Thương Anh Hơn Cả Chữ Thương

Chương 94

Khóc lóc một hồi cuối cùng cô cũng lăn ra ngủ vì mệt. Hạo Thiên đưa cô vào phía sau căn phòng, nơi dành để anh nghỉ ngơi. Nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, anh hôn lên trán cô thay cho lời chúc ngủ ngon, điều mà rất lâu rồi anh chưa được làm. Nhìn cô say giấc thế này anh tưởng như chưa có chuyện gì xảy ra. Anh nhẹ nhàng vuốt lại những lọn tóc cho cô rồi từ từ ra khỏi phòng, đi giải quyết một số công việc.

Quỳnh An cựa mình thức dậy thì đã 10h30p. Cô đã ngủ suốt 3 tiếng sao. Cô vội vàng xuống giường thì mới nhận ra nơi này có cách bày trí khá quen thuộc với nơi nghỉ ngơi trogn phòng làm việc của anh ở Việt Nam. Cô không thể ngờ nổi anh lại có cả quán Bar bên này nữa. Không tầm thường một chút nào.

Cô mở cửa bước ra ngoài, là bàn làm việc của anh, nhưng không thấy anh ở đây. Cô đi đến ngắm ngía bàn làm việc một chút, không biết ở đây anh làm việc thế nào nhỉ. Chắc là cũng với phong cách gọn gàng, lạnh lùng và tàn nhẫn như ở Việt Nam thôi. Quỳnh An vô tình chạm tay vào chuột máy tính, màn hình sáng lên. Cô khá bất ngờ khi thấy màn hình máy tính là hình ảnh của mình. Bức ảnh được chụp khi cô đang ngắm hoa ở vườn sau của nhà. Thì ra anh vẫn còn yêu cô như thế. Vậy những lời mà Tố Như đã nói với cô trước đó thì sao. Quỳnh An bắt đầu nghi ngờ về những gì mình đã được nghe và thấy. Ngẫm lại thì lí do mà cô bắt đầu nghi ngờ anh cũng là từ những gì Tố Như đã nói với cô. Cô không thể nghĩ rằng đó lại là lời nói dối. Nếu đúng là thế thật thì cô thực sự quá ngu ngốc khi rơi vào bẫy của cô ta rồi.

- Em dậy rồi sao.

Cánh cửa phòng mở ra, Hạo Thiên từ từ đi vào. Anh mỉm cười nhìn cô.

Quỳnh An vẫn còn cảm thấy khá ngượng ngùng khi gặp anh thế nà không biết làm gì nên đã ngồi sụp xuống ghế ở bàn làm việc mà không trả lời anh.

- Sao thế. Vẫn còn giận anh à? - Hạo Thiên đi đến bên cô nhẹ nhàng hỏi.

- Ai thèm giận anh. - Quỳnh An phụng phịu mặt.

- Là em nói đấy nhé.

- Ai...

Quỳnh An quay sang định nói " Ai như anh không ", kết quả chưa kịp nói thì đã bị anh hôn bất ngờ. Mặt cô bắt đầu đỏ ửng lên như trái cà chua chín. Cách thể hiện tình cảm của anh đúng là khác người mà.

- Anh yêu em!

Hạo Thiên từ từ buông đôi môi ngọt ngào của cô ra, nói bằng chất giọng trầm ấm đầy yêu thương.

- Em không yêu anh đâu.

Quỳnh An đứng dậy lè lưỡi cố tình trêu chọc anh. Cô đi ra phía trước mở cửa đi ra ngoài.

- Em giỏi lắm.

Hạo Thiên mỉm cười rồi cũng đi nhanh lên phía cô.

Tình yêu chân thành là thế. Chỉ cần ta hiểu được trái tim của nhau thì khó khăn nào cũng có thể vượt qua. Không sợ rằng chúng ta không được hạnh phúc, mà chỉ sợ ta không gặp được đúng người. Nếu gặp được đúng người thì dù là ai cũng có thể trở thành công chúa!

- Ông chủ...Quỳnh An.

Tiểu Mai lại được một phen tá hoả khi nhìn thấy Quỳnh An đang tay trong tay với ông chủ cao quý của mình. Mặc dù ban tối đã chứng kiến một lần, nhưng lần này được nhìn thấy ở cự ly gần thế này nhưng cô vẫn không thể tin nổi cô bạn Quỳnh An của cô lại có quan hệ này với ông chủ.

- Tiểu Mai...

Quỳnh An lúc này cũng mới nhận ra mình đang ở trong tình trạng tay trong tay với Hạo Thiên, lại còn trước mặt rất nhiều nhân viên thế này. Chắc mai cô sẽ phải giải thích nhiều lắm đây. Quỳnh An thở dài ngao ngán.

- Cảm ơn cô vì thời gian qua đã giúp đỡ Quỳnh An của tôi rất nhiều. - Hạo Thiên lên tiếng.

- Dạ..tôi..không dám thưa ông chủ.

Câu " Quỳnh An của tôi" khiến Tiểu Mai không thể đỡ nổi. Không còn nghi ngờ gì nữa, họ chính là mối quan hệ yêu đương đó.

Đợi Tiểu Mai nói dứt lời Hạo Thiên đã kéo Quỳnh An đi.

- Mình đi trước nhé. Ngày mai sẽ nói chuyện với bạn sau.

Quỳnh An chỉ kịp nói với lại, chắc cô bạn của cô đang thắc mắc nhiều chuyện lắm.

Không chỉ có một mình Tiểu Mai thôi đâu mà là tất cả nhân viên ở đây. Họ đang không tin vào những gì mắt mình nhìn thấy.

- Này...ông chủ với Quỳnh An là sao thế?

- Sao họ có vẻ thân thiết thế.

- Họ quen nhau từ trước hay gì?

- Trời ơi gato quá. Ông chủ đẹp trai hết nấc.

Và một loạt câu hỏi tu từ vang lên.

- Này, anh đưa em đi đâu thế. - Đang ngắm nhìn đường phố Paris qua khung cửa sổ ô tô thì cô chợt nhận ra là không biết anh định đưa cô đi đâu đây.

- Chẳng phải em chưa ăn gì sao. Bây giờ chúng ta đi ăn gì đó.

Nhắc đến thì đúng là bụng cô đang biểu tình thật. Khóc sướt mướt một hồi rồi lăn ra ngủ, bây giờ bụng cô đã trống rỗng rồi.

Anh đưa cô đến một nhà hành Pháp thiết kế theo lối cổ điển. Bên ngoài những chiếc đèn LED được treo một cách cố ý lên thân cây và cành cây tạo ra khung cảnh lung linh trước nhà hàng. Quỳnh An cảm thấy mình như một nàng công chúa đang bước vào lâu đài cùng chàng hoàng tử của mình. Cô bất giác mà mỉm cười. Sự tủi hờn trong lòng cô đã được giải toả cả rồi, bây giờ cô và anh giống như trước kia, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau đi ngủ, cùng nhau ngắm đường phố, thật hạnh phúc.

Hạo Thiên nhìn thấy nụ cười trên môi Quỳnh An cũng cảm thấy hạnh phúc. Nụ cười ấy của cô anh đã rất lâu không được nhìn thấy. Anh nắm tay cô bước vào nhà hàng. Những người xung quanh nhìn họ với đôi mắt ngưỡng mộ. Thật đẹp đôi, cứ như thể họ sinh ra là để dành cho nhau vậy.

Sau khi ăn tối xong Hạo Thiên đưa cô về nhà. Suốt dọc con đường vào nhà cô, lỗ tai của cô sắp chịu không nổi vì anh liên tục càu nhàu vì đường vào nhà cô quá nhỏ, sao cô lại có thể ở nơi tồi tàn này. Cô đâu có giàu như anh chứ, vả lại chỗ ở như thế này là ổn rồi mà. Anh đúng là một thiếu gia khó chiều mà.

- Em vào trong đây. - Quỳnh An nói rồi mở cửa xe bước xuống khi đã đến trước cửa nhà cô.

Nhưng Quỳnh An vừa bước xuống thì anh cũng mở cửa xuống theo. Cô thắc mắc hỏi.

- Sao anh còn xuống xe làm gì. Về đi, muộn rồi.

- Chính vì muộn rồi nên anh sẽ ở luôn nhà em, không về nữa. - Hạo Thiên thản nhiên khoá xe rồi đi thẳng lên trước.

- Sao cơ. Ở nhà em á. Không được. - Quỳnh An hoảng hốt chạy lên phía trước dang 2 tay chặn đường anh.

- Sao lại không được. Hay em có điều gì giấu anh. - Hạo Thiên dùng ánh mắt nghi hoặc trêu đùa.

- Làm gì có gì. Nhưng em chắc là anh sẽ không muốn ở lại đây đâu. Nó không hợp với anh. - Quỳnh An ái ngại nói.

- Sao em biết nó không hợp với anh?

- Em đoán thế.

- Cứ vào rồi sẽ biết ngay mà. Đi thôi, dẫn đường cho anh.

Hạo Thiên quay người cô lại, dùng 2 tay đẩy vai cô đi lên phía trước. Quỳnh An không còn cách nào khác đành làm theo lời anh. Chẳng lẽ người giàu như anh lại không thể thuê một phòng khách sạn để ngủ qua đêm sao, cứ nhất định phải ở nhà cô mới được.

Nhưng Quỳnh An làm sao biết được, anh không những có quán Bar bên này mà còn có cả khách sạn nữa. Nhà anh ở đây nhắm mặt đại cũng có thể vào trúng. Chỉ là anh muốn ở cùng cô.