Lúc Tân Nguyên tỉnh lại liền cảm thấy trong ngực trống rỗng.
Từ nay về sau không thể nghe thấy cái âm cuối "a" nữa, không thể nhìn thấy hai cái má lúm đồng tiền khiến người ta muốn chọc kia nữa, thậm chí sợ rằng không còn người nào dùng cái cách phối màu kia kích thích mình nữa.
"Buổi sáng tốt lành!" Tân Nguyên sờ sờ chậu hoa được cải tạo từ thùng sơn, cầm bình tưới tưới nước cho hoa nhỏ.
"Đinh đoong." Chuông cửa đột nhiên vang lên.Tân Nguyên có chút ngờ vực đi mở cửa. Từ sau khi ông nội qua đời, hắn không còn người thân bạn bè nào trên đời nữa, vậy thì ai sẽ gõ cửa chứ.
"Xin chào, chuyển phát nhanh đây."
"À, cảm ơn." Tân Nguyên nhận lấy gói hàng từ tay anh trai nhỏ, nghĩ thầm gần đây mình đâu có đặt mua thứ gì đâu nhỉ.
Anh trai chuyển phát mỉm cười đứng ở cửa.
Tân Nguyên cúi đầu nhìn thông tin chuyển phát, đúng thật là tên của mình. Vừa ngẩng đầu lên, anh trai nhỏ vẫn còn đang mỉm cười đứng trước cửa nhà mình.
"Còn có chuyện gì nữa sao?"
Nụ cười trên mặt anh trai nhỏ lập tức cứng lại một chút, mở miệng nói: "Ngài đây là □□*, ngài còn chưa trả tiền đâu."
*Raw cũng vậy.
Tân Nguyên suy nghĩ, đây chắc là lễ vật mà lúc trước Du Thất Đồng nhắc đến. Hôm qua bởi vì tâm trạng sa sút cho nên mình còn chưa xem phong thư tình kia của Du Thất Đồng đâu.
Sau khi trả tiền cho anh trai chuyển phát nhanh, Tân Nguyên đặt phong thư tình và lễ vật kia cạnh nhau.
Bên trong thư tình thật dày, chắc là tiền lễ vật.
Sau khi thùng sơn tinh nhỏ trong lòng Tân Nguyên không còn là một thiếu gia tùy hứng bỏ nhà ra đi nữa, lại trở thành một tiểu yêu tinh nghèo rớt mồng tơi.
Tân Nguyên tưởng tượng thùng sơn tinh nhỏ không biết cái gì thừa dịp mình không chú ý, buổi tối ra ngoài làm thêm đến mức mắt thâm quầng mới vất vả kiếm được từng đó tiền, ngực lập tức cảm thấy đau đớn từng đợt. Sao lại có một tiểu yêu tinh ngốc nghếch như vậy chứ.
Hắn cẩn thận mở gói hàng chuyển phát, lấy lễ vật ra.
Là một chiếc cốc giữ nhiệt,
Là một chiếc cốc giữ nhiệt có vỏ bằng trúc đã gia công.
Là một chiếc cốc giữ nhiệt có khắc hai chữ Tân Nguyên, còn có thêm một hàng chữ "Cơ thể khỏe mạnh, vạn sự như ý".
Là một chiếc cốc giữ nhiệt không có chỗ nào phù hợp với thẩm mỹ của Tân Nguyên.
Nhưng nghĩ đến việc thùng sơn tinh vì chiếc cốc giữ nhiệt này mà nỗ lực cố gắng, Tân Nguyên cảm thấy nếu mình ghét bỏ chiếc cốc này thì đúng là không phải con người.
Hắn mở bức thư mà thùng sơn tinh giao cho mình, bỏ chỗ tiền bên trong ra.
Coi tiền như rác, không thèm nhìn đến một cái.
Tân Nguyên:
Lúc anh đọc được phong thư này thì tôi đã rời đi rồi. Trong khoảng thời gian này, tôi cảm thấy rất vui vẻ khi ở bên cạnh anh, quen biết được anh là chuyện may mắn nhất mà tôi gặp được đó.
Ban đầu lúc đụng phải anh ở trên đường tôi còn hơi sợ, bởi vì anh luôn bày vẻ mặt không nói lời nào, thoạt nhìn có chút khó gần.
Nhưng mà khi nghĩ đến giọng ca của anh lúc sơn tường, tôi lại cảm thấy sự thật không phải là như vậy, Tân Nguyên thật ra là một người rất dễ sống chung.
Tôi là thùng sơn tinh mà, rất là thành thạo với việc sơn tường và màu sắc gì gì đó. Lúc anh vẽ bản thiết kế, tôi có thể cảm nhận được anh rất yêu thế giới này.
Bởi vì Tân Nguyên, tôi cũng không nhịn được càng thêm yêu thích thế giới này.
Hy vọng lần sau đầu thai có thể làm một cái chụp đèn bàn của nhà các anh, như vậy cho dù anh có làm gấp rút đến đêm khuya, tôi cũng có thể đồng hành cùng anh.
Có điều có thể không thức khuya thì đừng thức, nghe nói thức khuya sẽ trọc đầu đấy!
Ngoài ra nhớ uống nhiều nước ấm, hy vọng anh thích cái cốc giữ nhiệt mà tôi đã mua cho anh.
Hóa ra không phải là thư tình, Tân Nguyên theo bản năng sờ sờ mái tóc dày của mình.
Thư tình cũng được, thư cảm ơn cũng được, Tân Nguyên rất quý trọng tâm ý của thùng sơn tinh.
Hóa ra mình còn có niềm yêu thích sâu đậm với thế giới này như vậy sao? Tân Nguyên ảo tưởng.
Lúc Tân Nguyên bắt đầu học vẽ cũng rất chú ý đến vẻ ngoài của mình. Khi đó hắn còn chưa biết che giấu, thậm chí còn rất thích chia sẻ kinh nghiệm của mình với mọi người, vì thế mọi người xung quanh đều gọi hắn là đồ ẻo lả.
Tân Nguyên là một công thật sự rất oan ức. Thích trưng diện thì liên quan gì đến việc ẻo lả hay không ẻo lả?
Nhưng sau khi rời khỏi mọi người xung quanh, Tân Nguyên dần học cách che giấu việc làm đẹp của mình, cũng không giao lưu với người khác nữa.
Dù sao thì cái đám trai thẳng gọi hắn là đồ ẻo lả xung quanh cũng không nhìn ra được mình có dưỡng da hay không, mình không nói thì ai mà biết được. Cứ như vậy, Tân Nguyên trải qua một cuộc sống cô độc một mình.
Ông nội chỉ đơn giản bao dung sự quan trọng vẻ bề ngoài của hắn. Ông nội nói, chỉ có tự yêu lấy bản thân thì mới có thể yêu lấy thế giới này.
Lần Tân Nguyên bôi kem dưỡng mắt cho thùng sơn tinh nhỏ kia chính là một loại thăm dò của hắn. Hắn muốn nhìn thử một chút, để xem Du Thất Đồng có thể thấu hiểu và bao dung cho việc quan trọng vẻ bề ngoài này của hắn hay không, hay là sẽ để lộ ra ánh mắt kinh ngạc, khinh thường giống với những người khác.
Thật may mắn, thùng sơn tinh nhỏ tựa hồ cũng không cảm thấy có gì là không đúng.
Nghĩ đến đây, Tân Nguyên khẽ cười một chút. Tiểu yêu tinh Du Thất Đồng này ngọt ngào như vậy đấy, ở trước mặt cậu ấy mình có thể thoải mái làm chính mình.
Nhưng mà....Cậu ấy đã ra đi rồi, liệu mình có thể gặp lại một người nào đó giống với cậu ấy nữa không?
Nụ cười của Tân Nguyên dần dần biến mất.
Hắn đứng dậy định đặt số tiền mà thùng sơn tinh vất vả kiếm ra, cùng với bức thư mà cậu ấy giao cho hắn cạnh bức tranh đầu tiên của cậu ấy.
Lúc Tân Nguyên cầm tiền đột nhiên cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Tiền này....
Tân Nguyên nhất thời mở to hai mắt.