Người vừa đánh lén, là Tiểu Phi.
Nãy giờ đánh nhau với động tĩnh lớn như vậy, làm sao có chuyện các Guild khác không đánh hơi thấy.
Một chiêu này chớp rất đúng thời cơ, nhưng vẫn bị Văn kịp thời phản ứng.
Hắn quay người lại đưa tay chống đỡ. Một luồng kình khí hỗn loạn đánh thẳng vào tay hắn, làm hắn bay về phía sau.
Giữa không trung, Văn chỉ kịp sử dụng Âm Dương Phong Quyển vặn người hóa giải lực công phá, rồi dùng 2 chân và 1 tay tiếp đất, cả người trượt về phía sau vài mét. Vừa tiếp đất, mắt hắn đã mở lớn về phía trước, đảo liên tục sang hai bên, Nhãn lực phóng ra xung quanh tìm kiếm Khí lực kẻ thù.
1, 2, 3…, 6 người có chung một kiểu di chuyển, có lẽ là cùng 1 phe.
Tiểu Phi một kích thất bại, cũng có chút giật mình. Hắn lắc lắc hai chiếc vòng tay, lại chuẩn bị lao tới.
Đám đồng bọn còn lại cũng đã vây chặt mấy người Phạm Viết Tuệ. Hiển nhiên là bọn họ muốn nhân cơ hội này ăn hôi tất cả.
- Là Ám Hành Hội - Vân nói - Erikkkkkkk!!!!!
Erik nãy giờ bị dập cho tơi tả, nghe lời Vân gọi lại theo bản năng bật dậy, ngơ ngác nhìn quanh không biết chuyện gì đang xảy ra.
- Hắn là Tiểu Phi, là người của Ám Hành Hội. Hắn đang muốn trấn lột đồ của tớ. Cậu là người của Vulture, chẳng lẽ lại để Ám Hành Hội tác oai tác quái như vậy?
Erik nghe thấy lời này, cũng cảm thấy thật là có lý. Hắn là người của Vulture, nên các Guild khác sẽ mang tính thù địch hơn là những Runner tự do. Hơn nữa, nếu bảo hắn lựa chọn giữa Vân với một kẻ chưa hề quen biết, câu trả lời thật quá rõ ràng.
Tiểu Phi vừa muốn lao tới, đã bị Erik lao ra chặn lại.
- Chạy mau!!
Vân hô lên. Có một tên đần lao ra giúp chặn hậu, thì cô cũng chẳng còn việc gì ở đây nữa. Nhân cơ hội nhốn nháo này chạy khỏi đây là tốt nhất.
Nào ngờ, vừa quay đầu, đã thấy Vương Thành Văn còn chạy trước cả mình.
Tên này, Vân thầm nghĩ, chắc chắn sẽ rất hợp cạ với ông bố mình.
Phạm Viết Tuệ vẫn đang giữ Con Rối của Thần. Nhưng Ám Hành Hội là kẻ tới sau. Bọn chúng thậm chí còn chẳng biết bảo vật là thứ gì, hình thù ra sao, và đang nằm trong tay ai. Ngay từ đầu Hoàng Hữu Khải ở Hải Thành đã chẳng để tâm mấy tới bảo vật. Bọn họ chỉ quan tâm tới mục tiêu chiếm cứ thị trường Đại Nam mà thôi.
Lần này Tiểu Phi chỉ là tiện dịp thấy chim sẻ bắt mồi, muốn ăn hôi một chút. Dù sao thì thời cơ như vậy cũng là quá đẹp.
Mà vừa tới nơi, lại thấy Vương Thành Văn và Nguyễn Hồng Vân là phe thắng thế. Vậy thì hẳn phải đoán rằng bảo vật nằm trong tay 2 đứa này. Đã vậy thì không thể để bọn chúng cao chạy xa bay như vậy được.
Tiểu Phi chỉ muốn một quyền đập chết cái thằng nhãi nhép đang cản bước mình để truy đuổi.
Hắn dù gì cũng là thuộc hạ trực tiếp của Hà Khuyết Minh, ở Ám Hành Hội cũng là nhân sự cấp cao, dưới một người trên cả vạn người.
Còn Erik là ai? Một kẻ vô danh tiểu tốt ở Vulture. Nếu là Plea còn miễn cưỡng đủ tuổi để Tiểu Phi phải chào hỏi, chứ đừng nói tới loại thực tập sinh như Erik.
Nhưng tên vô danh tiểu tốt này lại gây khó khăn cho Tiểu Phi quá mức tưởng tượng. Biệt tài của Tiểu Phi vốn là đọc được sơ hở của đối phương, qua đó nắm bắt đúng thời cơ và tung đòn kết liễu.
Nhưng nhìn khắp người Erik… đâu đâu cũng toàn là sơ hở!
Nếu mọi nơi đều là sơ hở, vậy thì chẳng cần tới lượt Tiểu Phi, mà bất kì ai cũng có thể nhìn ra!
Tiểu Phi chợt giật mình kinh hãi. Phô ra một tỉ những sơ hở như vậy, tại sao tên này còn có thể sống tới tận bây giờ?
Là bẫy? Hay không phải bẫy?
Đầu óc phức tạp của Tiểu Phi không thể nào ngừng đắn đo. Nếu là bẫy, hắn thật sự nên dè chừng. Nếu không phải là bẫy, thì hắn lại càng phiền hà.
Nắm bắt sơ hở là cái hơn người của hắn, nếu sơ hở cứ lồ lộ ra chả cần nắm bắt, thì hắn lại trở nên chẳng có gì đặc biệt. Không có gì đặc biệt, vậy là đối đầu với Erik, lại chẳng khác gì những đối thủ trước đây mà tên này từng đối đầu.
Bỗng nhiên lại gặp một khắc chế kì quặc như vậy.
Thực tế giao thủ, Tiểu Phi lại càng thấy đúng. Erik thật sự chấp hắn đánh vào sơ hở. Hắn đánh được một đòn, đối phương trả lại một đòn. Mà cay ở chỗ, đòn thế của đối thủ toàn là Cấm Thuật, đánh đau méo chịu nổi.
Tiểu Phi cứ như vậy bị một tên vô danh tiểu tốt đánh cho bại lui, không cách nào bứt ra để đuổi kịp 2 đứa kia.
Văn chạy rất nhanh. Hắn luồn lách trong những ngõ hẻm và đống đổ nát, vô cùng thông thạo. Khi thì chạy bộ, khi thì đạp lên những bức tường, khi thì đột ngột đổi hướng. Vân dùng Phi Yến bám sát phía sau, không chút ý kiến.
Cô biết tên này muốn làm gì. Hắn đang muốn cắt đuôi hoàn toàn những kẻ phía sau.
Lão Bạch nói đúng, khả năng quan sát và phán đoán của tên này, thực sự có thể trở thành một Runner xuất sắc. Dù rằng, hiện giờ khả năng của hắn còn khá thô ráp, do chưa qua rèn luyện thực chiến nhiều.
Chạy được một lúc, chợt Vân thấy có gì không ổn.
Cứ có thứ gì âm thầm đuổi theo 2 đứa, nhất quyết không chịu buông.
Truy Tung Bí Thức.
Thiên hạ vốn chẳng ai biết “thứ đó” là gì. Có thể là một mũi tên, hoặc một loại trùng, một loại bảo vật, hoặc là bất cứ thứ gì. Nó vừa có thể tấn công, vừa có thể đeo bám, lại không khác gì tai mắt của chủ nhân.
Nó có thể bám theo bất kì kẻ nào đến cùng trời cuối đất.
Kẻ sở hữu nó, không ai khác là Hà Khuyết Minh. Hội trưởng Ám Hành Hội.
Văn cũng đã để ý tới thứ này. Hắn đã muốn triệt hạ nó từ lâu, nhưng càng dùng Nhãn lực tìm kiếm nó, nó lại càng biến mất. Hắn thử cắt đuôi, thì lại càng bị bám riết.
Hắn dừng lại.
Vân cũng đứng lại.
Đối thủ là Shadow Runner, bản thân lại bị theo dõi gắt gao như vậy, việc bị bắt kịp là vấn đề thời gian. Chạy cũng vô ích.
Văn chọn nơi này để đối diện kẻ địch, đã là nơi thuận lợi nhất dành cho hắn.
- Hà Khuyết Minh, đừng trốn nữa. Có gì ra đây nói chuyện!
Vân hô lên.
Một đám khói đen tỏa ra từ khắp những dãy nhà xung quanh, bao vây 2 đứa lại. Từ trong đám khói, Hà Khuyết Minh từ tốn bước ra, khí chất đạo mạo, tuyệt không có chút gì lén lút ám muội thường ngày.
Đối phó với 2 đứa học sinh mà thôi, hắn cũng không cần lén lút ám muội.
- Hà Khuyết Minh, bảo vật trong tay Phạm Viết Tuệ. Ông cứ hỏi người của ông xem đã lột được từ thằng đó chưa. Chúng tôi tay trắng chạy tới đây, cũng chẳng có gì để trấn lột.
- Khà khà, chuyện đó cũng không quan trọng lắm. Cũng chỉ là một Con Rối của Thần mà thôi, chưa thể gây nên sóng to gió lớn gì. Nhưng Hồng Vân ạ, cô bé lại quan trọng với chúng tôi hơn.
- Cái gì?!
- Có cô bé trong tay, Nguyễn Bạch sẽ phải nghiêm túc giúp đỡ ta vài việc. Tìm kiếm Hoàng Hữu Khải đang mất tích này, nói cho ta chút bí mật về Vulture này, và nhiều thứ khác. Nhiều thứ mà thế gian này chỉ mình Nguyễn Bạch có khả năng làm được…
- Đừng hòng! Thứ nhất là, nếu ông có bắt được tôi, lão già kia cũng chẳng vì thế mà động lòng đâu. Thứ hai, cứ bắt được tôi đi đã.
Vân đưa chiếc điện thoại lên kiểm tra. Mới tự khôi phục được 15% pin.
Với lượng pin ít ỏi này, có thể vạch ra một kế hoạch tẩu thoát hay chăng? Đối thủ lại là kẻ quá am hiểu về trốn chạy.
Văn đứng cạnh cô. Hắn cũng nắm chặt bàn tay lại. Kẻ đứng trước mặt hắn muốn bắt cóc người khác, thật chẳng phải hành vi tốt đẹp gì. Hắn cũng đang không ngừng suy nghĩ phương án.
Lúc này, bầu trời đầu tháng không trăng tối mịt mùng. Từ xa xa, một tiếng cú lại vang lên.