Thiên Tôn Bất Bại

Chương 6: Sống Không Bằng Chết!

Nếu là người khác ở thành phố Thiên Nam khiêu khích với tứ đại gia tộc đồng lòng như một này thì người khác đều

sẽ nghĩ chỉ là nói đùa mà thôi.

Ai cũng sẽ không tin một kẻ từ nơi khác đến lại có thể hung hăng như vậy.

Nhưng hôm nay đã có người làm rồi!

Hơn nữa còn vô cùng thẳng thắn, không hề e dè.

Trực tiếp tuyên bố thẳng mặt với tứ đại gia tộc, không cho họ kịp chuẩn bị!

Cũng phù hợp với phong cách của Quân Tường.

Chiến thần vô song, nếu đã đến thì sẽ là vị vương giả độc nhất vô nhị.

Dám động đến anh… đều phải chết!

Quân Tường quay đầu, thu lại vẻ kiêu ngạo, đi đến bên bình phong: “Tiểu Khương Quân, bố đưa con đi”.

Tiểu Khương Quân quay đầu lại thì Quân Tường mới nhận ra cô bé đang dùng tay che chặt mắt của mình.

Nghe anh nói vậy, cô bé mới bỏ tay xuống rồi nói: “Con rất nghe lời, không nhìn lén”.

Cô bé vừa nói vừa lén nhìn Quân Tường, sợ anh sẽ vứt bỏ mình.

Ánh mắt anh lộ vẻ chua xót.

Đứa bé này rốt cuộc đã phải chịu đựng bao nhiêu uất ức mới có thể nghe lời đến mức

khiến người ta đau lòng như vậy.

“Yên tâm, bố sẽ không bỏ rơi con nữa”.

Ôm Tiểu Khương Quân vào lòng, Quân Tường cảm thấy trái tim mình ấm áp.

Anh mỉm cười đi về phía cầu thang.

“Anh bạn, anh giết người ở nhà họ Lý chúng tôi, cứ đi như vậy thì không được đâu”, Lý Uy sầm mặt, độc địa nhìn

Quân Tường.

“Nhà họ Lý muốn phản kháng?”, Quân Tường ngẩng phắt đầu nhìn thẳng vào Lý Uy.

Lý Uy bị nhìn như vậy thì tim giật thót: “Tôi muốn xem xem anh làm sao sống mà ra khỏi clb Chu Tước!”

Vừa nói, Lý Uy vừa đỡ Tôn Thanh Ảnh ở bên cạnh xuống cầu thang.

Ngay sau đó tiếng bước chân không ngừng vang lên.

Lý Uy kéo dài thời gian như vậy, vệ sĩ nhà họ Lý cuối cùng cũng đến.

Quân Tường cười nhạt, có một số người đúng là không biết trời cao đất dày!

“Bố muốn đưa con xuống tầng nhưng có rất nhiều người ngăn cản.

Bố phải đánh bại bọn họ, bố che mắt con lại được

không?”, Quân Tường dịu dàng nói với Tiểu Khương Quân.

“Vâng…”, Quân Tường cảm nhận được rõ ràng Tiểu Khương Quân ôm chặt lấy mình.

Anh lấy tấm khăn ăn trên chiếc bàn bên cạnh rồi che mắt Tiểu Khương Quân lại, thắt một cái nơ bướm ở sau đầu cô

bé.

Sau khi chắc chắn Tiểu Khương Quân không nhìn thấy gì nữa Quân Tường mới đảo mắt nhìn quanh.

Vẻ dịu dàng trong mắt anh dần trở nên hung ác, khóe miệng nở nụ cười tàn nhẫn.

Từ khi nhìn thấy Tiểu Khương Quân, lửa giận đã dâng lên trong lòng anh.

Vì thế anh muốn ra tay từ lâu rồi!

Anh nhìn tất cả vệ sĩ với ánh mắt sắc lẻm rồi nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Các người thật may mắn”.

Đám vệ sĩ: “….

?”

“Được chết dưới tay một chiến thần!”

Lý Uy và Tôn Thanh Ảnh đứng ở dưới ngước lên tầng trên.

Mặc dù ánh mặt trời gay gắt nhưng hai người vẫn cảm

nhận được sự lạnh lẽo đến thấu xương.

Lý Uy ngậm xì gà, lấy bật lửa ra châm mấy lần mà không được khiến hắn ta tức đến mức vứt điếu xì gã xuống đất,

tức giận ngẩng đầu nhìn khuôn mặt xưng vù của Tôn Thanh Ảnh: “Rốt cuộc sao cô lại dây vào vị diêm vương sống

này!”

“Tôi…”, Tôn Thanh Ảnh nhắm mắt lại, cô ta vô cùng hối hận lúc đầu không đuổi cùng giết tận!

“Nhưng cũng tốt, giết hắn ở đây thì cho dù có sóng to gió lớn gì cũng là chuyện sau này rồi”, Lý Uy nhớ lại ánh mắt

cùng khí thế khi nãy của Quân Tường mà lòng vẫn còn kinh, đành tự an ủi mình.

Lý Uy vừa dứt lời thì đã nghe thấy tiếng thủy tinh vỡ tan vang lên trên đỉnh đầu.

Lý Uy và Tôn Thanh Ảnh cùng ngẩng đầu nhìn một tên vệ sĩ đâm vỡ bức tường thủy tinh rồi rơi từ tầng 17 xuống,

đập lên một chiếc SUV, tiếng còi báo động dưới xe vang lên trong clb Chu Tước.

Vệ sĩ rơi lên nóc xe khiến chiếc xe bị đập méo mà người gã cũng ngã đến máu me be bét, thậm chí có giọt còn bắn

lên người Lý Uy và Tôn Thanh Ảnh.

Lý Uy há miệng, sau đó vô thức vuốt mặt, nhìn vết máu trên tay mình, hắn ta nuốt nước bọt, lui về sau.

Tiếp đó, tiếng thủy tinh vỡ tan không ngừng vang lên trên đầu.

Vệ sĩ nhà họ Lý ai nấy cũng bị đập mạnh vào bức tường thủy tinh khiến nó vỡ tan rồi rơi xuống đất như mưa đá.

Lý Uy nuốt mấy ngụm nước bọt cũng không cách nào chấp nhận được sự thật này.

Vệ sĩ rải khắp cả một tầng đấy!

Tiếp đó, Tôn Thanh Ảnh và Lý Uy nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng nhất trong đời mình.

Từ tầng 17, mỗi tầng đều có vệ sĩ văng ra từ cửa sổ rồi lăn ra đất hoặc là rơi lên nóc xe.

Âm thanh “rầm, rầm” vang lên không ngớt như tiếng pháo dây, hết một cái lại đến một cái.

Tầng 16…

Rầm! Rầm!

Tầng 15…

Rầm!

Tầng 13…

Rầm!

Tầng 11…

Tầng 9! Tầng 3!

Tôn Thanh Ảnh tóm lấy tay Lý Uy, không thể tin nổi mà nói: “Một mình hắn đánh từ tầng 17 xuống?”

“Đi mau… Đi mau!”, Lý Uy đã sợ đến mặt trắng bệch, nghe Tôn Thanh Ảnh nói vậy hắn ta mới hoàn hồn, hoảng loạn

nói.

“Bây giờ mới nghĩ đến rời đi, có phải muộn rồi không?”, giọng nói của Quân Tường vang lên sau lưng Tôn Thanh

Ảnh và Lý Uy.

Cơ thể Lý Uy như bị dán bùa định thân, hai chân không nhấc lên nổi.

Tiếng bước chân chậm rãi vang lên, Quân Tường ôm Tiểu Khương Quân xuất hiện trước mặt đám người Lý Uy.

“Tôi… Tôi…”, Lý Uy nhìn khuôn mặt Quân Tường, lắp ba lắp bắp không biết đang nói gì.

Quân Tường bình thản nói: “Mày muốn giữ tao lại?”

Nghe Quân Tường chất vấn, Lý Uy chỉ cảm thấy buồn tiểu, sau đó đũng quần lành lạnh, quả nhiên là sợ đến tè ra

quần.

Quay sang nhìn Tôn Thanh Ảnh thì cô ta cũng chẳng khá hơn bao nhiêu, đũng quần ẩm ướt, rõ ràng là cũng sợ mà

đái ra quần.

“Nhát như thỏ đế”, Quân Tường coi thường mà nhìn Lý Uy.

Hôm nay nếu không phải vì Tiểu Khương Quân thì anh sẽ không nhiều lời với Lý Uy như vậy.

“Quỳ xuống”, Quân Tường hờ hững nói.

Nhưng lời nói lọt vào tai Lý Uy và Tôn Thanh Ảnh lại như thánh chỉ khiến hai người lập tức quỳ xuống.

“Mày đánh cô ta”, Quần Tường nhìn Lý Uy, tiếp tục nói.

Lý Uy dơ tay tát lên mặt Tôn Thanh Ảnh.

Khuôn mặt Tôn Thanh Ảnh vốn đã sưng phù, bị vả như vậy lại khiến máu chảy ra lần nữa.

Quân Tường làm như không thấy, tiếp tục nói: “Đánh mạnh vào”.

Vì mạng sống, Lý Uy liên tiếp tát lên mặt Tôn Thanh Ảnh.

Những người đi qua clb Chu Tước đều ngây ra.

Bọn họ có nằm mơ cũng không ngờ rằng cậu chủ nhà họ Lý và gia chủ nhà họ Tôn lại quỳ tát mặt nhau.

Nhìn máu trên mặt Tôn Thanh Ảnh, ánh mắt Quân Tường càng lạnh lẽo.

Nếu không phải tại cô ta, Hân Hân sao có thể mất tích? Tiểu Khương Quân sao có thể còn nhỏ mà đã chịu nhiều đau

khổ như vậy?

Đồ đàn bà rắn rết! Những hình phạt này với Quân Tường mà nói vẫn còn quá nhẹ nhàng.

Quân Tường anh muốn khiến cô ta…

Sống không bằng chết!