Mạc Lăng mở cửa bước ra nhìn thấy cô và Thành Đông đang nói chuyện. Anh đưa mắt nhìn rồi hỏi.
"Ai đây ?"
Tiêu Tuyết giật mình, cô quay người nhìn lại thấy Mạc Lăng đang đứng ở đó. Anh bước tới cạnh cô.
Thành Đông nhìn Mạc Lăng.
Tiêu Tuyết vội nói.
"Đây là bạn của tôi Thành Đông. Chúng tôi học cấp ba với nhau"
Mạc Lăng đưa mắt nhìn Thành Đông.
- Không có gì ấn tượng.
Anh quay qua cô sau đó nói.
"Cô nói đi vệ sinh cơ mà. Hay cần tôi bế cô đi"
Tiêu Tuyệt xua xua tay sau đó bỏ chạy.
"Tôi tự làm được"
- Tên điên này nói gì vậy.
Mạc Lăng quay người đi vào trong.
Thành Đông vội nói.
"Anh là ai vậy ? Tại sao Tiêu Tuyết lại đi cùng anh thế"
Mạc Lăng còn không thèm nhìn Thành Đông anh bước đi rồi nói.
"Cậu không đủ tư cách hỏi tôi"
Cạch - Cánh cửa đóng lại. Thành Đông siết chặt tay lại.
Vừa thấy Mạc Lăng bước vào Hàm Quang vội hỏi.
"Sao vừa ra mà đã vào rồi thế Mạc tổng"
Mạc Lăng ngồi xuống.
"Nhiều chuyện"
Hàm Quang cười.
- Tôi là bạn với cậu lâu vậy mà còn không hiểu được cậu sao ?
Lúc này Tiêu Tuyết đứng trước gương cô xả nước rửa tay mà trong đầu đầy những suy phức tạp.
- Làm sao đây nhỡ Thành Đông không hiểu chuyện đi nói lung tung thì làm thế nào.
Cô lắc đầu sau đó khoá vòi nước rồi đi ra ngoài. Cô nhìn ngó xung quanh xem có Thành Đông rồi mở cửa đi vào trong phòng.
Thấy cô vào Mạc Lăng đưa bàn tay về phía trước.
"Lại đây"
Tiêu Tuyết bước tới sau đó ngồi xuống. Cô vừa đưa thìa canh lên miệng thì Mạc Lăng lên tiếng hỏi.
"Hai người là bạn thôi à ?"
- Sao anh ta lại hỏi như vậy ? Cảm giác không mấy tốt lành coi như không nghe thấy vậy. Tiêu Tuyết nghĩ sau đó cô tiếp tục ăn.
!!!
Đột nhiên Mạc Lăng kéo tay cô lôi sát vào.
"Trả lời"
Ánh mắt lúc này... Đáng sợ quá...
Tiêu Tuyết nuốt miếng nước canh sau đó nói.
"Chúng tôi thật sự chỉ là bạn cấp ba thôi không có gì"
Mạc Lăng nhẹ nhàng đặt tay lên đầu cô.
"Ánh mắt cậu ta nhìn cô thì không giống lắm"
Tiêu Tuyết thở dài cô không nói gì quay người ngồi ăn tiếp.
Mạc Lăng rút một chiếc điện thoại màu hồng nhạt ra đặt lên trước mặt cô.
"Cầm lấy đi"
Tiêu Tuyết đưa tay cầm lấy. Cô nhìn chiếc điện thoại một lượt.
"Đây là mẫu mới nhất năm nay đó. Thật sự rất đắt đúng không ? Tôi hứa sẽ trả lại tiền cho anh"
Mạc Lăng chống cằm nhìn cô.
"Cô là của tôi rồi còn trả gì nữa"
-...!!?
Tiêu Tuyết quay người đi.
"Mạc tổng anh giúp tôi nhiều như vậy tôi thật sự biết ơn nhiều lắm. Tôi sẽ cố gắng hết sức để đền đáp mọi chuyện"
Mạc Lăng tựa người ra sau.
"Vậy việc đầu tiên để trở thành người giỏi nhất là gì cô biết không ?"
Tiêu Tuyết đưa mắt nhìn. Mạc Lăng nói.
"Giỏi ngôn ngữ"
Nghe tới đây Tiêu Tuyết cảm thấy rất nhẹ nhõm.
"Mạc tổng nếu vậy thì tôi rất giỏi tiếng Anh đó nhé, tôi có thể giao tiếp tốt"
Mạc Lăng nhìn cô ánh mắt sắc bén. Anh đưa tay nhẹ nhàng vén mái tóc.
"Ý tôi là giỏi toàn ngôn ngữ"
Tiêu Tuyết lúng túng.
"Cái này... Tôi không có thời gian học"
- "Tôi sẽ dạy cho cô"
Ánh mắt của Mạc Lăng vô cùng nghiêm túc. Tiêu Tuyết cũng không nói gì nữa.
Thành Đông đứng ngồi không yên anh ta rút máy cho Bình Nhi.
"Bình Nhi, hôm nay tớ đã gặp Tiêu Tuyết. Cô ấy có cho cậu biết là cô ấy đi cùng một người đàn ông không ?"
- "Có gì nói chuyện sau nhé!"
Thành Đông siết chặt tay.
Đúng lúc này Tiêu Tuyết và Mạc Lăng bước ra ngoài. Thành Đông liền lao tới túm tay Tiêu Tuyết lôi lại.
"Tiêu Tuyết nói tớ nghe đi. Hôm đó tại sao cậu lại tắt máy ? Và tại sao cậu lại ở đây ?"
Tiêu Tuyết chưa kịp trả lời thì Mạc Lăng đã kéo cô lại.
"Vì cô ấy là của tôi"
Thành Đông siết chặt tay, anh chỉ muốn lao tới đấm cho Mạc Lăng một trận.
Tiêu Tuyết vội nói.
"Thành Đông đừng hiểu nhầm, giới thiệu với cậu đây là Mạc Lăng - anh ấy là lãnh đạo của tập đoàn thời trang lớn. Tớ được anh ấy giúp đỡ bên Anh. Giờ tớ là thư kí của anh ấy"
Hàm Quang phì cười, anh đi tới góp vui.
"Tiêu tiểu thư việc gì phải ngại. Cô cứ nói cô là bạn gái của Mạc tổng là được mà"
!!!.
" Hàm Quang !!! Đừng nói linh tinh" -
Cô hét lên.
Thành Đông như không kiểm nổi tức giận, hai tay nắm chặt lại.
"Tôi không muốn nghe các người nói nhảm. Giờ thì tôi lấy tư cách bạn của Tiêu Tuyết tôi muốn nói chuyện riêng với cô ấy"
Mạc Lăng chỉnh lại cà vạt sau đó ghé xuống Tiêu Tuyết.
"Tôi cho cô năm phút, giải quyết tất cả"
Thành Đông vội nói.
"Anh lấy tư cách gì ra lệnh cho cô ấy ?"
- "Vì tôi là chủ"
"Anh đuổi việc cô ấy đi. Tiêu Tuyết luôn muốn được ở lại quê hương, cô ấy còn ước mơ của mình như do nhiều thứ mà cô ấy không thực hiện được"
- "Chỉ cần ở với tôi cô ấy sẽ có tất cả"
"Anh thì có gì mà nói vậy ?"
- "Tôi có tất cả mọi thứ. Chỉ cần tôi muốn"
Nói xong anh và Hàm Quang quay người bước đi.
Tiêu Tuyết thở dài sau đó nói.
"Thành Đông, cậu nghe tớ nói được không ?"
Thành Đông siết chặt tay.
"Cậu may mắn vì đã tìm được mẫu người lí tưởng đấy. Cậu thích mấy người đẹp trai mà, anh ta không chỉ đẹp trai mà còn rất giàu có nữa nhỉ ?"
- "Tớ đã nói rồi, tớ chỉ là nhân viên thôi cậu đừng nghĩ nhiều. Tớ chỉ muốn sống bình yên, không bị bất kì ai soi mói. Tớ muốn cậu hiểu và đừng suy nghĩ lung tung. Vả lại hôm đó tớ bị cướp mất điện thoại thôi, do muốn chụp vài bức ảnh nào ngờ đi xa quá rồi xảy ra chuyện. Giờ tớ có điện thoại mới rồi tớ sẽ liên lạc với các cậu"
Thành Đông lặng người.
"Cậu sẽ tiếp tục qua nước ngoài với hắn"
Tiêu Tuyết quay người bỏ đi.
"Thành Đông, đừng đợi tớ nữa"
Thành Đông tựa người vào tường.
- Vừa gặp đã thích cô ấy, cô gái dễ thương và giản dị. Một sự đặc biệt kì lạ... Cậu là người tuyệt nhất tớ từng gặp. Tớ đã cố thử để thích một ai đó khác nhưng lạ thật điều đó là không thể.
Tiêu Tuyết bước đi.
- Tại sao mình không hề rung động với cậu ấy nhỉ ? Đã ba năm liền nhưng sao chưa bao giờ mình thật sự cảm giác là mình đang được thích chứ ? Cậu ấy chưa từng hiểu cảm xúc của mình. Tốt nhất chỉ lên làm bạn thôi.
Cô bước vào xe với tâm trạng rất lơ lửng.
Mạc Lăng lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
"Sao vậy ?"
- "Không có gì ?"
"Hai người thích thầm nhau đấy à ?"
- "Không"
Mạc Lăng nhìn cô rồi nói.
"Tôi muốn biết về ước mơ của cô"
Tiêu Tuyết đưa mắt nhìn anh, cô suy nghĩ một lúc rồi mỉm cười.
"Mạc tổng, anh có biết anh chính là ước mơ của tôi không ? Anh tài giỏi và có tất cả. Lúc anh rút tiền và ném thẳng vào mặt cô nhân viên ấy thật sự khiến tôi rất ngưỡng mộ. Tôi từng mơ ước mình sẽ trở nên giàu có như vậy. Tôi muốn cho tất cả những người coi thường tôi phải nể phục tôi. Tôi muốn..."
Nói tới đây cô cảm thấy nghẹn ngào. Đôi mắt cô rưng rưng. Cô thật sự không thể kìm lòng.
Mạc Lăng đưa tay đặt lên mặt cô.
"Đồ ngốc, từ bây giờ cô thích làm gì thì làm cái đó. Không phải sợ,núi sập có Mạc Lăng này đỡ cho cô"
"..."
Tiêu Tuyết vô cùng xúc động. Cô đưa tay dụi mắt, nghẹn ngào nói.
"Mạc tổng, anh hiểu hết về tôi bao nhiêu mà cam lòng giúp tôi vậy ? Tôi không xinh đẹp cũng không tài giỏi. Trong mắt cha tôi, tôi chỉ là một đứa con ngốc, một đứa con vô dụng mà thôi
..."
Mạc Lăng vén mái tóc cho cô.
"Tôi đã nói chưa nhỉ, tôi chỉ cần cô những thứ khác tôi không quan tâm"
Tiêu Tuyết gục đầu xuống khóc.
"Tất cả của cô là của tôi, nước mắt của cô chỉ được rơi vì tôi"
"..."
Hàm Quang từ trên ngó xuống đưa một tập tài liệu.
"Đây là toàn bộ về vợ trước của cha cô, nếu cô muốn biết về họ có thể xem"
Tiêu Tuyết cầm lấy, cô không hiểu chuyện gì cô đưa mắt nhìn Mạc Lăng.
"Từ bây giờ cô có quyền dẫm nát bọn làm cô tổn thương vì cô chính là người phụ nữ của Mạc Lăng"