Hắn lại mạnh lên.
Đây là điều mà Takaki nghĩ tới ngay đầu tiên.
Truy đuổi Noboru đã hơn 1 năm rồi, mỗi lần đối đầu, hắn lại mạnh lên.
Hay nói đúng hơn, hắn càng ngày càng tìm lại thứ sức mạnh mà hắn từng có, trước khi bị cha cô phong ấn.
Hay nói đúng hơn nữa, hắn vẫn đang bị phong ấn, nhưng vì thực lực thật sự của hắn càng ngày càng tăng lên, nên chiến lực của hắn dù bị phong ấn cũng vì thế mà tăng theo.
Nếu phá bỏ phong ấn cho Asahina Noboru, liệu hắn còn kinh khủng tới mức nào nữa?
Nếu chỉ bàn về Kiếm Thuật, Takaki không hề ngán ai. Nhưng chiến lực của Noboru không nằm thuần túy ở Kiếm Thuật. Dù vậy, cô cũng không thể lui bước.
Ảo Ảnh Bách Hoa Kiếm!
Được phát triển chiêu thức Senbonzakura của Sasaki, kết hợp cùng Ảo Thuật mà cô học được tại Cận Tây. Giống như có nghìn thanh kiếm từ tay Takaki vung ra, vây chặt lấy Noboru như một mê cung.
Ảo Ảnh Hành Vân Kiếm!
Lại là một chiêu thức cải tiến từ Kiếm thuật Kumo. Bộ pháp của Takaki ảo diệu khó lường, để lại vô vàn di ảnh, mỗi di ảnh lại chém ra hàng trăm thanh kiếm, khiến người khác phải hoa mắt chóng mặt.
Ảo Ảnh Vô Hình Trảm!!
Hàng chục nghìn thanh kiếm đồng loạt chém tới, giống như một chiêu Hành Vân Thiên Kiếm được nhân lên hàng chục nghìn lần. Kiếm Thuật tinh tế tới mức bất cứ một bậc Kiếm sĩ nào đều phải ngả mũ thán phục, dù có là Kumo Sasaki cũng phải chép miệng thở dài.
Nhưng hàng ngàn hàng vạn ánh kiếm, cũng chỉ là hư ảo.
Noboru biết rõ điều đó. Hắn không bị phân tâm bởi thị giác, hắn nắm rất nhanh bản chất vấn đề.
Ma Linh Huyết Trảm!
Một kiếm này chém xuống, hàng vạn oán linh lại ùa ra, nuốt chửng tất cả ánh kiếm. Tức khắc, hắn quay người, vung kiếm chém thẳng tởi Takaki thực. Cô vội vàng đẩy kiếm lên đỡ. Lực chém quá mạnh khiến cô bị đánh bay về phía sau.
- Noboru!!
Tiếng lão Thụy vọng lên từ phía trên.
- Ta thuê ngươi 6 ngàn hào, quậy banh chỗ này lên cho ta!
Đối với đám làm ăn tự do, vấn đề đầu tiên vẫn là tiền đâu. Lão Thụy không có dài dòng, trực tiếp đặt vấn đề.
Ai dè, lần này Noboru vô cùng khách khí.
- Ha ha ha, bây giờ tiền bạc cũng chả quan trọng nữa. Ta làm miễn phí cho ngươi luôn đó!
Ưu tiên tối thượng của hắn là tìm kiếm Takezawa. Tiền bạc chỉ là thứ phụ. Nay Takezawa đã ở đây, hắn cũng tiện thể vui đùa một chút.
Hắn kéo lê thanh Họa Vận Kiếm bước tới.
Ánh kiếm đỏ bắt đầu hoành tảo khắp nơi, kèm theo đó là máu, là tiếng kêu gào, là oán linh ngày càng sôi sục. Bảo vệ, cảnh sát, cho tới dân thường đều trở thành mồi cho thanh kiếm.
- Ngươi dámmmm!!!!
Ngài Thẩm phán điên cuồng lao xuống, bỗng bị lão Thụy thừa cơ đạp một cái bay thẳng xuống đất. Ngài chẳng quan tâm gì tới đòn đánh lén ấy, lại còn mượn cú đạp ấy bay xuống nhanh hơn, đuổi theo Noboru.
Takaki cũng gượng dậy. Cô liếc mắt nhìn lão Thụy trên trời. Dù việc của cô là truy đuổi Noboru, nhưng tình hình hiện tại không phải cô không hiểu. Lão già kia đang có âm mưu gì?
Takaki lắc đầu.
Chuyện của người Đại Nam, để họ tự giải quyết đi. Cô chẳng quan tâm phe nào đấu phe nào, mà thân phận của cô nếu can thiệp vào cũng là một vấn đề đối ngoại. Nhanh chóng tìm ra Noboru, lấy lại thanh kiếm, rồi chuồn khỏi đây.
Lão Thụy mỉm cười. Đuổi được lũ bắng nhắng đi rồi, một mình lão vô cùng rảnh tay hành động.
Lão hạ xuống, nhìn la liệt những xác chết xung quanh.
Lượng tế phẩm như vậy là đã đủ.
Lão co chân, giơ ngón chân vẽ ra một vòng tròn. Đồ hình lúc nãy lại xuất hiện. Lão đạp vào nó một cái, tức khắc hàng chục ngọn lửa tím bắn ra, tìm tới những xác chết, thiêu đốt chúng. Trong ngọn lửa tím, nhưng thân thể vốn đã cạn kiệt sinh khí, hồn lìa khỏi xác, nay lại quằn quại kêu gào giãy giụa. Tiếng kêu gào thảm thiết kéo dài chừng 10 giây, rồi tắt ngấm.
Đồ hình đã bắt đầu chuyển động, chầm chậm, chầm chậm.
Chỉ cần quay chừng 15 phút, tốc độ của nó sẽ nhanh dần, và đó là lúc Thiên Khải xuất thế.
- Là ngươiiiiiiiiiii!!!!!
Một đám vướng víu vừa đi, một tên khó chịu khác lại tới.
Là Vũ Minh Kiệt.
Hải Vương Thủy Áp Thặng Ba Chưởng, giáng từ trên xuống, như Hải thần giáng thế.
Vũ Minh Kiệt là một kẻ bốc đồng, khác với Nguyễn Thế Sơn. Nguyễn Thế Sơn tuy lấy Phỏng thú làm chủ, nhưng lại vô cùng bình tĩnh và âm hiểm. Rất hiếm khi nào hắn bị cảm xúc che mờ lý trí, và khi đã bị cơn thù hận làm mờ mắt, hắn yếu đi rõ rệt.
Vũ Minh Kiệt thì ngược lại, lòng thù hận chỉ khiến hắn mạnh lên.
“Phiền toái”
Lão Thụy co chân đạp một cái vào Đồ Hình. Nó quay nhanh hơn được một chút. Đồng thời lão còn phải né tránh Vũ Minh Kiệt.
Một chưởng này thất bại, Vũ Minh Kiệt lại lao tới, biến chiêu trôi chảy hơn bình thường rất nhiều.
Hành Vân Lưu Thủy.
Không ngờ, lúc tức giận, cơ bắp của hắn ta lại được giải phóng, toàn bộ lực trong cơ thể được lưu chuyển dễ dàng.
Một chưởng này cũng khiến lão Thụy toát mồ hôi hột.
Chênh lệch nhịp độ.
Chiến đấu, không chỉ dựa vào phản xạ, mà luôn phải nhẩm sẵn trong đầu những khả năng có thể xảy ra, sau đó ứng đối. Lão đã nhẩm sẵn những đòn tấn công tiếp theo của Vũ Minh Kiệt, kèm theo đó là thời gian để hắn xuất chiêu.
Nào ngờ với Hành Vân Lưu Thủy, lão đã bị lệch việc căn thời gian đi không nhỏ.
Sự chênh lệch nhịp độ khiến lão bị hớ, cũng vì thế mà lão chật vật né tránh tới toát mồ hôi.
Nhưng, vẫn né được rồi.
Lão vừa giơ chân đạp bay Vũ Minh Kiệt đi, vừa dùng chân còn lại đá vào cái Đồ Hình.
Lại gia tốc thêm nữa.
Lúc này dùng mắt thường cũng có thể thấy, khí lực từ vầng Huyết Nguyệt trên cao đang bị hút về phía Đồ Hình của lão.
Vũ Minh Kiệt gượng dậy, lại tiếp tục lao tới.
Hải Vương Quyền!!
Không khí xung quanh như bị nén đặc lại, rồi bị cuốn vòng theo nắm đấm của Vũ Minh Kiệt, như một lốc xoáy khổng lồ. Cú đấm này dù là lão Thụy cũng không an nhàn né qua nổi.
- Phiền toái, biến đi.
Lão Thụy chẳng còn quan tâm tới Vũ Minh Kiệt nữa. Lão liên tục giơ chân đá liên tiếp vào Đồ Hình. Đồ Hình càng lúc càng quay nhanh tới chóng mặt.
- Cú này là vì Quyên! - Vũ Minh Kiệt hét lên.
- Không. Cú này là vì tuổi thơ khốn nạn của tôi.
Một giọng nói vang lên khiến Vũ Minh Kiệt sững sờ. Ngay lập tức, hắn thấy một luồng Khí Áp khác rất tương tự với mình, đang đánh xuyên qua vùng lốc xoáy, nhắm thẳng vào cánh tay hắn.
Hải Vương Quyền tạo ra xung quanh cánh tay một vùng áp suất rất rất lớn, nếu bị can thiệp phá hoại độ cân bằng, thì áp suất ấy sẽ đè nát chính cánh tay mình.
Đây cũng chính là điều đang xảy ra với Vũ Minh Kiệt.
Một đòn đánh lén này, quá chuẩn xác, quá đúng lúc.
Toácccc!!!!!!!!!
- Áaaaaaaaaáhhhhh!!!!!!!!!
Cánh tay phải của hắn đã bị chính áp suất của mình bóp nát. Da, thịt, gân, xương… tất cả đều nổ bung thành từng mảnh.
Vũ Minh Kiệt đau đớn rơi xuống đất, mắt vẫn trừng trừng nhìn cánh tay của mình bị nghiền vụn trong lốc xoáy.
Đau đớn và mất mát, nhưng hắn không để cơn shock làm mình bất tỉnh. Vì giọng nói vừa rồi, đối với hắn còn đau đớn hơn bất kì điều gì.
Là em trai hắn. Là Vũ Hải Phong.
- Hóa ra, đúng là mày! Mày đã tiếp tay cho Noboru! Mày đã giết chết nữ sinh Kình Ngư ấy, để bắt cóc Trần Phương Linh! Mày đã che giấu tao quá lâu!! Đồ chó chết!!
Vũ Minh Kiệt điên cuồng nhìn đứa em trai mà hắn vẫn tự hào. Vũ Hải Phong đứng đó, giương đôi mắt lạnh lẽo nhìn hắn.
- Thằng Vương Thành Văn đó thông minh hơn anh nhiều. Nó nghi ngờ tôi không phải là không có cơ sở đâu, cũng may không ai tin lời nó.
Cánh tay phải của Vũ Hải Phong vì một đòn đánh lén vừa rồi mà cũng bị thương không nhẹ. Nhưng hắn lại giơ tay trái lên.
- Anh làm anh trai của tôi 18 năm nay, vẫn không hề biết… tôi thuận tay trái sao?
Một chiêu Hải Vương Thủy Áp, từ tay Vũ Hải Phong đánh ra, đã nhắm thẳng tới Vũ Minh Kiệt.
- Ha ha ha! Đủ rồi! Đủ rồi!
Đồ Hình xoay tới mức cực hạn, phát ra những tiếng vù vù. Nó từ màu tím đã biến thành màu đỏ rực.
Lão Thụy giơ chân, sút thẳng Đồ Hình bay xuống nền đất. Từ đây, Đồ Hình kết nối với Địa Mạch của Trận Pháp, bắn thẳng một tia sáng vàng rực lên trời.
Khắp Đại Nam Đế quốc, 6 tia sáng lần lượt xuất hiện.
Đồng thời, tại Long Thành, mây đen bất chợt dạt ra, mở rộng trên bầu trời một vòng tròn. Từ nơi đó, ánh sáng chiếu xuống rực rỡ giữa đêm đen.
Các Cường giả đang chiến đấu đều ngẩng đầu nhìn ánh sáng đó. Trong màn sáng, một thân thể bắt đầu hình thành.
Kẻ có thể sánh ngang với Chí Tôn Cường giả, một sinh vật nhân tạo hoàn mỹ đã đạt tới Bình Nguyên Tri Thức.
Thiên Khải.