Thương Anh Hơn Cả Chữ Thương

Chương 56

Hạo Thiên đứng đối diện Quỳnh An, hai tay đút vào túi quần, cao cao tại thượng. Rõ ràng rất lo lắng cho cô nhưng anh không một chút biểu hiện ra bên ngoài.

Quỳnh An đột nhiên chạy đến ôm chầm lấy anh, òa lên khóc như một đứa trẻ mắc lỗi.

- Em sai rồi...

Quỳnh An nghẹn ngào nói không thành lời, anh làm tất cả vì cô mà cô lại có thể hiểu nhầm anh như thế.

- Nếu còn khóc nữa anh sẽ phạt em đấy. - Hạo Thiên đưa tay lên vuốt ve mái tóc đã rối tung lên vì gió của cô, giọng đầy nhu tình.

- Anh có giận em không...- Quỳnh An đã nít khóc, chỉ còn những tiếng nấc nhỏ. Cô đưa đôi mắt vẫn ướt đẫm nước lên nhìn anh.

- Nếu giận em anh đã không ở đây.

Quỳnh An lại vùi vào lòng anh. Cô biết trên đời này, ngoài anh Toàn ra thì anh là người con trai yêu thương cô hết mực. Và cô cũng biết rằng bản thân không thể thiếu anh mà sống được.

Hạo Thiên đưa cô về nhà, dĩ nhiên là nhà anh. Vì đã có lần ở lại đây nên cô cũng không ngạc nhiên lắm về độ to của căn nhà này. Mà không thể gọi là nhà được mà đó là biệt thự.

- Một mình anh ở nơi này thật là lãng phí.

- Và cả em nữa.

Hạo Thiên chỉ trả lời một câu ngắn gọn rồi kéo tay Quỳnh An đi qua cánh cổng sắt đi vào trong. Ở trong nhà được thắp điện sáng trưng. Đi vào sảnh chính cô lại càng ngạc nhiên hơn nữa. Ở giữa sảnh chính được xếp thành 2 hàng người mặc đồng phục hầu gái. Đứng trước là quản gia Lee. Khi thấy Hạo Thiên và cô đi vào mọi người đều đồng loạt cúi gập người.

- Thiếu gia đã về. Chào mừng tiểu thư về nhà.

Lời chào đều dăm dắp như đã có sự tập dượt từ trước. Quỳnh An ngại ngùng lép vào sau lưng Hạo Thiên. Hạo Thiên anh có cần phải làm đến mức này không chứ.

- Tất cả nghe cho rõ, kể từ bây giờ lời nói của tiểu thư cũng là lời nói của tôi, nếu dám cãi lời hay làm sai ý thì tự biết số phận của mình đi.

Hạo Thiên dõng dạc tuyên bố, khuôn mặt hoàn toàn là sự lạnh lùng bức người.

- Chúng tôi đã rõ thưa thiếu gia.

- Anh...không cần làm thế đâu...- Quỳnh An kéo kéo tay áo Hạo Thiên nói nhỏ.

- Em chỉ cần nghe theo anh thôi.

Quỳnh An xụ mặt xuống, anh đúng là một tổng tài thực sự mà.

- Quản gia Lee, đưa tiểu thư lên phòng. - Hạo Thiên quay sang Quỳnh An nói - Bây giờ anh phải đến công ty một lát, em nghỉ ngơi đi, hôm nay mệt rồi.

- Anh đi bây giờ sao.

- Ừ, anh sẽ về sớm.

- Ừm...- Quỳnh An mỉm cười gật đầu.

Hạo Thiên trước khi đi còn tặng cho Quỳnh An một nụ hôn trên trán. Trong khi cô đang ngây ngốc vì xấu hổ thì anh đã đi mất. Khi anh rời đi rồi thì cô mới ý thức được anh vừa làm gì với cô trước mặt mọi người. Mặt Quỳnh An bắt đầu đỏ ửng lên, cô lấy hai tay áp vào má mình, nóng bừng. Hạo Thiên đáng ghét này, sao làm cô mất mặt thế chứ.

- Mời tiểu thư lên phòng. - Quản gia Lee đi đến gần Quỳnh An nở nụ cười hiền hậu.

- À..dạ vâng...- Quỳnh An vội vã gật đầu rồi đi theo sau quản gia Lee.

Quản gia Lee đối xử với cô rất tốt mặc dù lần đầu tiên cô đến đây là trong tình trạng rất thảm hại. Ở bà ấy có một sự gần gũi mà cô không thể lí giải được. Nó như kiểu sự gần gũi với mẹ mình vậy. Chắc có lẽ do cô đã quá lâu thiếu thốn tình cảm của người mẹ nên mới cảm nhận như thế.

Quản gia Lee dẫn cô đến một căn phòng ở tầng 3. Tầng 3 có 3 phòng, một phòng của anh và một phòng của cô hiện tại, phòng còn lại chắc dành cho khách. Khi cô mở cửa căn phòng ra thì thật choáng ngợp với những gì bên trong. Căn phòng này rộng không thua gì căn phòng của anh cả. Cả căn phòng được trang trí với màu tím phớt nhạt, là màu mà cô thích nhất. Ở chỗ dễ nhìn nhất của căn phòng được treo một bức hình lớn của cô. Trong bức hình ấy cô đang cười rạng rỡ, cô cũng đang không hiểu vì sao anh lại có được bức hình này đây. Mọi thứ trong căn phòng đều làm cho cô thích thú. Quỳnh An cứ mải mê ngắm nhìn.

- Tiểu thư có vừa ý với căn phòng không. - Bà quản gia mỉm cười hiền hậu nhìn Quỳnh An.

- Cháu rất thích ạ, nó thật là đẹp. - Quỳnh An quay ra sau nhìn bà với nụ cười tươi rói trên khuôn mặt.

- Những món đồ ở đây là đích thân thiếu gia lựa chọn cho tiểu thư, thiếu gia đã căn dặn phải chuẩn bị cho thật kĩ để tiểu thư được thoải mái nhất. - Giọng bà quản gia ôn tồn.

- Thì ra anh ấy vì cháu như thế. - Cô cảm thấy thật hạnh phúc, người bận rộn như anh lại đích thân chuẩn bị phòng cho cô.

- Từ trước giờ tiểu thư là người con gái đầu tiên được gần gũi với thiếu gia. Là một tổng giám đốc được người người kính lể nhưng bao năm qua thiếu gia vẫn chỉ cô đơn một mình. Bà chủ rất hay đi từ thiện nên không thể ở bên cạnh thiếu gia được. Ta mong tiểu thư có thể ở bên cạnh và làm cho thiếu gia không còn cảm thấy cô đơn nữa.

- Cháu nhất định sẽ làm như thế ạ.

Bà quản gia không nói gì thêm chỉ xin phép ra ngoài để cô có thể nghỉ ngơi.

Quỳnh An ngồi xuống chiếc giường êm ái, không ngờ Hạo Thiên tài giỏi của cô lại cô đơn đến thế. Nhưng bây giờ có cô rồi, cô nhất định sẽ ở bên anh.

Ở một nơi khác...

- Sao...con nhỏ ăn mày ấy về sống chung với anh Hạo Thiên sao. - Hạ Vy tức giận đập mạnh tay xuống bàn.

- Đúng thế thưa tiểu thư, tối hôm nay đã dọn đến.

- Đồ không có liêm sỉ, đồ ăn mày...sao mày dám...

- Tiểu thư, bây giờ cô muốn làm gì tiếp theo.

- Cứ để nó sung sướng đi, đến lúc tai họa ập xuống đầu thì không thể ngóc đầu lên được nữa. - Lời nói thể hiện sự căm hận tột độ, gương mặt xinh xắn đã đen khuộm lại.

- Nhưng e rằng nếu để Trần Tổng biết vụ giám đốc Vương là do tiểu thư sai khiến thì thật không biết chuyện gì sẽ xảy ra. - Tên đàn em vẻ lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt.

- Câm mồm, anh ấy không được phép biết gì hết. - Dù lời nói có phần mạnh miệng nhưng cũng không thể giấu được sự sợ hãi trong đôi mắt của Hạ Vy. Nếu thật sự Hạo Thiên biết được chuyện ấy thì đời cô coi như xong.

Sau khi ăn tối xong Quỳnh An đi dạo một vòng quanh biệt thự. Buổi tối biệt thự lại càng đẹp hơn bởi những ánh đèn lung linh. Đi được một lúc thì cô dừng lại trước vườn hoa sau biệt thự. Ở đây có rất nhiều loài hoa, có cả hoa mẫu đơn mà cô thích nhất. Điều đặc biệt mà cô phát hiện ra là từ cửa sổ phòng cô có thể nhìn xuống được vườn hoa này. Xem như cô đã tìm được nơi giải buồn mỗi khi anh không có nhà. Quỳnh An ngồi xuống chiếc ghế gần đó, đùa nghịch những bông hoa gần mình, thích thú mà mỉm cười.

- Không nhớ anh sao mà vui thế.

Một bàn tay ôm lấy eo cô từ đằng sau, giọng nói thì thầm bên tai.

- Ai thèm nhớ anh chứ. - Quỳnh An ngại ngùng quay mặt đi, cách xa mặt anh một chút.

- Em giỏi lắm, có muốn anh phạt em không. - Hạo Thiên đi ra trước mặt cô, lấy tay véo chóp mũi.

- Em không sợ anh đâu.

Ngay lập tức, một nụ hôn được đặt trên cánh môi anh đào mềm mại ấy. Anh không thể kìm chế bản thân trước dáng vẻ đáng yêu này của cô. Nụ hôn cuồng nhiệt, mãnh liệt và bất ngờ. Cũng chính vì bất ngờ mà Quỳnh An cứ ngây ngốc chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. Đến khi giật mình thì mới vụng về đáp lại nụ hôn của anh. Hạo Thiên cứ bá đạo chiếm lấy sự ngọt ngào ở cánh môi cô.

Tình yêu là thế, chỉ cần hai chúng ta hiểu nhau thì dù giông bão ngoài kia có lớn đến đâu cũng không là gì cả. Em hi sinh một chút, anh hi sinh một chút, vậy là chúng ta đã có một tình yêu trọn vẹn.