Thương Anh Hơn Cả Chữ Thương

Chương 93

Quỳnh An trở về nhà với sự mệt mỏi, chiếc túi xách thả tự do xuống nền nhà. Cô nằm xuống giường, hình ảnh của anh lại hiện lên. Sau bao nhiêu ngày cố gắng tập sống không có anh thì anh lại xuất hiện ở đây, vào thời điểm này. Những lời anh nói lúc nãy cứ quay lòng vòng trong đầu cô. Cô có quá ích kỉ khi bây giờ đang nghĩ mình có nên nghe anh giải thích và quay lại không? Cơn đau đầu lại kéo đến khiến cô mệt mỏi, Quỳnh An chìm vào giấc ngủ khi nào không hay biết.

Ngày hôm sau, sau khi học về, Quỳnh An đang đấu tranh tư tưởng có nên đi làm hay không. Nếu gặp anh ở đó nữa thì cô biết làm thế nào đâu. Cô sợ mình không kiềm chế được mà ôm chặt lấy anh và nói cô rất nhớ anh. Nếu cô như thế thì đứa trẻ trong bụng Tố Như sẽ như thế nào đây.

Đấu vật một lúc thì cô cũng quyết định sẽ đi làm. Chắc anh sẽ không thường xuyên đến quán Bar mà cô làm lắm đâu nhỉ. Vậy là cô lại lóc cóc đi đến chỗ làm và cầu mong anh không xuất hiện ở đó một lần nữa.

Cô đến quán đã ngó nghiêng khắp nơi không thấy anh nên cũng yên tâm một phần. Mau chóng vào thay đồng phục và ra làm việc. Quán Bar hôm nay rất đông, cô phải chạy luôn chân để dọn dẹp. Bận đến nỗi cô còn chưa nói chuyện được với Tiểu Mai câu nào.

Đang loay hoay bê những ly rượu thì Quỳnh An thấy dáng người thân thuộc của anh đang tiến vào. Cô đã nghĩ phải tránh mặt đi ngay, nhưng trái tim cô lại muốn nhìn thấy anh thêm một lát. Ánh mắt của anh cũng đã nhìn về phía cô. Nhưng...lại một lần nữa, ánh mắt ấy lại liếc qua cô như một người không quen biết như lần gặp ở trung tâm thương mại. Anh đi thẳng vào bên trong mà không thèm quay lại nhìn cô một lần. Quỳnh An đứng hình ngay lúc ấy, cảm giác hụt hẫng lại dâng lên trong cô. Rốt cuộc anh đang nghĩ gì? Ngày hôm qua còn nói nhớ cô, hôm nay đã dửng dưng như người không quen biết. Biết anh là một người lạnh lùng nhưng sao trái tim cô vẫn cứ đau thế này. Mất khoảng mấy phút cô mới lấy lại được tinh thần, vội vàng bê những chiếc ly trên tay đi vào trong.

Xoảng

Tiếng thuỷ tinh rơi vỡ xuống sàn nhà.

Trong lúc đi, đầu cô vẫn mơ màng về ánh mắt của anh nên không để ý phía trước. Kết quả là cô đã va vào một công tử nào đó trước mặt. Xui xẻo cho cô là một trong những chiếc ly ấy vẫn còn rượu nên đã bắn lên người vị công tử đó.

- Đồ khốn. Mày mù à. Mày có biết bộ quần áo này của tao bao nhiêu tiền không? - Tên bị Quỳnh An va phải lồng lộn lên như lợn bị chọc tiết.

- Thành thật xin lỗi quý khách. Xin lỗi quý khách. - Quỳnh An không biết làm gì hơn là nói lời xin lỗi. Cô khá sợ vì đây là lần đầu cô gặp phải trường hợp này, lại ở một nơi phức tạp như thế này.

Mọi người xung quanh cũng đã bắt đầu để ý đến sự ồn ào này, họ tập trung lại, vây quanh chỗ Quỳnh An và tên công tử hách dịch ấy. Trong đám đông ấy có cả Tiểu Mai và khá đông nhân viên. Tiểu Mai nhìn cô lo lắng, những trường hợp này cô đã gặp rất nhiều kể từ khi vào đây làm. Những người vào đây đốt tiền thường là những công tử và tiểu thư cao quý, hống hách, không coi ai ra gì. Gặp phải những chuyện như thế này thường là lúc bọn họ thể hiện sự giàu có và hống hách của mình. Cô thật sự muốn lao lên giải vây cho nó, nhưng như thế không làm chuyện tốt lên mà cò thảm hại hơn cho cả 2 đứa.

- Mày tưởng xin lỗi mà xong chuyện à. Hôm nay ông mày tâm trạng không tốt còn phải gặp loại người như mày. Đã làm gái quán Bar còn ngu xuẩn. - Tên công tử vừa chống hông vừa nói, giọng điệu hách dịch chướng tai.

- Xin quý khách cẩn trọng lời nói. Tuy tôi làm ở quán Bar nhưng không làm gì để phải hổ thẹn với lương tâm cả.

Quỳnh An nghe hắn nói như thế thì máu đã lên đến tận não. Sự sợ mãi đã mất hết mà thay vào đó là sự bức xúc. Cô thật muốn xử cho cái tên này một trận.

- Á à. Mày còn dám trả treo với tao. Tao xem mày còn cứng họng được đến khi nào.

Dứt lời, hắn ta vung tay lên định tát cô. Trong lúc cấp bách thế này đầu cô chẳng còn nghĩ ra được gì nữa. Chỉ biết nhắm mắt vào mà chịu đựng cái tát sắp giáng xuống mặt mình.

Một tiếng " ồ " kéo dài vang lên sau đó là sự im lặng đến rợn người. Quỳnh An đã nhắm mắt chờ sẵn nhưng mãi vẫn không thấy động tĩnh gì nên thắc mắc mở mắt ra xem. Cô bất ngờ khi thấy tên công tử hống hách ấy đang méo sẹo mặt đi vì đau đớn. Cánh tay của hắn đang bị bẻ bởi một bàn tay khác. Mọi người xung quanh thì đang há hốc mồm ngưỡng mộ và kinh ngạc.

Quỳnh An quay sang để tìm kiếm ân nhân đã cứu mình. Cô lại bị một phen hoảng hốt khi thấy người làm cho tên công tử đau đớn đến tái mặt lại là Hạo Thiên. Anh xuất hiện ở đây lúc nào. Sao anh biết cô gặp nạn mà đến cứu.

- Tốt nhất mày nên biến khỏi đây, về nhà thu dọn hành lý đi. Nhà mày sắp phá sản rồi.

Hạo Thiên hất tay hắn ra thật mạnh khiến hắn ngã nhào xuống đất, ôm tay rên rỉ.

- Thằng khốn, mày là thằng nào. - Tên công tử luồng cuồng bò dậy, vẫn hống hách.

- Nếu biết tao là ai màu sẽ càng hối hận đấy. Tội của mày là dám động vào người con gái của tao.

Hạo Thiên để lại một câu nói ngắn gọn súc tích rồi kéo tay Quỳnh An đi vào phòng trước sự ngõ ngàng của bao nhiêu người.

Anh vừa rời đi thì tên công tử cũng nhận được điện thoại. Nội dung cũng rất ngắn gọn và vội vàng " Con ơi về đi, nhà mình phá sản rồi"

Một bài học rút ra đó là " Đừng nên đụng vào người đàn bà của anh " -_-

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh khiến Quỳnh An chưa hình dung được điều gì đang xảy ra. Đến lúc cô định thần lại thì đã thấy mình ở trong một căn phòng. Đứng trước mặt cô là Hạo Thiên với khuôn mặt căng thẳng kèm chút tức giận.

- Nói đi. Em làm việc ở đây?

Có thể nói hiện tại Hạo Thiên đang rất tức giận. Hôm trước gặp cô ở đây anh cứ nghĩ cô đến đây để vui chơi. Vừa nãy nhìn thấy cô nhưng ánh sáng quá yếu anh cũng không thể nhìn thấy cô dang mặc đồng phục. Vì nghĩ cô không muốn nhìn thấy anh nên anh dã bỏ đi ngay. Vậy mà hoá ra cô lại làm việc ở đây, ngay trong quán Bar của anh. Anh tưởng ở đây cô có cuộc sống rất tốt, nào ngờ cô lại phải vất vả thế này.

Quỳnh An biết rằng anh đang tức giận, dù có thế nào anh cũng sẽ không đồng ý cho cô làm việc ở những nơi như thế này. Cô không biết phải giải thích như thế nào. Cô nhìn quanh căn phòng. Nơi này là phòng làm việc mà, sao anh lại kéo cô vào đây được chứ. Không lẽ...đừng nói là anh là ông chủ ở đây..cô tiêu thật rồi.

- Nói đi! - Hạo Thiên hơi lớn giọng vì cô không trả lời anh.

- Đúng thế. Em làm việc ở đây, để kiếm tiền. - Đến nước này thì cô có thể làm gì khác hơn ngoài việc thú nhận nữa.

- Tại sao lại là ở đây? Em có biết ở đây nguy hiểm như thế nào không?

- Em biết.- Quỳnh An nhỏ giọng.

- Biết tại sao còn làm?

- Vì em muốn kiếm tiền, vì em muốn làm quen lại với cuộc sống mà không có anh bên cạnh. Được chưa. Em có thể làm gì khác hơn, ngoài kia không ai nhận em, ngoài chỗ này em còn có thể làm chỗ nào được nữa.

Quỳnh An rơm rớm nước mắt. Anh thật quá đáng mà. Rõ ràng anh là người sai vậy mà còn ở đây quát mắng cô.

- Cuộc sống không có anh? Ai cho phép em làm điều đó.

- Tại sao lại không được. Chẳng phải anh đã có người khác rồi sao. Cô ta còn có con với anh nữa. - Quỳnh An thực sự không hiểu anh đang nói gì?

- Em vẫn còn là bạn gái của anh vậy mà dám sống cuộc sống vất vả không có anh sao?

" Vẫn còn là bạn gái " câu nói làm Quỳnh An như ngộ ra được điều gì đó. Đúng thật là từ khi chuyện ấy xảy ra 2 người đã không nói chuyện với nhau. Cả lời nói chia tay cũng không ai nói ra thì sao có thể gọi là chia tay được chứ. Khi chuyện đó đã xảy ra cô cứ mặc định mối quan hệ của 2 người đã kết thúc nên cứ thế mà rời đi.

- Anh biết chuyện này là lỗi của anh. Nhưng anh không thể sống mà thiếu em thế này được. Mọi chuyện anh sẽ tìm cách giải quyết. Về bên anh đi, được không? - Hạo Thiên nhẹ nhàng ôm lấy cô vào lòng, vuốt ve mái tóc mà bấy lâu nay anh không được sờ đến. Giọng nói của anh đã ấm áp hơn, không còn giận giữ như vừa nãy.

- Em làm như thế có quá ích kỉ không?

- Ngốc quá, tình yêu này là của em sao có thể gọi là ích kỉ.

Quỳnh An như đứa trẻ bị oan ức được dỗ dành. Cô ôm Hạo Thiên mà khóc. Khóc cho những ngày tủi thân, khóc cho những tổn thương phải chịu đựng, khóc cho những ngày nhớ anh đến phát điên. Cô không thể tiếp tục lừa dối bản thân rằng mình sẽ có thể sống mà thiếu đi anh nữa. Thực sự rất khó khăn, rất mệt mỏi.