Thiếu Nữ Bệnh Thần Kinh

Chương 19: Triết tâm trí thuật

"Rốt cuộc thì mi đang giấu diếm thứ gì trong cái đầu quái quỷ của mi vậy?"

Levy cố gỡ bàn tay đang bấu chặt trên cổ áo, bị treo lơ lửng nên vải ma sát qua lại trên da khiến cô đau rát, cô không sợ hãi nhìn chằm chằm giáo sư Snape, yếu ớt nhếch miệng.

"Em thì có thể giấu giếm gì thưa giáo sư? Những gì em nói đều là sự thật, giáo sư không tin ư?"

Snape nhìn bộ dáng bình tĩnh của cô bé trong tay, hung ác rút đi một chút, nhưng đũa phép trong tay ông ấy vẫn không hề giảm bớt lực, đặt trên cổ Levy.

Lông mày ông nhíu chặt, Snape nhớ lại lúc ông phát hiện con bé thoi thóp nằm trên sàn hành lang và đưa nó vào bệnh viện thánh Mungo.

Người nó lúc ấy lạnh ngắt, làn da kết băng mỏng, máu chảy thành vệt trên trán, lâm vào mê man thế nhưng lại không ngừng nức nở, nước mắt chảy xuôi, thấp thoáng rất giống một con thú nhỏ đơn độc, lại trùng hợp giống bộ dạng của Snape ngày ấy, khi hay tin Lily đã vĩnh viễn biến mất.

Biểu hiện này, chính ông đã trải qua nên biết rất rõ. Chỉ có những người vừa bị tác động lớn vào nhận thức cùng cảm xúc mới vậy. Mà để tác động được như thế, phải được xuất phát từ một thứ hay đúng hơn là một người cực kì, cực kì quan trọng.

Bên cạnh đó, Snape đã lặng lẽ kiểm tra cho cô, một ít pháp thuật còn xót lại ở miệng vết thương của Levy khiến ông cảm thấy rất quen thuộc, loại quen thuộc chứa đựng thù hận và sợ hãi.

Ông có một suy đoán, kẻ tấn công Levy, không đơn giản như những gì cô đã khai với lão ong mật Dumbledore.

Dumbledore là hiệu trưởng, đồng thời là phù thủy được tôn sùng là mạnh nhất của giới phù thủy. Lão có rất nhiều việc phải nghĩ tới, tuy cũng có sự nghi ngờ, nhưng lại chẳng thể dứt ra để điều tra một cô phù thủy nho nhỏ năm nhất.

Nhưng Snape lại khác, cảm giác quen thuộc khiến ông không chờ được, trực tiếp vào ngày Levy học lại, ép buộc cô đến văn phòng này với mục đích khiến cô nói ra.

Vậy mà nó lại vô cùng cứng đầu, cũng rất biết che giấu, từ đầu tới cuối ngơ ngơ ngác ngác đến đáng ghét.

"Mi vẫn không chịu nói?"

Snape đè giọng trầm xuống.

Levy tuy cảm nhận được nguy cơ nhưng vẫn cắn răng:

"Nói gì mới được ạ?"

Snape bất ngờ buông Levy ra, cô loạng choạng rồi té ngã dưới mặt sàn, tóc mềm như tơ rơi xuống che mất biểu cảm của cô, ông chĩa cây đũa phép luôn phát sáng của mình về phía cô, mấp máy:

"Legilimens!!!" ( triết tâm trí thuật )

Levy khựng lại, mắt mở lớn nhìn giáo sư Snape, nước mắt sinh lí trào ra.

Một cơn choáng váng đảo loạn trong đầu cô, cảm giác như có một vật gì nó đang cưỡng chế chạy trong đầu vậy.

Cực kì, cực kì khó chịu!

"Xin...xin người...dừng lại đi!"

Levy là người chịu không nổi giày vò. Suy cho cùng, cô vẫn chỉ là cô gái nhỏ.

Snape bên kia vẫn duy trì thuật triết tâm rà soát kí ức của Levy, dễ dàng qua lớp phòng ngự yếu ớt, chuyển tới sự kiện ngày hôm đó.

Levy nằm gục dưới đất, đôi mắt mê mang, cô sắp ngất đi rồi.

Severus càng xem, càng đen mặt. Kí ức của Levy, như bị dính nguyền rủa vậy, thập phần mờ mịt, còn có bóng quỷ dữ hiện lên kêu gào, mấy lần phép thuật của ông còn có nguy cơ phản lại.

"Ôi trời! Severus, anh làm gì!???"

Một tiếng thảng thốt vang lên từ ngoài cửa văn phòng, bà Promfrey không dám tin nhìn tràng cảnh phía bên trong.

Snape liếc bà ấy, dừng phép thuật lại, Levy ở dưới đất đã lâm vào bất tỉnh.

Bà chạy lại, đỡ đầu Levy lên, kiểm tra sơ qua tình hình của cô, thấy mức độ tổn thương tinh thần của cô chỉ ở mức độ nhẹ mới thở hắt ra.

Merlin ạ!

Nếu như bà không qua đây lấy thuốc, liệu việc này còn xảy ra bao lâu nữa?

Promfrey lần đầu tiên cảm thấy tức giận với vị giáo sư độc dược Severus Snape của trường mình.

Bà khẽ lườm ai kia, thương xót bế gọn cô bằng đôi tay chắc khỏe của một y tá quanh năm cấp cứu người.

Trước khi rời đi, bà nói với Snape vẫn lạnh nhạt đứng ở vị trí cũ:

"Tôi sẽ nói chuyện này cho ngài Dumbledore, anh lo mà giải thích cho rõ ngọn ngành"

Snape hờ hững, trở lại bàn làm việc, bàn tay chống lên trán, đôi mắt thâm u có làn sóng gợn lên ngày càng một dữ dội.

-----

Phòng bệnh...

"Tớ nói này Levy, sức khỏe cậu yếu thật đấy, rõ ràng nhìn hồng hào vậy mà...ài...nhanh khỏe lên đấy!"

Jessica vừa bóc trái quýt cho vào miệng nhỏ, vừa càm ràm cô bạn cùng phòng hay nằm viện của mình, đôi mắt đen long lanh của cô bé hiện rõ sự lo lắng:

"Cảm ơn Jessi, hi hi, mình nhanh khỏe lại lắm!"

Levy le lưỡi, buồn cười nhìn người bạn đến thăm mình mà một thân ăn hết một rổ quýt, lại còn nói liên tục - Jessica.

"Mà sao cậu lại nhập viện nữa vậy? Đau đầu? Hay giáo sư Snape ép cậu uống thứ gì đó kinh khủng lúc chịu phạt trong văn phòng?"

Tính ra thì, Jessica đã thăm Levy cũng được một lúc nhưng cô bé quên béng mất không hỏi lí do, đến tận bây giờ mới nhớ ra lại và ngay lập tức hỏi ra miệng, hai mắt xinh xắn phụt ra ánh sáng gọi là hóng chuyện.

Levy cười he he, véo mũi mềm của Jessi bé nhỏ.

"Mình chỉ đơn giản bị ngất thôi, không có lí do gì to tát đâu!"

Jessica cáu cáu đập lên bàn tay của Levy, xoa chiếc mũi đỏ bừng uy hiếp:

"Ừm, cậu nhớ nhanh khỏe lên đấy, học vài tuần nữa là chúng ta được chơi lễ Halloween đầu tiên ở Hogwarts rồi, đừng lúc ấy lại nằm bẹp giường!"

"Rồi rồi, biết rồi bà nhỏ Jessi~"

"Ai là bà? Cậu là bà thì có"

"Ha ha..."

Levy tránh Jessica bóp mũi, cười ha ha, ánh mắt lướt qua sân cỏ xanh um mù mịt bao quanh Hogwarts sau tấm cửa.

Năm nhất, Hòn Đá Giả Kim, Halloween, sắp bắt đầu rồi...

----

Gỗ: mọi người nghĩ sao khi Gỗ đào hố mới với cốt truyện nguyên bản của truyện này? Đã 2 người thích, đủ 5 người Gỗ sẽ tiến hành nhé 😘😎

P/s: cảm thấy bản thân hay nói về bệnh viện một chút :)))