Thiên Mệnh Khả Biến

Chương 484: Thiên Mệnh Chi Âm

- Giữ hộ tôi cái kính.

Văn đưa cặp kính cho Vân cầm.

- Cẩn thận đó. Tên đó có khả năng dụng Khí rất khủng khiếp.

- Tôi biết.

Nói rồi, Văn quay người đứng dậy. Đôi mắt hắn mở to nhìn thẳng vào Phạm Viết Tuệ.

Khí.

Thứ khái niệm này hơi giống, mà cũng lại hơi khác với Khí trong Khí Công. Khí trong Khí Công cũng chỉ là một trạng thái trong muôn vàn trạng thái của Khí.

Khí trong Thế giới quan của người Viễn Đông, là một khái niệm rộng lớn. Mỗi người hiểu về nó theo một cách khác nhau, nhưng theo những gì họ mô tả lại, thì vào trong mắt Văn, Khí giống như một loại dòng chảy. Bởi vậy, nghĩ rộng ra, mọi loại dòng chảy đều là Khí.

Sinh Khí, Long Khí, Địa Khí, Thiên Khí…, sóng, gió, mạch nước, mạch địa chất…, tất cả đều là Khí.

Khí lực của con người cũng là một dạng Khí. Có Khí lực thì mới có thể biến Học vấn trở thành Chiến lực. Nói cách khác, Khí có thể coi là thứ Học vấn cơ bản nhất của Cường giả.

Nhưng ngặt một nỗi, đó đều là những Học vấn chuyên sâu. Ở xứ Hải Thành này, cũng như đại đa số mọi địa phương khác, học sinh học được lên Thạc sĩ đều là động vật quý hiếm, chẳng ai hơi đâu đi dạy một thứ chuyên sâu mà lại ít tính ứng dụng như Khí, vì hầu như tất cả học sinh đều chẳng thể nào lĩnh hội.

Phạm Viết Tuệ có khả năng cảm nhận được dòng chảy năng lượng của thế giới, và bằng một cách nào đó vận dụng được nó. Cộng thêm với trình độ giáo dục cao cấp tại Long Thành, việc hắn tự tin nói rằng tất cả những kẻ ở đây đều là lũ nhà quê cũng là dễ hiểu.

Từ lúc xuất hiện tới giờ, hắn còn chưa thèm dùng tới một loại Học Vấn nào, chỉ đơn giản bằng thiên phú về Khí của mình mà đàn áp người khác.

Phạm Viết Tuệ đã đạt tới cảnh giới cao nhất trong bậc Thạc sĩ, đây là điều mọi người có thể dễ dàng cảm nhận. Nhưng chiến lực của hắn khi so với người thường, thì lại không thể dùng bằng cấp mà so sánh.

- Mày thật sự không hiểu tiếng người sao Vương Thành Văn? Mày thật sự muốn chọc gậy bánh xe để khiến những người quan trọng như tao phải phiền hà sao?

- Không có. Tôi thật sự không muốn làm phiền anh.

- Vậy mày tới đây để làm gì?

- Tôi tới đây cũng không phải để gặp anh.

Nói là nói vậy, nhưng bước chân của Văn vẫn không ngừng đi tới, tiến tới trước mặt Phạm Viết Tuệ mà vẫn không muốn dừng lại.

- Anh vui lòng nhường đường một chút được không?

- Mày đùa tao đấy à???

Phạm Viết Tuệ cảm thấy mình đang bị coi thường. Cả đời hắn, cứ xuất hiện nơi đâu là được mọi người chú ý tới đó, làm gì có chuyện người ta coi mình như không ai cả?

Hắn từng nói, chỉ cần một ngón tay là có thể khiến Vương Thành Văn phải quỳ gối. Và hắn thật sự muốn như vậy, vì thằng thường dân này đang quá hỗn láo quá mức quy định.

Một ngón tay đưa ra, chĩa thẳng vào ngực Vương Thành Văn. Đồng thời, một luồng Khí đã vận chuyển trong khắp người Phạm Viết Tuệ, cuồn cuộn phóng ra, theo ngón tay hắn chỉ mà ào ạt xông tới như muốn nuốt trọn Vương Thành Văn.

- Đại Chùy, Thần Đình, Nhĩ Môn…

- Cái gì…?!

Chỉ nghe thấy Vương Thành Văn lẩm bẩm vài từ, đòn tấn công của Phạm Viết Tuệ cũng đã đánh vào thinh không. Văn rất nhẹ nhàng mà né qua một ngón tay ấy.

Phạm Viết Tuệ một chiêu này đang nhẹ nhàng tiêu sái, bỗng trở nên quê mùa xấu hổ, lập tức nối chiêu. Lần này, hắn vận dụng Võ thuật và Khí Công, qua đó vận chuyển dòng Khí, rất nghiêm túc mà nhắm đánh Vương Thành Văn.

Khí lưu ào ạt như có như không, cuồn cuộn như sóng biển xô bờ, cứ thế hết đợt này qua đợt khác đánh tới, như muốn vùi dập Vương Thành Văn tối tăm mặt mũi.

Nào có ai biết, bị sóng biển vùi dập, đối với Văn đã thành thói quen.

Một đấm đấm tới, hắn lại khẽ khàng lách qua. Một chỏ bù vào, hắn vặn người áp lưng vào lưng đối thủ. Phạm Viết Tuệ ngay lập tức thu cùi chỏ đánh về phía sau, thì Vương Thành Văn chỉ bằng một bước chân thu về, đã dịch trọng tâm của mình đi né tránh cùi chỏ đối phương. Khí phát ra sượt qua người hắn nổ bang một vùng.

Vương Thành Văn lại tiếp tục lẩm bẩm.

- Cưu Vĩ, Cự Khuyết, Thần Khuyết, Khí Hải, Quan Nguyên,…, rồi lại chuyển lên Phế Du? Ồ?

- Ồ cái đầu nhà mày!!!

Phạm Viết Tuệ điên tiết hét lên. Cổ tay hắn vặn một vòng tung chưởng, ngay khi thấy Vương Thành Văn vừa né tránh, hắn lại bằng một góc độ kì lạ bẻ ngoặt hướng đánh, kéo theo đó là dòng Khí cũng đổi chiều.

Vương Thành Văn né được lần nữa, nhưng một bàn tay trái lại đánh tới, ép cho hắn không còn không gian để tránh né. Một chưởng này kèm theo Khí Công Bạo Phá, uy lực lại khủng khiếp gấp nhiều lần Khí Công Bạo Phá thông thường.

- Vận Khí như vậy… quá sai… Khí qua nhiều lần chuyển lưu không chuẩn xác, sẽ bị tích tụ dần dần nơi Chấn Thủy, gây áp lực lên cơ thể.

Chưởng pháp còn cách mặt Vương Thành Văn đúng một tấc nhỏ, thì Phạm Viết Tuệ chợt cảm thấy vùng ngực mình đau nhói. Chẳng biết từ bao giờ, ngón tay của Vương Thành Văn đã chỉ đúng vào Chấn Thủy của hắn.

Toàn bộ dòng Khí đang từ trong Thiên Địa chuyển vào cơ thể hắn, rồi lại từ cơ thể hắn chuyển hóa ra ngoài, nay bị đình trệ, như một hệ thống nước bị bịt ngay ở nơi van tổng. Nước cứ thế tích tụ lại, rồi hóa thành một đợt công phá điên cuồng.

- Huuuuuuựu!!!!!!!!

Phạm Viết Tuệ hộc ra một ngụm máu đỏ lòm, từ nơi ngực hắn, một đợt công phá vô hình diễn ra, đẩy bay hắn về phía sau tới hơn mười mét.

Khí chạy qua người hắn lúc này mới bắt đầu lưu thông trở lại, dần xoa dịu cơn đau tức tối nơi vùng ngực, và hắn lại khó nhọc tìm lại hơi thở.

Cảm giác giống như… Khí trong người mình đã thông suốt hơn trước…?

Còn chưa kịp nhận định hành vi vừa rồi của Vương Thành Văn là ân huệ hay là thù địch, thì Phạm Viết Tuệ giật mình sửng sốt.

Hắn… đang quỳ trên mặt đất!

Chỉ một ngón tay, có thể khiến ngươi quỳ xuống. Câu nói này, giờ đã thành sự thực, mà hình như lại hơi sai sai?

- Thằng con hoang Vương Thành Văn!!!! Tao sống mái với mày!!!!!!!!!!!!

Phạm Viết Tuệ thu hết lấy toàn bộ Khí xung quanh nơi này, tụ lại thành một chưởng đầy tính hủy thiên diệt địa. Uy lực này thậm chí đã tiệm cận tới mức độ Thiên Địa, thoạt nhìn không kém bậc Tiến sĩ là bao.

Đám hộ vệ của Phạm Viết Tuệ cảm thấy có gì không ổn, đang núp một chỗ đợi lệnh, cũng phải lao ra. Nhưng chúng còn chưa kịp làm gì, Vương Thành Văn còn nhanh hơn cả.

Chỉ một bước chân, áp sát Phạm Viết Tuệ.

Đối mặt với luồng Khí kinh hồn bạt vía kia, hắn cũng không hề nao núng.

- Đã nói là, hôm nay tao hơi bực mà.

Một quyền thu sát hông, theo đà bước tới mà tung ra, tự nhiên thuần thục như nước chảy mây trôi, vặn một vòng xoáy trong không gian, xé toang luồng Khí mà đánh tới. Lực đạo theo chiều cú đấm phá nát không gian mà phóng ra ngoài, nhưng lại bằng một khả năng kiểm soát ghê gớm, lực phát ra bị kiềm lại giữa không trung, xoáy tít thò lò, cách nắm tay Vương Thành Văn chỉ vài phân.

- Kiểm soát được Khí, cũng chỉ là một trong những bài tập cơ bản của Âm Dương Quyền mà thôi.

Vừa nói, Vương Thành Văn lại vung quyền bằng tay còn lại. Quyền áp cũng như vừa rồi, phá không phát ra, nhưng lại bị kiềm giữ, tụ cùng một chỗ với quyền áp từ cú đấm đầu tiên, rít gào đòi được giải phóng.

- Nếu đã muốn biết biển rộng trời cao tới vậy, thì tôi sẽ để anh chiêm ngưỡng thử cảnh giới mới nhất của Quyền Thuật

xem. Một cảnh giới mà nhân loại chưa từng khai phá!

Một quyền thứ 3 lại xuất.

Một quyền này, còn mang theo đó một chút bực bội của Vương Thành Văn, lại kèm thêm một chút khao khát. Chẳng hiểu vì sao, ngay tại đây, ngay lúc này, hắn muốn thử nghiệm. Hắn cảm thấy rằng mình rất có thể sẽ đạt tới.

Từ Triều Quyền, lên tới Khuyết Nguyệt Triều Quyền, rồi Mãn Nguyệt Triều Quyền, tương đương với nó chính là Thấu Quyền, Bộc Phá Quyền, Phá Không Quyền, vốn là kĩ thuật tấn công cơ bản nhất của Võ Thuật. Nhưng vì sóng biển, cũng như dòng chảy của thế giới này đều liền mạch không có điểm dừng, thì Quyền Thuật cơ bản cũng không thể có giới hạn.

Huyết Nguyệt Triều Quyền. Vương Thành Văn bằng một góc tiếp cận khác, tin rằng cảnh giới này tồn tại. Vì không lý gì mà nó không thể tồn tại, dù chính hắn cũng không biết Huyết Nguyệt Triều Quyền sẽ như thế nào.

Một bước chân, ba cú đấm.

Cú đấm thứ 3 của hắn lại mơ hồ đan vào một chút Khí Lực kì lạ, như là hơi thở đầy hoang dại của một loài Thượng cổ Hung thú.

3 luồng Quyền áp hòa quyện, giao thoa với nhau, khuyếch đại như, như sóng biển tích lũy lại trở thành bão táp. Đó cũng là lúc, Phạm Viết Tuệ nghe thấy tiếng gào thét ghê rợn nhất trong cuộc đời mình.
- Hừm?!

Trong một Thần Điện xa xôi. Các nghi lễ sặc sỡ và kì dị đang diễn ra.

Vương Vũ Hoành ngồi khoanh chân tại đó, tay chống lên cằm chán nản chờ đợi mấy trò biểu diễn vô nghĩa này kết thúc. Chợt hắn nhíu mày.

- Quang, cậu có nghe thấy gì chứ?

Từ sau lưng hắn, trong bóng tối mịt mù, một giọng nói phát ra.

- Em nghe thấy một tiếng rồng gầm.

- Mình cũng vậy.

Một bà lão già cả da sạm nâu, nét mặt hiền từ ngồi xuống trước mặt Vương Vũ Hoành, trong tay vẫn đang cầm một cái đầu lâu người và 2 con súc sắc.

- Rồng là loài dựa theo Khí mà thành, nương theo Khí mà bay. Rồng ẩn mình dưới sông hồ, rồi cũng sẽ tới lúc theo Khí mà bay lên trời cao. Tới lúc ấy, dù có muốn hay không, chúng ta cũng đều phải chiêm ngưỡng.

Nghe lời nói của bà lão, Vương Vũ Hoành cũng nhẹ gật đầu.

- Vậy thì sớm muộn gì cũng sẽ gặp, hà cớ chi phải lo nghĩ xa xôi. Mà cho ta hỏi, bao giờ thì kết thúc cái nghi lễ chết tiệt này vậy?
Pưng!!!

Đàn đang kéo, chợt đứt dây. Văn mạch đang tuôn, chợt bế tắc. Kiếm đang xuất ra, chợt khựng lại.

Đại Hùng Kwaruh đang tựa bóng cây lớn trên đỉnh núi tuyết, tay cầm một chai rượu. Bên cạnh ông, đứa cháu nhỏ mới 10 tuổi chợt ngẩng đầu nhìn về phương Nam xa xôi.

- Koturr, con nghe thấy điều gì?

- Con nghe thấy vọng lại đây một tiếng gầm. Ông nội có nghe thấy không?

- Có. Ta nghe thấy tiếng rồng gầm. Nhưng ta còn nghe thấy rất nhiều thanh âm khác.
Phù Dung đang sửa soạn đi ngủ. Chợt hắn thấy Ngạ Quỷ trong người mình nôn nao bồn chồn. Hắn nghe thấy tiếng vạn loài dưới địa ngục gào thét.

Cách hắn vài căn phòng, Từ Nghiệp Hoa đang lim dim ngủ, chợt giật mình tỉnh giấc. Chả ai biết, thứ âm thanh gì đã đánh thức ông ta.

Trên sân thượng, lão Tứ lim dim khoan khoái nằm đó ngắm trời đêm, vừa lẩm bẩm.

- Ta nghe thấy tiếng gọi của Vũ trụ. Nó thúc giục ta mau mau nuốt trọn lấy nó…
- Ui ya!!!

Phạm Phương Linh chợt phải nghiêng đầu đi một chút vì nhói tai. Giống như khoảnh khắc vừa rồi, tầng Vô thức chợt trở nên hân hoan cuồng nhiệt đến kì lạ. Rồi tất cả lại chìm vào lặng im.

- Con sao vậy?

Một giọng nói phều phào cất lên.

Phạm Viết Phương đang chuẩn bị sửa soạn đi ngủ, còn nhờ cháu gái đắp chăn hộ mình.

- Ông nội, ông không nghe thấy gì sao?

- Không. Ông già rồi, tai cũng nghễnh ngãng. Mà giá thử tai ông còn tốt, ông cũng không phải là thiên tài như bọn con để mà nghe thấy những thanh âm của thiên địa. Nhưng bằng trí tuệ của mình, ông tin là ông không hề bỏ sót những thứ mà ông không nghe thấy.

- Vậy, vừa rồi là gì? Ông có biết không?

- Khà khà, để ông đoán nhé? Nó là thanh âm của Thiên Mệnh. Nó muốn hét lên cho cả thế giới này biết rằng, nó đang tới.