Thiên Tôn Bất Bại

Chương 5: Bố Xin Lỗi!

Vốn là máu mủ ruột già, Quân Tường vốn lạnh lùng như băng cũng trở nên dịu đi.

Nhưng khi nhìn thấy vết máu trên mặt Tiểu Khương Quân, Quân Tường hoàn toàn tức giận.

Anh cố gắng đè ép cơn giận, bước từng bước về phía Tiểu Khương Quân.

Cô bé dường như cảm nhận được sự thân thiết từ Quân Tường nên không hề né tránh mà nghiêng đầu nhìn anh,

vừa xinh xắn vừa đáng yêu nhưng bởi vì vệt máu nơi khóe miệng mà có vẻ đáng thương.

Quân Tường cảm giác lòng mình như bị đâm trúng, trái tim mềm nhũn.

Anh bước từng bước về phía Tiểu Khương Quân, khí chất của cô bé càng ngày càng giống mẹ.

Quân Tường đến trước mặt cô bé rồi chậm rãi khom người xuống.

Anh cố gắng không để lộ sự tàn nhẫn trên người mình, khiến giọng nói của mình trở nên dịu dàng: “Tiểu Khương

Quân, không khóc nữa được không…”

Quân Tường vươn tay lau nước mắt cho cô bé.

“Vâng”, giọng nói của cô bé nhẹ nhàng mang theo cả sự ngây thơ của trẻ con.

Quân Tường giang tay muốn ôm lấy cô bé vào lòng nhưng anh chỉ vừa chạm vào, Tiểu Khương Quân đã lui về sau

một bước, mắt đỏ lên, rụt rè nói: “Đau…”

“Đau?”, Quân Tường ngây ra, vội kéo tay áo của cô bé lên thì thấy cánh tay trắng nõn như ngó sen đã đầy những vết

bầm tím.

Quân Tường nhắm mắt lại, nghiến răng.

Hận! Nỗi hận không gì sánh được bao trùm lấy anh.

Tính đến hiện tại Tiểu Khương Quân còn chưa quá 5 tuổi nhưng lại phải chịu sự đau khổ như thế này!

Anh thật sự là một người bố thất trách.

Nhìn vẻ mặt của Quân Tường, Tiểu Khương Quân có hơi sợ hãi, lui về sau hai bước, đôi mắt đen láy tràn ngập sự

căng thẳng: “Chẳng lẽ chú định đánh cháu?”

Quân Tường đã nhập ngũ nhiều năm, chiến đấu vô số lần, chịu biết bao nhiêu là vết thương nhưng chưa từng khóc.

Nhưng câu nói của Tiểu Khương Quân khiến anh rơm rớm nước mắt, đôi mắt đỏ lên.

Anh kéo tay cô bé, nhìn cô con gái đáng yêu như búp bê của mình nói: “Bố về rồi, từ nay về sau sẽ không ai đánh

con nữa”.

“Bố, bố là bố của con?”, Tiểu Khương Quân hơi ngây ra, sau đó tràn đầy hy vọng mà nhìn Quân Tường.

“Đúng, bố là bố của con”.

“Là người bố sẽ không vứt bỏ con ư?”

Lời của Tiểu Khương Quân cuối cùng cũng khiến Quân Tường không nén nổi tức giận, anh miễn cưỡng cười, gật

đầu: “Đúng vậy, bố sẽ không vứt bỏ con.

Bố bây giờ phải xử lý một số chuyện, con sang bên kia đợi một lát được

không?”

Quân Tường chỉ về phía sau tấm bình phong.

“Vâng, con sẽ nghe lời”, Tiểu Khương Quân mặc dù còn lưu luyến nhưng vẫn ngoan ngoãn đi ra sau bức bình phong.

“Nghe thấy tiếng gì cũng không được nhìn trộm, đợi bố xử lý xong chuyện thì sẽ đem con về nhà”, Quân Tường nhìn

Tiểu Khương Quân nói.

“Vâng!”

Nhìn cô bé đã ra sau tấm bình phong, Quân Tường chậm rãi đứng dậy.

Sau đó vẻ giết chóc trên người anh cũng từ từ tràn ra.

Anh quay đầu, bước từng bước về phía gã đầu trọc.

Quân Tường chưa từng tức giận như thế này, hận không thể nghiền xương gã thành tro.

Gã đầu trọc vốn không cảm thấy gì nhưng nhìn thấy Quân Tường bước đến, gã đã sững sờ, ngay cả cử động cũng

không dám.

“Tao chưa từng tức giận như hôm nay!”, khí thế của Quân Tường hoàn toàn bùng nổ, áp lực từ vị chiến thần này

khiến gã đầu trọc và Tôn Thanh Ảnh như ngừng thở.

“Tao… Tao là người nhà họ Lý và nhà họ Vương, mày không thể động vào tao…”, hai chân gã đầu trọc run như cầy

sấy, thậm chí còn đứng không vững.

“Nhà họ Lý? Nhà họ Vương? Hôm nay cho dù ông trời có đến đây cũng không bảo vệ được mày!”, Mắt Quân Tường

bừng bừng lửa giận, anh chậm rãi bước đến gần gã đầu trọc.

Gã đầu trọc cầu cứu nhìn Tôn Thanh Ảnh: “Cô Tôn… Cô Tôn mau cứu tôi!”

Nhìn Tôn Thanh Ảnh bất động, gã đầu trọc bị Quân Tường dọa cho quỳ xuống.

“Xin anh… Tôi sai rồi… Đừng giết tôi…”

Gã đầu trọc dập đầu xuống đất, chảy ra cả máu.

“Anh bạn… có thể nể mặt nhà họ Lý không?”, ngay khi Quân Tường bước đến gần gã đầu trọc, cậu chủ nhà họ Lý –

Lý Uy chạy ra từ thang máy, nhìn Quân Tường nói.

Hắn ta đã sớm nghe nói nhà họ Tôn đắc tội với một ông lớn, tiện nhân Tôn Thanh Ảnh đưa vị “diêm vương” đó đến

clb Chu Tước vì thế khi nhận được tin hắn ta vội chạy đến đây nhưng vẫn muộn một bước.

“Nể mặt?”

Quân Tường túm cổ áo gã đầu trọc, sau đó nhấc gã lên đến gần bức tường thủy tinh.

Rầm!

Quân Tường đập gã đầu trọc lên tấm thủy tinh.

Tấm thủy tinh trên tường không ngừng chấn động, đầu gã đầu trọc bị đập vỡ chảy máu tung tóe.

Cách làm cực kỳ tàn nhẫn!

Lý Uy nhìn Quân Tường mà nuốt nước miếng, sau đó cau mày: “Nhà họ Lý tình nguyện xin lỗi, hơn nữa sẽ bồi

thường toàn bộ tổn thất cho anh!”

Rầm! Quân Tường mặt vô cảm lại đập đầu gã đầu trọc lên bức tường thủy tinh.

Tấm thủy tinh lại rung lên, bên trên còn in đầy vết máu.

“Anh bạn! Nhà họ Lý đã rất có thành ý rồi! Chỉ xin anh nể mặt mà thôi!”, thấy Quân Tường hết lần này đến lần khác

ngó lơ mình, Lý Uy không khỏi bực bội, lời nói cũng lạnh lùng hơn.

Quân Tường cười khẩy, lại túm đầu gã đầu trọc đập tiếp.

Tấm thủy tinh đã bị đầu gã đầu trọc đập cho đầy vết nứt, nhìn không khác gì mạng nhện.

Quân Tường khiêu khích mà nhìn Lý Uy, sau đó lại đập đầu gã đầu trọc lên tấm thủy tinh.

Sau cú đập, bức tường thủy tinh vỡ nát, những mảnh nhỏ rơi xuống từ tầng 17 trải đầy ra đất.

“Đừng, đừng…”, gã đầu trọc dùng chút sức lực cuối cùng mà giãy dụa.

Nhưng gã vẫn bị Quân Tường ném từ tầng 17 xuống.

A… Rầm!

Quân Tường nhìn vết máu trên tay mình, sau đó từ từ đi đến trước mặt Lý Uy.

Lý Uy đã bị Quân Tường dọa sợ mà đứng đơ ra như phỗng.

Quân Tường kéo cổ áo sơ mi của hắn ta, lau vết máu trên tay mình rồi vỗ mặt hắn ta.

“Nể mặt?”

“Ở thành phố Thiên Nam, người để tao phải nể mặt… không tồn tại”.

“Được tao tự tay giết chết đã là một loại ban ân rồi”.

Giọng điệu của Quân Tường bình thản nhưng áp lực lại vô cùng lớn.

Anh quay đầu nhìn Lý Uy, lạnh lùng nói.

“Tao chỉ cho chúng mày một buổi tối, 8 giờ sáng mai nhà họ Tiền, Vương, Lý có lực lượng gì thì tập trung hết lại, xem

xem có ngăn cản nổi tao hay không”.

“Nếu không cản nổi thì ba nhà chúng mày cứ đợi mà diệt môn đi”.

“Những người dám hành hạ con gái tao đều! Phải! Chết!”

Giọng nói của Quân Tường lạnh lẽo như cuốn sổ sinh tử trên tay Diêm Vương, trực tiếp phán tử hình cho ba dòng

tộc.

“Vậy nhà họ Tôn thì sao?”, Tôn Thanh Ảnh vô thức hỏi.

“Nhà họ Tôn ngay cả một buổi tối tao cũng không cho! Khi tao trở lại, nhà họ Tôn không ai có thể còn sống!”