Đợi tới khi tất cả mọi người trở về chỗ ngồi thì buổi tiệc cũng diễn ra.
Vẫn như thường lệ, trong những buổi tiệc thế này thì vẫn sẽ có những vũ cơ nhảy múa để mua vui cho mọi người. Tuy nhiều người không để ý cho lắm, nhưng một số người cũng vì thể diện của Thượng Quan Cẩn và một phần cũng vì vẻ đẹp của những vũ cơ này mà vỗ tay khen hay một trận.
Trong không khí vui vẻ, xa hoa của buổi tiệc, Thượng Quan Cẩn nâng ly ngọc lên “Hôm nay là ngày thành hôn của trẫm và Hoàng hậu, vì vậy mọi người cứ tự nhiên” nụ cười của hắn thế nào cũng khiền cho những cô nương ở đây say mê không ít.
Tuy nói thế nhưng mọi người ở đây cũng không giám quá buông thả sợ làm gì đó sai sót sẽ chọc tức tới vị Hoàng thượng trên cao kia.
Nghe vậy trong lòng nàng một trận khinh bỉ, nhưng cho dù khinh bỉ cỡ nào cũng phải giữ thể diện cho chính mình. Nụ cười của nàng nhìn thế nào cũng vẫn vững mà không thay đổi.
Vì hôm nay là ngày đại hôn của Hoàng thượng và Hoàng hậu mà không ít người đã bỏ ra công sức để có được những lễ vật giá trị để dâng lên. Một phần vì hai người ngồi trên vị trí cao kia và một phần cũng vì Hữu thừa tướng cũng là phụ thân của vị Hoàng hậu mới được sắc phong.
Sau khi những lễ vật kia được mang lên thì tiếp đó là những lời chúc mừng của những quan đại thần ở đây.
“ Ngày hôm nay là ngày Hoàng Thượng và Hoàng Hậu thành hôn, thần chúc người và Hoàng hậu bạch đầu giai lão, sớm sinh quý tử”. Lời này là của Lễ bộ thượng thư nói ra. Khi nghe được lời này thì Lưu Mạn cũng đỏ mặt, thỉnh thoảng lại liếc mắt sang Thượng Quan Cẩn. Nhưng trái ngược,trên mặt Thượng Quan Cẩn thì vẫn luôn giữ nụ cười ưu nhã, không để ý lắm đến lời nói như vậy.
Có người mở đầu thì cũng có những người sau, mọi người cũng lần lượt đứng dậy chúc.
Khi đến lượt Hiên Viên Lạc, ban đầu mọi người cũng không mong gì vị Nữ hoàng này sẽ mở miệng, nhưng không ngờ đúng lúc này nàng lại nói: “ Nếu mọi người ở đây đã chúc hết rồi vậy ta liền nói lời gì đó vậy” “ Chúc Hoàng Thượng và Hoàng hậu Đông Lăng đây… tình cảm mãi như lúc ban đầu nha” đôi mắt phượng nhìn như ánh trăng khẽ cười khiến không ít người động lòng.
Mặc dù khi nghe những lời này thì cảm thấy không có vấn đề gì nhưng chính giọng điệu của nàng đã khiến câu này dường như trở thành câu chế giễu cho cuộc hôn nhân này vậy.
Trong lòng người Đông Lăng thì cảm thấy như bị cười nhạo, không ít người đã tức giận nhưng vì kiêng kị thân phận của nàng mà không giám nói gì. Trái ngược lại thì sứ giả của những nước khác thì âm thầm cười trộm trong lòng.
Đúng lúc này thì vị Thừa tướng từ đầu đến cuối chưa nói gì thì lại mở miệng “ Nếu Nữ hoàng đã nói vậy thì chắc chắn tình cảm của Hoàng thượng và Hoàng hậu Đông Lăng ta đây sẽ mãi như lúc ban đầu”. Từ đầu đến cuối nụ cười vẫn khiến lòng người say đắm như vậy nhưng cũng chỉ là say đắm chứ không phải yêu thích.
Lời nói này như xoa dịu một phần cục tức của những người Đông Lăng ở đây cũng như khiến cho câu nói kia trở thành một câu chúc mừng nhẹ nhàng.
Nháy mắt đôi mát mắt phượng của nàng ánh lên tia không vui. Thấy thế Thượng Quan Cẩn cũng nhanh chóng chuyển chủ đề.
“ Nếu mọi người ở đây đã tỏ chút lòng thành rồi thì mọi người cũng nên vui vẻ một chút”. Câu nói này như giải tỏa không khí ngột ngạt ở trong đại điện, làm cho lòng người nhẹ nhàng.
Lúc này một thiếu nữ đứng dậy “Hoàng thượng tiểu nữ nguyện ý góp vui cho mọi người”. Thượng Quan Cẩn cũng không tỏ ý gì chỉ gật đầu.
Thiếu nữ có diện mạo không tính là quá xinh đẹp nhưng khuôn mặt lại thanh tú nhẹ nhàng. Lý Nhu Nhi là tiểu thư nhà Lý thượng thư, nghe nói kỹ thuật múa của nàng được tính là tốt chỉ sau quận chúa Yên Vũ.
Lý Nhu Nhi đứng giữa đại điện rộng lớn với bộ lễ phục nhỏ gọn không tính là hở hang. Trong không khí của buổi tiệc, tiếng nhạc vang lên nhẹ nhàng, kèm theo đó là cách nhảy của Lý Nhu Nhi lại càng làm không khí thêm nhẹ nhàng yên tĩnh.
Trong khi Lý Nhu Nhi biểu diễn, tiếng xì xào bàn tán nhưng phần lớn đều là những lời khen không hết.
Đợi đén khi điệu nhảy kết thúc thì những tiếng vỗ tay cùng những lời khen đều cất lên cùng lúc.
Nghe được những lời này trên khuôn mặt Lý Nhu Nhi cũng hiện lên nụ cười nhưng chưa cười được bao lâu thì giọng nói chế giễu của thiếu nữ lại vang lên “ Xem ra người của Đông Lăng đều thích liếc mắt đưa tình với người khác rồi”.
Khi nói ra lời này lập tức nụ cười mới hiện ra của Lý Nhu Nhi lập tức cứng lại.
Hiên Viên Lạc lại tiếp tục nói “Không chỉ thích liếc mắt đưa tình với người khác mà còn thích ăn mặc hở hang a!”. Lời nói của nàng khiến cho những ánh mát ở đây nhìn Lý Nhu Nhi bằng ánh mắt khinh bỉ.
Những ánh mắt này nhìn Lý Nhu Nhi một cách trần trụi khiến nàng cảm thấy xấu hổ.
Nhưng lúc này một giọng nói dễ nghe vang lên “ Chẳng lẽ Nữ hoàng cảm thấy ghen tị vì không được mặc sao” người nói câu này không ai khác là Hạ Thương. Hắn nói câu này chẳng khác gì giải vây cho Lý Nhu Nhi.
Nghe thấy lời này Hiên Viên Lạc cũng không tỏ thái độ gì chỉ nhẹ nhàng đáp: “Không ngờ vị Thừa tướng đây lại giúp một thiếu nữ chưa gả chồng như vậy nha”.
Câu này như gián tiếp nói Hạ Thương và Lý Nhu Nhi có mối quan hệ gì đó mập mờ, không rõ.
Trong lòng Lý Nhu Nhi cảm thấy xấu hổ nên trực tiếp phủ nhân: “Không có, ta và Thừa tướng là trong sạch không có quan hệ gì cả”. Câu nói này càng khiến cho những người ổ đây nghi ngờ.
Sau khi nghe được câu này, Hiên Viên Lạc cũng chỉ cười nhẹ rồi nói tiếp: “Ồ! Vậy vì sao ban nãy ngươi lại liếc mắt đưa tình với Thừa tướng”.
Vị trí của Hiên Viên Lạc được sắp sếp ngay bên cạnh Hạ Thương nên cũng dễ nhận ra, mọi người cũng không nghi ngờ quá nhiều mà tin tưởng Hiên Viên Lạc.
“ Tại hạ thật không ngờ Nữ hoàng đây lại có sở thích soi mói người khác”. Giữa tiếng xì xào bàn tán thì giọng nói của Hạ Thương lại vang lên.
Hắn nói câu này đã khiến cho không khí đùa cợt trở thành không khí ngột ngạt đi không ít.