Thừa Tướng! Nữ hoàng lại muốn giam giữ ngài!

Chương 1: Người không nhiễm bụi trần.

Tương truyền trên đại lục Hoa Hạ thời xưa gồm có bốn nước gồm: Tây Bắc, Đông Lăng, Đại Minh, Hiên Viên. Bốn nước cũng thống nhất chia nhau bốn phía cai quản, không ai xâm phạm ai. Nhưng không ít người biết về những âm mưu mà các nước chuẩn bị.

***

Hôm nay là ngày náo nhiệt của Đông Lăng, là ngày mà Hoàng Đế Đông Lăng tổ chức hôn lễ. Trong không khí náo nhiệt của hôn lễ, nơi tổ chức hôn lễ, tiếng nói the thé của thái giám truyền vào: “Nữ hoàng Hiên Viên đến”.

Bất chợt cả không khí chợt đông cứng lai. Trên đại lục này không ai không biết vị Nữ hoàng tàn bạo của Hiên Viên này. Trong vương tôn quý tộc của mỗi nước đều biết được Hiên Viên luôn là nước yếu thế nhất, thế nên mọi người đều hiểu được Hiên Viên duy trì được tới bây giờ đều nhờ có vị Nữ hoàng này.

Điều này cũng khiến cho các nước càng thêm kiêng kị vị Nữ hoàng này hơn.

Từ ngoài của một nữ tử xinh đẹp bước vào. Y phục màu vàng kim lại càng làm tôn lên vẻ đẹp kiêu ngoại, miệt thị của nàng đối với chúng sinh. Đôi môi nhỏ nhắn đỏ tươi nhẹ nhàng mấp máy: “Nơi này… thật yên tĩnh nha”. Chính câu nói này của nàng đã làm tỉnh ngộ những người trong đại điện.

Mọi người vội vàng trở lại công việc của mình, nhưng cũng có người từ đầu đến cuối vẫn luôn chú ý đến nàng. Điều này cũng khiến đôi môi đỏ tươi càng thêm khinh miệt.

Trong bốn nước không ai không biết đến vị mỹ nhân xinh đẹp nhưng lại tàn bạo như nàng. Chính sự tàn bạo đó nên cho dù nàng đẹp đến mấy nhưng cũng không có người chú ý. Nhưng cũng có một số ít người vì vẻ đẹp của nàng mà đã chạy đến hoàng cung Hiên Viên cầu hôn, thậm chí có người còn nguyện ý làm nam sủng, nhưng kết quả sau khi vào hoàng cung thì cũng không còn truyền ra tin tức của những người đó nữa. Một số tin đồn còn cho rằng nàng có số khắc phu.

Hiên Viên Lạc đi đến chỗ ngồi của mình nhưng từ đầu đến cuối nụ cười ở khóe môi của nàng cũng không biến mất, nụ cười yêu dị này đã hút hồn không biết bao công tử.

Sau khi về chỗ ngồi thì giọng nói the the lại vang lên: “Thừa tướng Hạ Thương tới”. Khi nghe tới tên hắn thì không ít đại thần vui mừng như nhìn thấy thần vậy, vội vàng đứng dậy hành lễ. Những cô nương chưa có hôn phối cũng nhìn chằm chằm hắn không rời.

Đồn rằng nếu đệ nhất mỹ nữ là Nữ hoàng Hiên Viên vậy thì đệ nhất mỹ nam chính là Thừa tướng Đông Lăng.

Đúng như lời đồn, từ bên ngoài của đã có thể nhìn thấy bóng bạch y của nam tử. Cho dù nhìn hình ảnh của mỹ nam tử không ít, nhưng khi nhìn lại vẫn cảm thấy rung động.

Hiên Viên Lạc nghe thấy tiếng nói của thái giám cũng nhìn ra ngoài cửa. Khi nhìn thấy hắn cũng không khỏi ngẩn người, nhưng trong chớp mắt sự ngẩn người đó cũng bị nàng rút lại hoàn toàn.

Đối với Hiên Viên Lạc nàng, không biết đã nhìn qua bao nhiêu mỹ nam tử, yêu nghiệt có, quyến rũ có, phong tao có. Nhưng chưa bao giờ nhìn thấy người có phong thái nhẹ nhàng như vậy.

Trên người hắn gần như nàng có thể cẩm nhận được sự trong sạch của người không nhiễm hồng trần. Nhưng nàng lại cảm thấy rất chán ghét sự sạch sẽ này của hắn, cảm thấy muốn lột đi lớp mặt nạ này của hắn.

Chính sự sạch sẽ này khiến nàng khó chịu, nên trong khi các đại thần con chưa hành lễ xong thì giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của nàng lại vang lên: “Xem ra vị Thừa tướng đây còn được chào mừng hơn cả Hoàng Đế đây rồi!”. Sau khi câu nói này thì nối tiếp giọng nói của nàng thì chính là giọng nói the thé đó vang lên : “Hoàng thượng giá đáo”.

Từ ngoài cửa một đôi nam đôi nam nữ diện cẩm bào hoàng kim vào. Nam nhân bước vào mặc dù sắc mặt nghiêm nghị nhưng lại không mất đi vẻ tao nhã vốn có. Còn nữ nhân, từ khuôn mặt có thể thấy được nét thanh tú, vẻ nhẹ nhàng của một thiếu nữ tuổi mười tám. Có thể coi hai người họ là một đôi trời sinh.

Khi Thượng Quan Cẩn bước vào đã nghe được, nhưng trên mặt hắn lại ko thể hiện qúa nhiều cảm xúc. Hắn quay về phía giọng nó phát ra, khi nhìn thấy người nói thì cảm thấy quá đỗi bất ngờ. Trước giờ, Hiên Viên Lạc luôn không xen vào chuyện tranh đấu giữa 3 nước còn lại, sao hôm nay lại có thể phát ra câu nói như vậy, nhưng Thượng Quan Cẩn cũng không suy nghĩ quá nhiều, chỉ nghĩ rằng nàng nhất thời nhàm chán mà phát ra câu này.

Thượng Quan Cẩn nhanh chóng cho mọi người đứng dậy. Sau đó cũng quan sát hết những khuôn mặt ở đây, khi cảm thấy mọi người đã có mặt thì cũng nắm tay Lưu Mạn lên chỗ ngồi. Lưu Mạn chính là nữ nhân đi cạnh Thượng Quan Cẩn, cũng chính là Hoàng hậu của Đông Lăng, là con gái của Hữu thừa tướng.

Sau khi Thượng Quan Cẩn về chỗ ngồi thì Hạ Thương cũng trở về chỗ ngồi của mình.