Thượng Hạ Kì Duyên

Chap 11:

"Tiêu Tuyết !!!"

Tiếng hét gọi lớn tên cô.

Tiêu Tuyết bật dậy trên giường. Toàn thân ướt đẫm mồ hồi. Cô đưa tay lên trán.

- Thì ra là một cơn ác mộng.

Cô đưa mắt nhìn xung quanh... cô đã về lại khách sạn rồi.

Đầu óc cô choáng váng.

Cảnh tưởng đẫm máu vẫn hiện ra trước mắt cô. Mạc Lăng bước tới. Tiêu Tuyết đưa mắt nhìn anh.

"Rốt cuộc anh thật sự là ai vậy?"

Mạc Lăng không nói gì thêm anh đặt cốc nước xuống bàn.

"Uống chút nước đi"

Tiêu Tuyết thở dài. Cô nhìn anh.

"Chuyện lần trước và chuyện lần này, anh có thể nói cho tôi được không ? Tôi cần biết người mình ở cạnh là ai"

Mạc Lăng kéo chiếc ghế xuống ngồi trước mặt cô. Anh đưa ánh mắt vô cùng chân thành nhìn cô.

"Cô thắc mắc chuyện gì ?"

- "Anh là ai ? Tại sao anh lại bị người ta bắn ? Lúc ở sân bay về cũng vậy và hôm qua cũng vậy."

"Tôi là chủ tịch của một tập đoàn lớn, bố tôi là một người Anh ông ấy buôn bán kinh doanh sau đó xây dựng một công ty riêng. Từ đó mọi thứ phát triển lên. Những người giàu thì thiếu gì kẻ truy sát"

Chưa bao giờ Mạc Lăng nghiêm túc nói chuyện với cô hơn bây giờ. Đây là lần đầu tiên anh ta nói nhiều như vậy. Trước giờ chỉ là mấy câu cộc lốc, không ngờ cũng có ngày nói năng nhẹ nhàng tới vậy.

Tiêu Tuyết lặng người một lúc rồi suy nghĩ.

"Tôi mong đây là toàn bộ sự thật"

Mạc Lăng siết chặt tay lại.

"Đừng đòi hỏi thêm gì nữa"

Anh ta đứng dậy bước ra ngoài.

Tiêu Tuyết ngồi lại bên chiếc giường.

- Tức giận vô cớ.

Cô đưa mắt nhìn xung quanh căn phòng. Giờ cô chính thức được ở một mình rồi.

Đột nhiên cô gục xuống rồi mỉm cười.

- Chắc chắn gia đình sẽ không thể ngờ nổi mình vừa bị bắt cóc. Người ta bị bắt cóc vì nhà giàu, còn bản thân lại thảm hại tới mức bị bắt cóc để trả thù. Ai cũng coi mình như một vật có giá trị để lợi dụng thôi.

Cô thở dài.

Còn chuyện gì mà cô phải đối mặt nữa không đây.

Tiêu Tuyết bước xuống giường, cô đi tới mở vali lấy chiếc áo phông trắng và chiếc quần đen. Cô đi tới nhà tắm.

Sau khi xong cô ra khỏi phòng.

Mạc Lăng đã ngồi trên giường từ lúc nào. Anh đưa mắt nhìn cô.

"Theo tôi"

Tiêu Tuyết chưa hiểu chuyện gì cô bước tới. Mạc Lăng đứng dậy kéo tay cô đi.

"Anh đưa tôi đi đâu vậy?"

Mạc Lăng vẫn không nói gì cứ thế kéo theo cô đi.

Bây giờ cô đang đứng trước tại trung tâm mua sắm. Mạc Lăng kéo cô vào chỗ quần áo.

"Mua tất cả những thứ cô thích"

Tiêu Tuyết lúng túng.

"Là sao vậy ?"

Mạc Lăng đưa tay lấy chiếc váy vứt cho cô.

"Thay đi"

Tiêu Tuyết cầm chiếc váy lên xem. Mạc Lăng rút điện thoại từ trong túi áo ra.

"Tôi đi nói chuyện, lúc tôi quay lại tôi muốn thấy cô mặc nó"

Cô gật đầu.

Mạc Lăng bước ra ngoài.

Tiêu Tuyết đi tới trước một cái gương cô ướm thử.

- có quá khác với mình rồi không.

Cô loay hoay nhìn xung quanh sau đó bước vào phòng thay đồ.

Mấy người nhân viên bắt đầu để ý cô.

Vừa ra khỏi phòng thay đồ Tiêu Tuyết đi tới trước gương. Một cô gái vô cùng xinh đẹp, mái tóc đen dài ngang lưng, chiếc váy đỏ lấp lánh vô cùng.

Nữ nhân viên đi tới.

"Cô thật biết chọn, đây là chiếc váy đắt nhất ở đây đó. Nó là một trong những mẫu mới nhất tháng này. Là bản giới hạn chỉ có hai mươi mẫu trên toàn thế giới"

- Vậy là nó rất đắt sao ? Nghĩa là mình sẽ lại nợ tiền của Mạc Lăng.

Nghĩ tới đây cũng khiến cô thấy e ngại. Cô lắp bắp.

"Để tôi thử cái khác"

Người nhân viên nhìn cô sau đó nói.

"Lần sau không có tiền thì đừng có mà mua đồ ở đây, ra chợ mua thì có đồ giảm giá đấy"

!!!

Câu nói vừa dứt thì đột nhiên một xấp tiền ném tới mặt cô nhân viên. Tiền bay khắp nơi. Mấy người nhân viên chạy tới.

"Tiền đấy"

Mạc Lăng bước vào. Cảnh tượng này lại là gì đây. Cô đưa mắt nhìn anh.

Nữ nhân viên toàn thân bất động, đứng lặng người. Mấy nhân viên kia chạy tới đứng phía sau nhòm ngó.

Một xấp tiền mà anh ta có thể ném như vậy.

Tiêu Tuyết chưa kịp phản ứng gì đã bị Mạc Lăng gõ vào đầu.

"Cô là đồ ngốc đấy à ?"

Tiêu Tuyết cau mày vừa xoa đầu vừa nói :

"Tôi có làm gì đâu"

Nữ nhân viên cúi xuống nhặt tiền. Mạc Lăng bước tới dẫm lên tờ tiền mà cô ấy đang nhặt. Nữ nhân viên nhìn lên.

Ánh mắt sắc lạnh của Mạc Lăng thật đáng sợ.

"Cô nói ai không có tiền"

Nữ nhân viên lắp bắp nói.

"Tôi thành thật xin lỗi"

Mạc Lăng đưa mắt nhìn xung quanh.

"Toàn đống đồ rác rưởi, mãi mới thấy đồ của Jessica thiết kế"

Từ đằng xa một người quản lí vội chạy tới.

"Thưa quý khách có gì khiến quý khách không hài lòng thế"

Mạc Lăng bỏ chân ra, anh đút tay vào túi quần. Vừa nhìn thấy gương mặt đấy, người quản lí nhận ra ngay vội cúi đầu.

"Mạc tiên sinh, tôi không biết ngài đã về nước. Có chuyện gì khiến ngài không hài lòng về chỗ chúng tôi thế ?"

Mạc Lăng kéo tay Tiêu Tuyết lôi đi.

"Sau này đừng bao giờ để tôi thấy mặt họ nữa"

Người quản lí lặng người.

Mấy cô nhân viên sợ hãi chạy tới.

"Quản lí chuyện này là sao ?"

Người quản lí siết chặt tay lại.

"Các cô bị đuổi việc"

Tiêu Tuyết bước theo Mạc Lăng từ phía sau.

"Làm vậy có hơi quá không ? Họ cũng cần có công việc này để sống mà"

- "Cô đúng là ngốc"

Tiêu Tuyết đi tới.

"Tôi không ngốc. Tôi chỉ đang nói rằng anh làm như vậy là đang hại họ..."

Cô chưa nói hết thì bị Mạc Lăng lấy hai ngón tay kẹp miệng lại.

"Ồn ào"

Tiêu Tuyết gạt tay ra.

"..."

Hai người bước lên xe.

Hàm Quang bèn nói.

"Chiếc váy này hợp với cô lắm"

Tiêu Tuyết mỉm cười.

"Cảm ơn anh"

Mạc Lăng tựa người ra sau.

"Mấy thứ ngốc nghếch mới hợp với cô"

Hàm Quang phì cười. Tiêu Tuyết không thèm nói gì cô quay mặt đi.

Mạc Lăng nói tiếp.

"Gọi về phía Andrea bảo tôi muốn lấy mấy mẫu thiết kế đẹp nhất gửi về cho tôi ngay"

Hàm Quang gật đầu.

Anh nhìn cô qua gương chiếu hậu sau đó nói.

"Bộ váy này là bản thiết kế tháng trước của Jessica đúng không. Trong bộ sưu tập Summer"

Mạc Lăng tạch tay một cái.

"Nói với Jessica thiết kế riêng cho tôi một bộ sưu tập mới. Cô ngốc này hợp với đồ của Jessica"

Tiêu Tuyết vẫn không nói gì. Cô suy nghĩ.

- Jessica có phải nhà thiết kế mới nổi tiếng dạo gần đây không. Cô ấy đã đoạt rất nhiều giải thưởng trong năm ngoái. Mình cũng không xem tin tức nhiều nên không biết mấy về các hãng thời trang và nhà thiết kế.

"Vậy giờ chúng ta đi đâu thưa Mạc tổng "

- "Đi ăn"

Hàm Quang gật đầu sau đó lái xe đi.

Chiếc xe dừng lại tại một nhà hàng lớn. Tiêu Tuyết bước xuống cô đưa mắt nhìn xung quanh.

- Mấy chỗ này hào nhoáng một cách quá sức tưởng tượng.

Mạc Lăng bước tới. Mấy người nhân viên bước ra cúi đầu chào.

Mọi người được dẫn tới một căn phòng ăn riêng biệt. Giữa phòng là một chiếc bàn tròn lớn.

Mạc Lăng ngồi xuống.

Tiêu Tuyết được người phục vụ kéo ghế cho. Hàm Quang cũng ngồi xuống.

Cánh cửa mở ra các đầu bếp vội vàng bê những món ăn xếp vào bàn.

Trong những người phục vụ đột nhiên một người gọi khẽ tên cô.

"Tiêu Tuyết"

Tiêu Tuyết quay người lại nhìn.

"Thành Đông !!!"

Mạc Lăng quay người nhìn cô. Tiêu Tuyết vội nhìn lên, cô vẫn tỏ vẻ dỗi hờn anh. Cô liếc mắt đưa chỗ khác coi như là không có chuyện gì.

Mạc Lăng gắp miếng thịt vào bát cô.

"Ăn đi"

Tiêu Tuyết mới quay người lại nhìn.

Cô cầm đũa lên gắp ăn.

Hàm Quang không nói gì vẫn lặng lẽ ngồi ăn.

Mạc Lăng liếc mắt một cái. Mấy người đầu bếp và nhân viên bèn cúi đầu bước ra ngoài, Thành Đông vẫn lưỡng lự đứng lại nhưng mọi người đều kéo tay cậu lôi đi.

- Đấy có phải Tiêu Tuyết không ?

Thành Đông vừa đi vừa nghĩ.

Một người bạn nữ vội chạy lên nói.

"Vừa nãy cậu gọi ai đấy ?"

- "Bạn của tôi"

"Cậu có chắc không ? Người trong đó không phải người bình thường đâu đó"

Thành Đông lắc đầu.

"Không biết được nhưng đó là ai vậy ?"

- "Đấy là Mạc Lăng chủ tịch tập đoàn thời trang lớn nhất thế giới. Hình như anh ta mới về nước chứ bình thường hình như là định cư tại Anh cơ. Nhưng mà công nhận đẹp trai thật đấy. Tin tức ít khi đưa được tin của anh ta lắm"

Thành Đông thở dài.

- Chắc không phải cô ấy đâu, cô ấy sao mà có thể ở với người như thế.

Cô gái kia nói tiếp.

"Thôi nhanh lên còn nhiều vị khách đang đợi"

Bên trong phòng ăn. Tiêu Tuyết kéo ghế đứng dậy.

"Tôi đi vệ sinh chút"

Cô mở cửa bước ra ngoài. Đang định hình đường đi thì Thành Đông đứng ngay trước mặt cô.

- Đúng là Tiêu Tuyết rồi.

Tiêu Tuyết có vẻ lúng túng, cô mỉm cười giơ tay chào.

"Thành Đông"

Thành Đông đi tới.

"Là cậu thật sao ?"

Tiêu Tuyết gật đầu.

"Đúng vậy"

- "Người đó là ai ? Sao cậu lại đi với người đó...!"

Đột nhiên cánh cửa mở ra.

"Ai đây ?"

- Mạc Lăng !

...