Thương Anh Hơn Cả Chữ Thương

Chương 55

2 tuần sau là ngày mà Quỳnh An được suất viện. Mọi thứ đã được Hạo Thiên chuẩn bị xong. Bây giờ cô chỉ cần lên xe và đi về nhà thôi. Cô đã chán đến tận cổ cái cảnh ở bệnh viện này rồi. Thực sự gò bó. Có thể nói tình trạng của cô trong â tuần vừa qua giống như một nàng công chúa ngày xưa, luôn luôn có người bên cạnh. Hạo Thiên vì lo cho sự an toàn của cô mà luôn cho người bảo vệ 24/24, kể cả những lúc anh ở bên cạnh cô. Như thế cô luôn có cảm giác mình đang bị dám sát bất kể khi đang làm gì. Nhưng cũng chỉ vì anh lo lắng cho cô thôi, cô hiểu được điều đó mà.

Quỳnh An hân hoan ngồi trên xe, cô mở cửa sổ ngó đầu ra ngoài để cảm nhận không khí trong lành mà lâu rồi cô không được cảm nhận. Gió khẽ lùa vào làm tung mái tóc của cô, từng lọn tóc đùa nghịch trên mặt mình, Quỳnh An thích thú cười khúc khích. Đúng là cô không thích hợp với bệnh viện mà.

- A....cuối cùng cũng được về nhà rồi. Thích quá.

Quỳnh An đưa 2 tay lên miệng làm như chiếc loa rồi nói vọng ra ngoài. Sau đó lại quay sang Hạo Thiên cười hì hì.

Hạo Thiên không nói gì mà chỉ mỉm cười nhìn cô. Cô lúc này trông như một đứa trẻ đã lâu ngày không được mẹ dẫn đi chơi. Sự vui vẻ không thể dấu giếm nổi. Cô cứ hồn nhiên vô tư và trong sáng như thế thì sao anh lỡ để cô bị tổn thương chứ.

- Ơ, nhưng đây đâu phải đường về nhà em.

Sau khi đi được một đoạn đường khá dài thì Quỳnh An mới chợt nhận ra đây không phải đường về nhà mình. Có khi nào anh quên đường về nhà cô không.

- Anh có nói sẽ đưa em về nhà em sao. - Hạo Thiên lạnh lùng tuyên bố.

- Không về nhà em thế anh đưa em đi đâu. - Quỳnh An bắt đầu nghi hoặc.

- Nhà anh! - Ngắn gọn súc tích.

- Saoooooo. Sao lại về nhà anh.

Quỳnh An khá bất ngờ về câu nói của anh. Ở với anh lâu rồi cô cũng đủ hiểu, trong câu nói của anh có hàm ý gì đó. Rất đáng nghi.

- Từ bây giờ em sẽ ở nhà của anh.

Hạo Thiên quay sang nhìn Quỳnh An với một lời tuyên bố chắc nịch. Ánh mắt anh sâu sa khó hiểu, thật khó nắm bắt hiện tại anh đang suy nghĩ gì.

Quỳnh An phải mất một thời gian khá lâu để tiếp nhận câu nói của anh. Anh nói như thế có nghĩa là gì chứ. Cô sẽ về sống cùng anh sao. Chuyện này cô không hề được thông báo trước, nếu anh muốn cũng phải hỏi cô một câu xem cô có đồng ý không đã chứ. Lời nói của cô không có trọng lực đến thế sao. Tự nhiên cô cảm thấy tủi thân ghê gớm. Một nỗi hờn bắt đầu trỗi dậy trong lòng cô.

- Anh tự ý quyết định luôn cả chuyện của em.

Quỳnh An nhìn Hạo Thiên với ánh mắt kiên định. Đúng là giận quá mất khôn, lời cô nói ra không hề suy nghĩ gì. Cô cũng chưa kịp suy nghĩ anh làm thế là vì muốn tốt cho cô.

Kéttttttt

Tiếng bánh xe va chạm mạnh với mặt đường tạo ra tiếng kêu chói tai. Chiếc xe bị Hạo Thiên phanh gấp lại ngay giữa đường lớn. Những chiếc xe đằng sau lảo đảo đánh tay lái, may là không có chiếc xe nào đụng phải xe anh.

Sắc mặt Hạo Thiên đã có sự thay đổi. Sự u ám và lạnh lẽo hiện rõ trên khuôn mặt anh tuấn.

- Từ khi nào đã trở thành chuyện của em??

Giọng nói hoàn toàn là sự lãnh đạm. Mối quan hệ giữa anh và cô còn tồn tại chuyện của người này người kia sao.

- Em...

Bây giờ Quỳnh An mới nhận thức được lời nói của mình. Nhưng đáng lí cô mới là người giận anh chứ, sao anh lại quay ngược giận lại cô rồi.

- Nhưng ít nhất anh cũng phải hỏi xem em có đồng ý hay có thích hay không chứ. Em cũng có cảm nhận của em mà.

- Ở với anh em cảm thấy không thoải mái??

- Sao anh cứ thích nghĩ theo ý của anh thế.

Quỳnh An thực sự không biết phải nói như thế nào để anh hiểu được ý cô. Cô chỉ muốn nếu anh muốn cô về ở cùng anh thì anh cũng phải hỏi ý kiến cô xem như thế nào. Cô còn Huyền My, cô đi rồi nó sẽ thế nào đây. Vả lại nếu mọi người biết được chuyện này thì cô phải giải thích thế nào đây. Anh chỉ làm những gì mình muốn mà không hề quan tâm đến cảm nhận của cô một chút nào.

- Anh không hề nghĩ đến cảm nhận của em một chút nào. - Quỳnh An nói như hét lên. Mắt cũng đã ươn ướt lệ. Hiện giờ cô cảm thấy rất tủi thân.

Nói xong Quỳnh An cũng tự ý mở cửa xe bước xuống mặc cho dòng xe ngoài đường đang tấp nập. Cô nhanh chóng chạy vào một con ngõ nhỏ gần đó. Chạy thật nhanh.

Hạo Thiên vội vàng xuống xe nhưng đuổi theo cô đã không kịp. Xe anh vẫn đậu ở giữa đường lớn. Hạo Thiên giận giữ đập mạnh tay vào cửa xe. Ý định vốn dĩ muốn tốt cho cô nhưng lại bị cô hiểu nhầm.

Quỳnh An chạy vào con ngõ nhỏ chủ yếu là muốn trốn tránh anh. Xe anh sẽ không thể đi vào được đâu nên cô đã trốn một lúc rồi mới bước ra khỏi con ngõ nhỏ. Quỳnh An lê từng bước trên hè phố, nắng chiều đã ngả màu vàng úa, như lòng người đang buồn đến khôn tả. Từ trước giờ anh đều quyết định những chuyện của cô mà không hề hỏi cô lấy một câu. Cô cũng đã nghĩ anh làm gì đều tốt cho mình nhưng thực sự lần này cô không thể hiểu nổi anh đang làm gì. Quỳnh An cảm thấy mình đã quá bị phụ thuộc vào anh rồi.

Trời đã nhá nhem tối, những cơn gió đã bắt đầu thổi mạnh hơn. Quỳnh An muốn về nhà. Rút điện thoại ra định gọi cho anh Toàn thì cô mới biết điện thoại hết pin rồi. Đó cũng là lí do vì sao cô không nhận được cuộc gọi nào từ anh.

Quỳnh An thở hắt ra rồi đi xuống đường tự bắt xe về. Lòng cô nặng trĩu. Bây giờ cô mới cảm thấy hành động của mình có chút quá đáng. Dù gì cô cũng nên nghe anh nói trước thì hơn. Trước giờ mọi việc anh làm đều là muốn tốt cho cô mà thôi. Cô lê từng bước về đến phòng.

- Tao về rồi đây. - Quỳnh An đẩy cửa phòng ra với khuôn mặt buồn bã.

- Mày về rồi, nhanh vào đây nào. - Huyền My chạy vội ra cửa kéo Quỳnh An ngồi vào ghế.

- Có gì mà gấp thế. - Quỳnh An bất ngờ trước thái độ của Huyền My, cô còn chưa gấp sao nó gấp thế.

- Bọn mày lại xảy ra chuyện gì à? - Huyền My đưa đôi mắt nghi hoặc hỏi Quỳnh An.

- Sao mày biết được.

- Sao lại không biết. Điện thoại của mày không liên lạc được. Trần Tổng đã gọi cho tao rất nhiều lần hỏi xem mày đã về nhà chưa. Mỗi lần gọi đều rất gấp gáp. Tao đoán là mày và Trần tổng lại có chuyện gì đó.

Quỳnh An nghe được câu này thì trong lòng lại dấy lên sự có lỗi. Chắc anh đã lo lắng cho cô nhiều lắm.

- Tao...Thực ra anh ấy muốn tao về ở cùng anh ấy nhưng lại không hề hỏi tao có muốn hay không mà tự mình quyết định. Tao còn mày nữa, tao đi rồi thì mày sẽ thế nào. Anh ấy không hề nghĩ đến cảm nhận của tao gì cả.- Trong lời nói của cô vẫn còn sự uất ức.

- Con ngốc này. Mày cố tình không hiểu hay không hiểu thật thế. Trần Tổng làm thế là đều vì muốn tốt cho mày. Khi mày phải cấp cứu và trải qua mẫu thuật anh ấy đã lo lắng đến phát điên lên, lao vào trại giam đánh lão giám đốc Vương một trận thừa sống thiếu chết. Trần tổng luôn tự trách mình, anh ấy nghĩ vì mình mà mày lâm vào hoàn cảnh ấy, đó cũng là lí do luôn có người bảo vệ mày 24/24 trong lúc mày ở viện. Cũng vì muốn đảm bảo sự an toàn cho mày mà Trần Tổng muốn mày về ở cùng anh ấy. Ngày trước khi mày xuất viện Trần Tổng đã gặp tao và nói về vấn đề này. Dù không muốn xa mày nhưng vì sự an toàn của mày nên tao đã đồng ý về ở cùng bố mẹ để mày về ở với Trần Tổng. Còn anh Toàn cũng đã biết chuyện này rồi. - Huyền My nói một tràng trước sự ngây ngốc của Quỳnh An. Cô còn đang nghĩ con bạn mình thật may mắn khi có được người đàn ông yêu mình đến thế. Vậy mà nó lại đi hiểu nhầm những gì Hạo Thiên làm cho nó.

- Tao đúng là điên thật rồi. Tao phải đi đã....- Quỳnh An tự vỗ vào đầu mình rồi ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài.

- Ơ, nhưng mà mày đi đâu...- Huyền My lắc đầu trước dáng vẻ vội vàng của Quỳnh An.

Quỳnh An chạy thật nhanh ra đường lớn, cô phải đi tìm anh. Cô thật sự là một kẻ ngốc mà, tâm ý của anh sao cô lại có thể không hiểu được chứ.

- Mày đúng là ngốc thật mà...Azsi...

- Bây giờ em mới biết mình ngốc sao?

Quỳnh An nghe thấy giọng nói quen thuộc thì giật mình quay lại. Cảm giác có lỗi liền dấy lên trong lòng cô.

- Anh...- Quỳnh An nghẹn ngào nói không thành lời, nước mắt lăn dài....