Luồng âm thanh ghê rợn kia đã tắt.
Phạm Viết Tuệ tới lúc này mới dám mở mắt.
Hắn thấy trước mắt hắn vẫn là Vương Thành Văn. Hắn thấy nắm đấm của kẻ đó sượt ngay sát mặt mình, nhắm vào bức tường phía sau.
Sau lưng hắn bỗng nhiên mát rười rượi. Hắn lập cập quay lại, và không thể tin vào mắt mình.
Sau lưng hắn đã chẳng còn gì hết. Không còn nhà cửa, cũng không còn gạch đá. Giá bảo hắn đã đánh sập hàng trăm hàng ngàn căn nhà, thì ít nhất cũng phải còn một đống đổ nát ngổn ngang. Nhưng không, tuyệt nhiên không có gì hết. Chỉ có một đường thẳng trống trơn chạy thẳng ra biển. Sóng biển mùa đông từ phía xa xa đánh tới từng đợt sóng lạnh lẽo.
Phạm Viết Tuệ cũng thấy lạnh lẽo cả tâm hồn.
Lần đầu tiên trong đời, hắn biết sợ hãi. Hắn thấy đám hộ vệ giờ mới lao tới kịp tiếp ứng. Hắn nhận ra mình hoàn toàn vô lực trước tên thường dân trước mặt.
Một hậu duệ thế gia như hắn, một người sinh ra để làm những việc vĩ đại như người ta vẫn nói, ấy vậy mà chỉ cần một quyền như vậy là thân xác không còn toàn thây. Dễ dàng như vậy?
Nếu Vương Thành Văn thật sự muốn giết hắn, lại có thể dễ dàng tới vậy?
Khi cái chết đã vụt qua, Phạm Viết Tuệ mới thấy bủn rủn cả đôi chân. Chẳng biết từ khi nào, đũng quần của hắn đã ướt sũng. Hai chân hắn lập cập đập vào nhau rồi ngã khụy xuống đất.
Chỉ thấy Vương Thành Văn nhìn vào nắm tay của mình, lắc đầu tỏ ý chưa vừa lòng.
- Còn chưa có đúng lắm… Vẫn cần nỗ lực nhiều…
Câu này là Văn tự nói với mình, mà vào tai Phạm Viết Tuệ lại như búa tạ. Mọi sự tự tin trong cuộc đời hắn được gây dựng qua bao nhiêu năm tháng, chỉ vì một giây phút này mà sụp đổ. Hắn gục người xuống, hai tay chống lên mặt đất, mắt mở lom lom, đầu óc trống rỗng. Hắn không biết nên khóc hay nên cười, hắn chỉ cảm thấy tuyệt vọng.
Phải nói Phạm Viết Tuệ thực sự xui xẻo. Hắn đụng phải Văn lúc thằng này bực bội, nếu không cũng sẽ không đến nỗi bị ra tay mạnh tới vậy. Một đấm này có thể không làm tổn thương tới cơ thể hắn, nhưng lại phá nát tương lai phát triển của hắn, để lại một thứ ám ảnh cả đời khó có thể vượt qua. Có thể vượt lên được hay không, lại còn chờ nỗ lực của chính hắn vậy.
Nghĩ như thế, thì câu nói này của Văn dường như cũng là dành cho Phạm Viết Tuệ.
Còn cần nỗ lực nhiều.
Hai tên hộ vệ Giám Sát Hội lao tới ứng cứu. Nhưng chúng lại muộn mất một nhịp. Vì Vương Thành Văn đã bỏ qua Phạm Viết Tuệ mà đi thẳng về phía Bạch Thế Thắng.
Tên trâu bò này vẫn còn chưa có chết. Nhưng nói thân tàn ma dại thì cũng không khác là bao.
Hắn gượng dậy nhìn Văn.
- Cái ác là gì? - Văn cất lời - Ngày đó tại trường Kình Ngư, ông anh đã hỏi tất cả mọi người trong Hội trường câu hỏi đó. Tôi cũng đã ở đó. Câu hỏi ấy có thể không phải giành cho mình tôi, nhưng phải nói rằng đó là câu hỏi lý thú nhất mà tôi nhận được cho tới giờ. Suốt những ngày qua, tôi cứ bị ám ảnh bởi nó rất nhiều. Khi nghe bác Bạch kể cho tôi, tôi cũng đã biết được phần nào. Tôi đã định sau khi thi xong sẽ tìm ông để trả lời câu này cho ra nhẽ.
Bạch Thế Thắng phều phào cười khẽ.
- Khà khà. Vậy mày cứ nói đi… Câu trả lời của mày… Có khác gì với cách nghĩ của tao không?
- Cách nghĩ của anh cũng thực sự thú vị. Vì trên đời này chỉ có trẻ con mới nghĩ rằng thiện ác được phân định rạch ròi. Trong thế giới của người trưởng thành, làm sao để biết được đâu là thiện, đâu là ác? Ấy vậy mà dù chúng ta có lấp liếm sự thực bằng những ngôn từ hoa mỹ, cái ác vẫn tồn tại. Nó thực sự tồn tại, mà chúng ta lại không cách nào tìm ra cụ thể.
Hắn nhớ lại Trần Thiên Anh. Quả thực, con người này đã để lại cho tuổi thơ hắn quá nhiều câu hỏi không có câu trả lời.
- Anh nói rằng, cái ác là khi ta làm những điều trái với mong muốn của người khác. Tôi nghĩ về một mức độ nào đó, điều này đúng. Nhưng ngẫm lại, cũng không đúng lắm. Bởi lẽ, khi anh định gây ra một việc mà anh gọi là tội ác, liệu anh có biết nạn nhân của anh thực sự mong muốn gì hay không?
Câu hỏi này khiến Bạch Thế Thắng muốn há miệng trả lời, mà lại ngừng bặt. Chị gái hắn thật sự mong muốn gì? Điều này chính hắn còn không biết.
- Anh luôn miệng nói muốn làm trái lại mong muốn của người khác, nhưng chính bản thân họ cũng không biết họ thực sự mong muốn điều gì. Chính anh và tôi cũng vậy mà thôi. Nếu đến mong muốn thực sự của mình mình còn không thể nắm được, thì lấy gì để đánh giá hành động của người khác? Có đôi khi, rắp tâm gây hại cho người khác, lại là giúp đỡ họ. Có đôi khi, muốn làm việc tốt cho một ai, lại là hãm hại họ.
- Về việc này, cậu muốn nói tới cái ác trên phương diện đạo đức hay pháp lý? - Vân chợt lên tiếng - Tôi đã đi chu du khắp nhiều lục địa, và ở mỗi nơi pháp luật lại một khác. Thứ khái niệm được gọi là tội ác cũng vì thế mà không ngừng thay đổi. Còn ở góc độ đạo đức, thì đúng như cậu đã nói, chẳng có căn cứ gì để phán xét hành động của con người, dù là bằng chủ đích, hay là bằng kết quả. Theo tôi nghĩ, cái ác theo 2 góc độ đó đều không đáng tin cậy.
- Đúng vậy. Ta không muốn chất vấn đạo đức con người, ta cũng không muốn đòi hỏi một pháp lý công bằng. Ta muốn tìm hiểu một thứ bản chất sâu xa hơn, thứ mà cả đạo đức lẫn pháp lý đều cố gắng để mô tả. - Bạch Thế Thắng nói.
Vương Thành Văn đáp lời:
- Sự tàn nhẫn của vũ trụ.
“Hai tên này đang bắt đầu chém gió về những thứ mình không có hiểu”, Vân nhún vai. Cô còn chưa có cơ hội chất vấn Vương Thành Văn vì lén “đi đêm” với ba mình.
Bạch Thế Thắng gật đầu.
- Ta chỉ muốn biết, vì sao chị mình phải chết. Ta chỉ muốn biết, vì sao ta muốn chị mình được sống, thì vũ trụ này lại cản bước ta. Cho tới cuối cùng, ta vẫn không biết những điều mình làm vì chị là đúng hay sai, và cho tới phút cuối cùng, ta vẫn không hiểu nổi nụ cười của chị.
- Không có đúng, cũng chẳng có sai. - Vương Thành Văn trả lời - Không có Thiện, cũng chẳng có Ác. Chỉ là anh phải thừa nhận rằng, mọi thứ anh làm không phải là vì bất cứ ai, mà vì chính bản thân mình, khi ấy, anh sẽ thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Anh đã cố gắng hết sức mình rồi.
Bạch Thế Thắng mở to mắt nhìn Vương Thành Văn. Hắn như đã được khai mở điều gì, mà lại chưa thể hiểu ra. Trong đầu hắn chỉ hiện đi hiện lại nụ cười của chị. Nước mắt hắn không tự chủ mà chảy xuống.
Vương Thành Văn khẽ thở dài một hơi. Câu đố này, hắn giải như vậy, chẳng biết là đúng hay sai. Nhưng Bạch Thế Thắng là người ra đề, biểu hiện này cũng coi như là đã chấp nhận lời giải đi?
Chỉ vì một câu đố này mà dây vào bao nhiêu chuyện thị phi, có đáng hay không thì Văn cũng chẳng biết nữa. Hắn bị đam mê lôi cuốn hơi nhiều.
Giờ thì sao? Có lẽ lại về ôn bài để năm sau thi lại…
- Cẩn thận!
Tiếng Vân hô lên. Và Văn cũng đồng thời kịp phản xạ.
Một đòn đánh lén căn rất chuẩn thời cơ đánh tới.