Lúc Tân Nguyên mang thùng sơn về nhà đã nghĩ xem nên xử trí chiếc thùng đã bị đè bẹp dí này như thế nào.
Tuy rằng hắn không sợ quỷ thần nhưng nghĩ lại, đây cũng coi như là thi thể của Du Thất Đồng nhỉ. Tình yêu vừa mới chớm nở cũng héo tàn cùng sự ra đi của thùng sơn tinh, Tân Nguyên có chút ủ rũ.
Mình nên xử trí như thế nào mới có thể biểu đạt sự tôn trọng đối với cậu ấy đây.
Tân Nguyên đặt Du Thất Đồng lên trên bàn, tìm một cái khăn chưa dùng qua phủ lên thùng sơn đã bị đè bẹp rồi lại bắt đầu chế tác một cái bia mộ đơn giản cho Du Thất Đồng.
Trong khoảng thời gian này, thùng sơn tinh nhỏ có tỉnh lại một lần. Trước mắt là một mảng mịt mờ, cậu cảm giác được mình đã bị đè bẹp, bên tai còn có tiếng ngòi bút loạt xoạt trên giấy, rất có quy luật. Thùng sơn nhỏ hôm qua thức khuya viết thư cảm tạ nghe thấy liền buồn ngủ, mình đang ở nhà máy tái chế sao?
Nghĩ vậy, thùng sơn tinh nhỉ lại nhắm mắt lại. Buồn ngủ quá đi mất, có điều sau giấc ngủ lần này, chắc là sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa đâu nhỉ, mình sẽ sớm nghênh đón cuộc đời của một cái thùng mới thôi.
Sau khi Tân Nguyên thiết kế xong hết bản thảo bia mộ của Du Thất Đồng, lại cảm thấy có chút không ổn lắm.
Mình đối đãi với thùng sơn tinh như là đối đãi với con người, nhưng mà thứ yêu quái bọn họ truy cầu chắc là phải khác với con người chứ.
Nghĩ lại lúc trước khi chết, Du Thất Đồng luôn muốn quay về nhà máy tái chế, có lẽ đối với loại yêu quái này, cuộc sống trọn vẹn là phải được tận dụng đến cùng?
Tân Nguyên suy nghĩ một chút rồi lấy búa và cờ lê ra từ thùng dụng cụ, bắt đầu đập đập gõ gõ.
Sau một trận tiếng lách ca lách cách, thùng sơn tinh nhỏ khôi phục lại trạng thái toàn vẹn lúc ban đầu, nhưng mà mặt ngoài vẫn còn có chút gồ ghề rõ rệt.
Tân Nguyên ra sân sau, đào một vốc đất rồi đặt vào trong thùng sơn, lại còn di chuyển một gốc hoa từ sân sau đến. Hoa này hắn mới mua gần đây cho nên vẫn đang phát triển rất tốt, hoa nở rất xinh tươi.
Tân Nguyên dịu dàng sờ lên phần vỏ không được nhẵn bóng của thùng sơn "Cứ ở bên anh như vậy đi."
Nếu thay thùng sơn thành một con người, có thể nói là cực kỳ biến thái.
Lúc thùng sơn tinh tỉnh lại thì đã là đem khuya, cậu cảm nhận cơ thể mình trong giây lát.Thân thể của mình như bị lấp đầy, thùng sơn tinh há miệng nếm thử.
Phì phì, là đất.
Cảm giác đầu thai thật là nhanh, hiệu suất làm việc của địa phủ cũng cao thật đấy.Rõ ràng cảm thấy mới ngủ được một lát mà mình đã có thể đầu thai thành chậu hoa rồi.
Thùng sơn tinh nhỏ nhìn một vòng môi trường xung quanh, thật là quen mắt, mình lại đầu thai đến bên cạnh Tân Nguyên rồi sao?
Thật là trùng hợp!
Thùng sơn tinh nhỏ vui vẻ cực kỳ, lúc trước mình còn chưa báo đáp đủ, lần này mình sẽ làm một cái chậu hoa rồi chăm sóc hoa cho tốt để báo đáp Tân Nguyên.
Tân Nguyên.
Thùng sơn tinh nhỏ thử phát ra tiếng, lại phát hiện mình không nói ra tiếng được.
Lần này mình đã trở thành người câm rồi sao?
Thùng sơn tinh nhỏ thử lại lần nữa, bình thường thùng sơn nhỏ đều phát ra âm thanh từ trong thùng rỗng, hiện giờ chỗ trống đều bị lấp đầy đất cho nên không có cách nào phát ra tiếng được.
Không phải bị câm là tốt rồi, thùng sơn tinh nhỏ gọi hai tiếng "Tân Nguyên" ở trong lòng.
Tân Nguyên, Tân Nguyên.
Vẫn có thể gọi cái tên này là tốt rồi.
Thùng sơn tinh nhỏ cảm thấy thời điểm mình gọi cái tên này, trong lòng có chút ngọt ngào, cảm giác tốt lắm.
Đối với thùng sơn tinh nhỏ mà nói, cái tên này cứ như mang theo đường vậy.
Tân Nguyên là người lương thiện, nguyện ý thu nhận một người không tìm được đường là mình.
Nấu cơm rất ngon, lúc vẽ tranh cũng rất bảnh trai, lúc thoa kem mắt cho mình cũng rất dịu dàng.
"Thật tốt quá, tìm được cháu rồi!" Ông cụ mà thùng sơn tinh nhỏ* tình cờ gặp ở công viên đột nhiên xuất hiện ở trong nhà của Tân Nguyên.
* Bản gốc vẫn là Tân Nguyên?
Ông cụ vào bằng cách nào vậy nhỉ?Thùng sơn tinh nhỏ kinh ngạc nhìn ông cụ đột nhiên xuất hiện, lại nhìn cửa phòng đang đóng chặt.
Vì thùng sơn tinh nhỏ nhìn thấy bọn họ cho nên ông cụ tưởng rằng thùng sơn tinh nhỏ là một tiểu đáng thương không có ai hóa vàng mã cho, không thể không tự mình ra ngoài kiếm tiền, sau đó lại thấy cậu có bóng cho nên mới vội vàng đi tìm. Dù sao thì tiền kia cũng không dùng được, nhỡ đâu mình lại hại thanh niên nhỏ này thì coi như xong rồi.
Kết quả là tìm khắp nơi cũng không tìm thấy, không ngờ lúc ông cụ quyết định đến nhà cháu trai xem thử thì lại phát hiện ra thùng sơn tinh nhỏ.
"Sao cháu lại biến thành như vậy?" Ông nội Tân hỏi.
Thùng sơn tinh nhỏ không thể nói chuyện nhảy nhảy tại chỗ hai cái.
Ông cụ hiểu rõ gật đầu, sau đó kéo một thứ gì đó mà mắt thường không thể nhìn thấy lên, như là đang cố sức nhổ một chiếc răng ra ngoài.
Thùng sơn tinh nhỏ đột nhiên cảm thấy thân thể mình nhẹ bẫng đi, nhìn kỹ thì phát hiện bản thân đã thoát khỏi cái "chậu hoa" kia, biến thành hình dạng con người.
"Đi thôi đi thôi, vừa nhìn đã biết là mới thành tinh, mang cháu đi tìm một cái thân thể mới." Ông cụ kéo thân thể thùng sơn tinh nhỏ rồi xông vào tường.
Mắt thấy mình sắp bị đụng vào tường, thùng sơn tinh nhỏ nhanh chóng nhắm mắt lại, khiến cho ông nội Tân bật cười: "Nhắm mắt làm gì, hiện giờ cháu đang ở trạng thái hồn phách, không có thân thể đâu."