên Trúc càng cảm thấy rõ ràng hơn, năm Kỉ lịch thứ 6000 ấy, còn nhiều điều mà hắn không biết tới.
Hà Chí Thương nghe câu hỏi của học trò mình, chỉ lắc đầu cười trừ.
- Thiên Trúc này, tội lỗi của con người, dù có bao nhiêu năm tháng trôi qua, rốt cuộc rồi lại phải đối mặt. Ngươi có chạy trốn cả đời, cũng không thể trốn thoát khỏi lương tâm của mình.
Buông lại một lời nói khó hiểu như vậy, hắn đi tới đài đích thân làm giám khảo, mặc kệ Triệu Thiên Trúc muốn nghĩ gì thì nghĩ.
“Vương Thành Văn, có phải là con riêng của lão ta chứ?”. Suy nghĩ này lại nảy lên trong đầu hắn, nhưng rồi hắn lại thấy không phải. Con riêng của Hà Chí Thương, mà lại dốt Văn giỏi Toán sao? Nhìn thế nào cũng thấy nó mang dòng máu Vương tộc.
Người ta vẫn nói, 11 năm trước, vợ con của Vương Vũ Hoành bị anh trai mình truy sát, chết không toàn thây. Nhưng hiện nay đã biết Hoàng Bích Thanh còn sống, vậy thì Vương Thành Văn, hẳn là hoàng tử lưu lạc của Đại Nam. Trong hồi tai kiếp năm đó, hẳn hai mẹ con họ được người bí mật giúp đỡ, chạy tới Hải Thành lánh nạn. Chuyện như vậy không có gì là phức tạp, vậy tại sao còn khiến Triệu Thiên Trúc cảm thấy còn nhiều khúc mắc?
Người đã giúp đỡ Hoàng Bích Thanh, là ai? Kẻ có thể man thiên quá hải, che mắt một hung thần như Vương Bá Thế, để bảo vệ vợ con của Vương Vũ Hoành, có thể là ai?
Là Hà Chí Thương sao? Nếu vậy, thì đây phải là ơn huệ, chứ đâu phải là tội lỗi? Và vì sao sau từng ấy ơn huệ, quan hệ giữa hắn và Vương Vũ Hoành vẫn tệ như vậy?
Cũng có thể, không phải là Hà Chí Thương.
Có thể, một thế lực nào khác đã xuất hiện và âm thầm ra tay.
Một thế lực đủ mạnh và đủ can đảm để can dự vào chuyện tranh đoạt Vương quyền của Đại Nam.
Ví dụ như… Thánh Nữ.
Triệu Thiên Trúc chợt cảm thấy đau đầu. Không cần biết Vương Thành Văn thật ra là ai, nhưng không còn nghi ngờ gì nữa, thằng bé đóng một vai quá quan trọng trong toàn bộ vở kịch này. Mọi thứ vô tình hay cố ý, đều xoay quanh nó. Đây là điều mà dù nó có muốn hay không, nó buộc phải chấp nhận. Cái ngày nó nhận ra điều này, có lẽ phải rất đau lòng. Triệu Thiên Trúc hiểu, nhưng hắn không thấy thương cảm. Suy cho cùng, trên đời này ai chẳng phải diễn một vai diễn, chẳng phải tham gia một vở kịch?
- Nguyễn Thanh Phong!
- Có em!
- …
….
- Nguyễn Thanh Phongggg!!!!
- Có em!!!
- Có có cái quái gì?!!! - Sau nhiều sự việc như vậy, trọng tài bắt đầu trở nên cáu gắt. - Còn không mau lên sàn đấu?
Văn phì cười. Nguyễn Thanh Phong chính là như vậy. Không bảo hắn chi tiết việc hắn phải làm, hắn sẽ không làm. Bảo hắn lên đài, hắn mới từ tốn lên đài.
- Hồ Việt Khoa!!
- Có em!!
Hồ Việt Khoa nhanh nhẹn hoạt bát hơn rất nhiều. Hắn cứ như sợ lãng phí bất kì giây phút nào, thoăn thoắt chạy tới, giẫm chân nhảy vọt lên đài. Một cú nhảy không quá dài, cũng không quá ngắn, lại vừa tiết kiệm được tối đa sức lực.
- Tài năng toán học này, có thể sánh ngang với Vương tộc.
Văn giật mình quay lại, đã thấy chủ khảo Đinh Kiến Châu đứng sau lưng nó từ bao giờ. Ông thầy này rất thích đột ngột bắt chuyện từ sau lưng người khác.
- Cứ có tài năng về toán học, là lại phải so sánh với Vương tộc ạ? - Nó hỏi lại. Nó cảm thấy định kiến như vậy, thật không đúng.
- Ừm, đúng vậy. Trên thế gian này, không phải chỉ có mình Vương tộc giỏi Toán. Bọn họ cũng chưa chắc là những kẻ giỏi Toán nhất. Nhưng vì chiến lực quá mạnh mẽ của mình, mà cái tên của họ được khắc sâu trong trí não mọi người, khiến cho khi nhắc tới Võ thuật, Toán học, Khoa học… thì lại nghĩ ngay tới Vương tộc. Cũng giống như khi nhắc tới Văn học, người ta lại nói tới Hà mạch, nói tới Hội họa và Âm nhạc, thì nhắc tới Edward.
- Vì sao mọi người lại thích so sánh như vậy? - Văn lại hỏi.
- Vì sao ư… Câu hỏi này… Em là người đầu tiên hỏi thầy. Bởi vì… mọi người đều khao khát được mạnh mẽ như họ? Ai cũng mơ rằng họ có thể vươn tới đỉnh cao mà.
Văn chỉ lắc đầu.
- Em không hiểu nổi. Tại sao lại đem mình đi so sánh với người khác như vậy? Làm người bình thường chưa đủ hay sao? Muốn tiến xa hơn, thì nên so sánh với chính bản thân mình của ngày hôm qua chứ?
Hà Chí Thương phì cười. Thằng bé này, thật sự khác biệt.
- Hà hà hà, phần đông con người sinh ra, là để chạy theo kẻ khác. Còn có những người sinh ra, là để chạy theo chính mình.
- Thầy từng nói, con người chỉ nên tuân theo Thiên Mệnh.
- Đúng thế. Số ít mà thầy nói tới, chính là những người nắm Thiên Mệnh trong tay.
- Vậy, thầy đã nắm được Thiên Mệnh trong tay chưa?
- …
Hà Chí Thương trầm ngâm một chút, rồi trả lời.
- Đúng là một câu hỏi khó.