Thiên Khải là một Thần Khí thất truyền từ rất lâu. Từ trước cả khi Đại chiến Đại Thư viện nổ ra. Nghe đồn, nó là con rối để gọi Hỗn Độn Ma Thần tầng 18 xuất thế. Chính vì thể tạng đặc biệt có thể hấp thu mọi loại năng lượng, mà nó được mệnh danh là Vật chứa tối thượng. 200 năm trước, Vương Hiến Đế và Bắc Hoàng đời thứ 27 đã tìm ra nó, từ đó lấy đó làm mấu chốt cho kế hoạch.
Phù Dung vừa chạy, vừa giải thích cho thằng Văn. Hắn đã kể cho thằng bé vắn tắt mọi thứ từ đầu tới giờ, về Bình Nguyên Tri Thức, và những âm mưu suốt 200 năm. Giờ hắn kể về Thiên Khải.
Phù Dung là một trong số rất ít người biết về Thiên Khải, bởi vì chính hắn và Trần Thiên Anh đã tìm ra bia đá tại Quảng Yên.
Trên bia đá ấy là một loại Ngôn ngữ mà chỉ hắn mới đọc được.
- Ồ ra vậy. Vậy mà bấy lâu nay em chẳng biết gì hết. - Văn gật gù.
Phù Dung thở dài. Chẳng hiểu vì sao hắn lại kể những chuyện này cho 1 thằng bé nữa. Mà một đống những thông tin phức tạp như vậy, hắn không nghĩ 1 thằng nhóc 12 tuổi có thể tiếp nhận được hết.
Vì sao hắn lại kể? Vì rất đơn giản, Phù Dung là kẻ thật thà. Mà thằng Văn lại là một đứa thích hỏi.
Uỳnh!!!
Chợt 1 luồng uy áp quét qua, khiến tất cả mọi người đều phải rùng mình.
Thứ uy áp này không chỉ quét qua Hải Thành, cũng không chỉ làm rung động Đại Nam Đế quốc, mà khắp 5 lục địa đều phải rùng mình.
Bên dòng sông băng giá, Kwaruh dùng thân hình đồ sộ của mình ngồi trên một cái ghế gỗ nhỏ. Tay hắn cầm một cái cần câu. Dây câu được thả xuống một lổ trên mặt băng.
Đứa cháu nhỏ chạy nhảy xung quanh hắn, như đang mất kiên nhẫn vì cái trò câu cá này.
Một luồng kình phong quét qua, khiến đứa bé ngã lăn quay trên mặt tuyết, tuyết phủ đầy người nó.
Râu tóc của Kwaruh lại chỉ hơi xao động một chút. Hắn khẽ nheo mắt, nhìn đứa cháu nhỏ, nở một nụ cười hiền từ.
Thế giới có lẽ không mấy ai được bình thản như Kwaruh. Bọn họ xôn xao náo động, không biết chuyện gì đang xảy ra.
Sống trên cái thế giới này, dăm bữa nửa tháng lại có một dị tượng, cái sau khủng khiếp hơn cái trước, khiến người ta không khỏi nơm nớp lo sợ.
Đặc biệt là trong 10 năm trở lại đây, thế giới bắt đầu biến động mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Nhân loại bình yên sau 3000 năm, nay chỉ vì một cái Đại Thư viện mà dậy sóng?
Nhiều người tự hỏi, Đại Thư viện là cái của nợ gì? Có đáng phải hi sinh hòa bình chỉ vì nó hay không?
Tri thức, thêm được một thì không đáng là bao, thiếu đi một thì cũng chẳng ảnh hưởng gì. Nhưng tổ hợp của vô vàn những tri thức trên đời, lại khiến người ta thèm khát như vậy.
Không ai chấp nhận được rằng, chúng ta chỉ là một loài linh trưởng cố gắng sinh tồn trên một hòn đá bay ngoài vũ trụ hay sao?
Vì sao người ta lại muốn tìm kiếm tri thức? Vì sao người ta muốn trở nên siêu đẳng hơn? Vì sao tham vọng của họ lại vô cùng vô tận?
Thiên Khải có làn da trắng bệch. Gương mặt không có ngũ quan, chỗ đáng lẽ là đôi mắt, lại chỉ hóp vào. Chỗ đáng lẽ là cái miệng, thì hơi nhô ra. Người hắn không có lông tóc, không có nội tạng, nhưng đầy đủ tứ chi.
Nhìn xa, hắn cũng không khác một con người là bao.
- Mẫu thí nghiệm số 424, chính là Con Rối Của Thần! Thiên Khải! Sản phẩm của bọn ta đó, 200 năm nghiên cứu, rốt cuộc… - Phổ nấc nghẹn vì vui mừng - Đám chiến binh các ngươi làm sao hiểu nổi, sự sung sướng tốt cùng khi thấy tác phẩm của mình được ra đời…
- Đồ điên! Thích thì lên mà ôm hôn nó đi!
Nguyễn Hữu Dũng bực mình. Hắn vận hết sức lực, húc một khuỷu tay vào hông Phổ, sau đó túm lấy tên này quăng thẳng lên trời.
Phổ bị ném bay về phía Thiên Khải.
- Ha ha ha! Con trai của ta! Đời này ta còn cần gì nữa đâu! Lại đây với cha nào! Con trai!
Phổ vừa hò hét trong vui sướng, vừa dang rộng đôi tay như chào đón Thiên Khải.
Bép!!
Thiên Khải chỉ nhẹ nhàng giơ lên một vả, Phổ đã bị bóp nát thành một đống thịt.
- Đồ thần kinh!
Nguyễn Hữu Dũng làu bàu một tiếng. Hắn đặt hai tay xuống dưới đất, hai luồng áp suất bắn thẳng vào mặt đất, đẩy hắn bay ngược lên cao.
Không phải hắn coi thường lời quảng cáo “sánh ngang với Chí Tôn Cường giả” của Bạch Y Hội, hắn chỉ nhân lúc Thiên Khải mới ra đời, chưa kịp định hình được nhận thức, tiêu diệt nó.
Liêu Kha cũng rất hiểu ý đồng đội. Đang bỏ chạy, hắn quay ngoắt lại, đuổi ráo riết con robot của Trần Phùng.
Trần Phùng cũng không muốn dây với Liêu Kha, hắn cố bay thẳng lên để cản chân Hữu Dũng. Đúng lúc này,
Crắc!! Crắc!! Crắc!!
Chẳng biết từ bao giờ, Liêu Kha đã gieo một đống hạt mầm lên các khớp cử động của con robot. Nay các hạt mầm đột ngột nảy mầm, đâm ra vô vàn những gai nhọn, làm con robot bị khóa cứng.
Âm hiểm xảo trá.
Trần Phùng lẩm bẩm. Hắn chẳng tiếc gì con robot này, hắn vứt nó lại, tự mình lao thẳng lên giao đấu với Nguyễn Hữu Dũng.
- Ta nhịn mi nhiều lắm rồi nhé!
Nguyễn Hữu Dũng cũng càu nhàu.
Hải Vương Áp Đỉnh!
Lại là một luồng áp lực đè nén từ trên xuống, khiến cho Trần Phùng không thể bay lên.
Cùng lúc đó, Liêu Kha cũng đã bật nhảy tới, một tay tóm lấy chân của Trần Phùng, quăng thẳng hắn xuống đất.
- Muốn xuống thì xuống hết đây!!
Trần Phùng hét lên.
Rẹt!! Rẹt!!
Nguyễn Hữu Dũng giật mình nhìn quanh. Đã thấy vô vàn những đám mây đen bao quanh mình.
Thiên Lôi Võng!
Trên bầu trời rực sáng một lưới sấm sét, cùng những tiếng nổ đinh tai. Chỉ thấy Nguyễn Hữu Dũng bị đánh rơi xuống mặt đất.
- Khốn kiếp!
Liêu Kha vội vàng lao tới. Từ khắp người hắn, những sợi dây leo chằng chịt mọc lên, chọc thẳng vào mạch máu của hắn, bơm vào đó một loại thảo dược. Cơ bắp hắn cuồn cuộn nổi lên như một con mãnh thú. Từ những sợi dây leo trên bả vai, mọc lên hàng loạt gai nhọn, trên ngón tay mọc ra vuốt sắc.
Thảo Mộc học, Phỏng thú, Hóa Hình.
Một con quái vật khát máu trong rừng thẳm, mới là hình dáng chiến trận của Liêu Kha, 1 trong 5 Đại tướng của Đại Nam Đế quốc.
Liêu Kha biết, chừng nào Trần Phùng còn quanh quẩn, thì không ai phá nổi Thiên Khải. Để đấu lại với Lôi Thần Giáng Thế của đối thủ, chỉ có thể bung ra hết sức.
Chớp lấy thời cơ Trần Phùng phát động Thiên Lôi Võng, giết chết hắn ngay lập tức, sau đó hợp sức với Nguyễn Hữu Dũng phá tan Thiên Khải.
Liêu Kha trong dáng hình một con thú vật, vẫn suy nghĩ thông suốt như một con người. Hắn vồ tới, nọc độc túa ra khắp các gai vuốt. Một trảo này, đủ tiễn Trần Phùng về nơi chín suối.
Nào ngờ, đúng lúc Liêu Kha sắp sửa chạm tới Trần Phùng, một luồng áp lực ngạo nghễ từ trên trời cao bộc phát.
Giây phút này, trong bán kính 2000km, tất cả sinh linh đều nín thở, tim như không muốn đập, não như không muốn nghĩ. Mọi nhận thức đều bị đình trệ.
Cứ như thể, thời gian đang bị dừng lại.
Chỉ có tiếng Hoàng Long trên đỉnh Đế Vương Cung gầm thét điên cuồng như gặp phải đại địch.
Từ trên trán của Thiên Khải, một con mắt mở ra.
Tõm!
- Á!
- Ông ơi sao thế? - Đứa cháu bên cạnh tò mò hỏi Kwaruh.
- Đứt mất dây câu rồi. - Kwaruh vẫn bình thản cười đáp lại thằng bé.