Thượng Hạ Kì Duyên

Chap 13:

Tiêu Tuyết cầm lấy tập tài liệu sau đó mở ra xem, cô đưa tay lấy nhũng tấm hình. Người phụ nữ trong hình chính là người phụ nữ mà dì Hân cho cô xem ảnh.

Bức ảnh tiếp theo là hình của một cô gái mái tóc màu vàng nhạt, làn da trắng, đôi mắt to. Gương mặt sáng bừng yêu kiều. Cô gái đang tung tăng đi mua sắm. Nhìn người đó sống thoải mái và thư giãn hơn cô có chút buồn.

- Thật xinh đẹp và hạnh phúc...

Bức ảnh tiếp theo khiến Tiêu Tuyết có vẻ buồn cả người cô bất động. Đây là cha cô... Ông ấy đang cùng cô gái kia đi dạo phố. Sao có thể ? Chuyện nhà cửa đã như vậy mà ông ý lại ở đây ?

"Cô ta tên là Hàn Diệu Nhi, bằng tuổi với cô được lớn lên tại Anh. Dạo gần đây Hàn Tống do làm việc tại nước gặp rất nhiều khó khăn nên đã qua Anh mấy tháng để kí vài hợp đồng" Mạc Lăng đưa tay lấy bức hình sau đó lạnh lùng nói.

Tiêu Tuyết dường như đã hiểu ra. Họ thật sự vẫn còn quay lại... Cô không nói gì chỉ lặng im mà thôi.

Mạc Lăng đặt bước ảnh xuống rồi nói tiếp.

"Cô có biết mình có một người anh trai không ?"

- "Anh trai ?" - Tiêu Tuyết ngước lên nhìn Mạc Lăng.

"Hàn Trọng"

Tiêu Tuyết lặng người không nói gì.

Nghĩ tới cảnh mẹ cô chịu đựng mọi thứ một mình khi thấy chồng mình đi với người khác thật sự rất kinh khủng. Cô tưởng cuộc đời cô đã quá khổ nào ngờ vẫn chưa đủ ư. Cứ tưởng chỉ cần ra nước ngoài kiếm thật nhiều tiền là có thể giải quyết nhưng lại có những thứ thật sự đã sai ngay từ khi bắt đầu. Mối quan hệ trước kia rốt cuộc như nào ?

- Tại sao vậy ?

Đôi mắt cô rưng rưng...

Cô nghĩ lại cảnh tượng mỗi đêm bản thân không thể ngủ nằm lặng nghe những lời cha đay nghiến mẹ, lặng im núp sau bức tường trong bếp chứng kiến mẹ lén lau đi hàng nước mắt.

Gia đình cô sao lại rơi vào hoàn cảnh này ? Vì tiền ư...

Mạc Lăng đặt tay lên đầu cô.

"Cô muốn làm gì họ, tôi giúp cô"

Tiêu Tuyết cố kìm nén nước mắt, cô đưa tay gạt nước mắt sau đó nói.

"Không cần đâu Mạc tổng, tôi sẽ tự chứng minh bản thân mình. Tôi không thể để người ta nói tôi dựa vào anh được"

Mạc Lăng lặng im không nói một lời nào nhưng ánh mắt vẫn nhìn cô ân cần.

"Mạc, phía bên Đặng Ân gọi tới nói là có chút rắc rối" - Hàm Quang tắt chiếc điện thoại đi sau đó nói.

"Đi thôi về London"

Suốt quãng đường Tiêu Tuyết lặng im không nói gì.

Về tới dinh thự tại Anh Quốc, vị quản gia đã nhanh chóng bước tới sau đó cúi chào.

"Thiếu gia, tiểu thư hai người đã về. Phó giám đốc Andrea có gửi cho thiếu gia vài bộ đồ đó ạ"

Mạc Lăng gật đầu sau đó bước vào trong. Tiêu Tuyết cũng bước vào theo.

Vừa tới sảnh lớn thì cô thấy quản gia đang cẩn thận cầm vài bộ đồ. Ở đây có tới gần trăm mẫu thiết kế vô cùng đẹp đẽ. Tiêu Tuyết bước tới, cô đưa tay cầm một chiếc váy lên xem.

- Mình có xứng đáng với tất cả những thứ này không.

Từ đằng sau một vòng tay ôm lấy eo cô. Mạc Lăng ghé xuống sát đầu cô rồi nói.

"Thấy thế nào ?"

Tiêu Tuyết đưa mắt nhìn tất cả những bộ đồ. Tất cả đều là những bộ đồ rất đẹp. Mạc Lăng làm tất cả mấy chuyện này vì cô thật sự khiến cô vô cùng xúc động. Cô gật đầu.

Đột nhiên cô nghĩ tới bản thân nhỏ bé... Trong mắt gia đình mình là đứa vô dụng.

"Mạc tổng, người ta nói có những đôi giày rất đẹp nhưng không phải ai cũng xứng đáng để đi, tôi có thể..."

Tiêu Tuyết chưa nói hết thì Mạc Lăng đã ngắt lời.

"Không có thứ gì là không xứng đáng với cô cả".

Tiêu Tuyết đưa tay sờ lên chiếc váy.

- Ý của tôi là... Con đường mà tôi đang đi có đúng không ? Tôi có xứng đáng để được anh quan tâm nhiều tới vậy sao ?

Mạc Lăng tựa đầu vào đầu cô sau đó nhắm mắt lại.

"Mạc tổng, anh chưa từng có cô gái nào sao ?"

- "Chưa" - Mạc Lăng thản nhiên nói.

"Tôi là người đầu tiên à...?"

Mạc Lăng ôm chặt cô rồi nói.

"Không"

- ... Tâm chí Tiêu Tuyết như bất động.

Mạc Lăng nói tiếp.

"Cô sẽ là người duy nhất"

- Duy nhất ?

Chưa ai từng coi trọng cô tới vậy. Mạc tổng, nếu anh cứ như vậy tôi sẽ rất khó xử đấy. Chúng ta chỉ mới ở cạnh nhau có mấy ngày thôi mà.

Thấy Tiêu Tuyết lặng im lâu như vậy Mạc Lăng mới bỏ tay ra.

"Nghỉ ngơi sớm đi, tôi có việc phải làm"

Nói xong Mạc Lăng đi tới phía ghế lấy chiếc áo vest sau đó khoác vào.

Tiêu Tuyết lặng người nhìn theo bóng lưng ấy khuất dần.

Rầm!!!

Một người đàn ông cao lớn tầm sáu mươi tuổi mái tóc đã có đôi phần bạc đi. Hai bên lông mày lão cau lại. Lão đập tay xuống bàn tức tối nói.

"Mạc Lăng, cậu đừng có mà quá đáng. Cậu đừng dựa vào những chức vụ sẵn có mà áp đạt với chúng tôi. Cậu vẫn còn trẻ"

Mạc Lăng đưa mắt nhìn hắn, hai bàn tay anh đan vào nhau. Đôi mắt sâu thẳm lại sắc lạnh khiến người đàn ông phía trước hoàn toàn lạnh sống lưng. Lão bèn ngồi xuống.

"Ý của Giám đốc Lâm là tôi đang ép người quá đáng ?" Mạc Lăng nói bằng giọng vô cùng lạnh lùng.

Người đàn ông được gọi là giám đốc Lâm kia bèn tựa ra sau. Lão nhìn Mạc Lăng thản nhiên nói.

"Đúng vậy. Cậu không thể ép chúng tôi hoàn thành dự án này nhanh tới vậy ? Vốn dĩ đây là dự án của cậu, cậu tự quyết định. Chúng tôi không làm nhanh như vậy được. Chúng tôi cần thời gian"

"Ra là giám đốc Lâm đây không có tài năng" Mạc Lăng tựa người ra sau rồi nói.

"Cậu..." Lão cau mày sau đó nói. Tên nhóc này miệng còn hôi sữa mà dám như vậy. Cái chức vụ này mình phải cố gắng mới leo lên được, phải dùng rất nhiều chuyện để có ngày hôm nay vậy mà lại bị một đứa dựa vào những thứ sẵn có lên giọng chê bai sao.

"Chắc ông không phục" Mạc Lăng nói.

"Đúng vậy" Lão siết chặt tay nói.

"Không phục mà vẫn làm cho tôi suốt mấy năm liền, ông cũng thật cứng đầu"

"..." Lão cau mày.

"Vừa cứng đầu vừa vô dụng. Tập đoàn này không cần kẻ như ông" Mạc Lăng đứng dậy nói.

Giám đốc Lâm siết chặt tay đứng dậy.

"Mạc Lăng, sao cậu có thể chứ ?"

Mạc Lăng chỉnh lại cà vạt, đưa tay lên xem đồng hồ sau đó lạnh lùng bước đi.

"Sao tôi lại không thể"

Những chuyện mà giám đốc Lâm làm đằng sau Mạc Lăng đều biết hết. Âm mưu lập quỹ đen và cả việc lén lút làm ăn với các công ty khác. Tất cả những chuyện này đủ để lão biến khỏi đây nhưng Mạc Lăng vừa đuổi lão vì lão vô dụng.

Cạch. Cánh cửa đóng lại, giám đốc Lâm tức giận, lão đưa tay hất hết tập tài liệu trên bàn xuống đất.

- Mạc Lăng.

Thấy Mạc Lăng bước ra khỏi phòng như vậy, Hàm Quang bèn đi theo. Anh rút chiếc điện thoại ra sau đó nói với Mạc Lăng.

"Chuyện công ty loại lão ta như vậy coi như đã ổn thoả. Giờ tới chuyện của Đặng Ân này"

"Qua Ấn Độ ngay" Mạc Lăng lạnh lùng nói.

"Có cần đưa Tiêu Tuyết qua không ?"

"Không, giải quyết nhanh rồi về"

Hàm Quang gật đầu sau đó gọi điện thoại.

"Chuẩn bị cho tôi một chiếc trực thăng"

...

Đã muộn như vậy sao Mạc Lăng còn chưa về, Tiêu Tuyết ngồi trên ghế suy nghĩ. Cô không ngừng ngó ra cửa. Thấy cô đứng ngồi lo lắng như vậy, quản gia bèn đi tới.

"Tiêu tiểu thư, cô đi nghỉ ngơi trước đi chắc thiếu gia còn nhiều việc không về đâu"

"Tôi biết rồi, quản gia về cẩn thận không cần lo lắng cho tôi" Tiêu Tuyết mỉm cười nói.

Vị quản gia cũng mỉm cười sau đó cúi đầu chào. Tiêu Tuyết đứng dậy sau đó bước lên tầng.

Dinh thự lớn như vậy một mình cô ở lại có chút cô đơn.

Không gian rộng lớn mà lại yên ắng một cách kì lạ, sao trước giờ cô chưa bao giờ nhận ra điều này. Là vì cô luôn ở cạnh Mạc Lăng nên mới như vậy ư ? Từ bao giờ mà Tiêu Tuyết này lại như vậy thế, cô quay người sau đó nằm xuống giường.

Êm ái và thoải mái. Tiêu Tuyết nhắm mắt lại sau đó thiết đi.

Những cánh hoa anh đào rơi trên mái tóc của Tiêu Tuyết cô đưa tay với xuống.

Ánh sáng hôm nay thật kì lạ, một ánh sáng mang vẻ mơ hồ...

Tiêu Tuyết đưa mắt nhìn xung quanh, một cánh đồng ngập tràn các loại hoa đua nhau nở rộ.

"Tiêu Tuyết" một giọng nói gọi cô từ phía sau. Giọng nói ấm áp và ân cần. Tiêu Tuyết quay người nhìn lại.

Đây là...

"Đồ ngốc" Một giọng nói khác xen vào tâm trí của cô.

Tiêu Tuyết cảm thấy có chút khó thở, cô cau mày sau đó đó đẩy tay ra.

Người ở trước mặt cô bây giờ là Mạc Lăng, anh đang đưa tay bịt miệng cô lại, Tiêu Tuyết đẩy tay Mạc Lăng sau đó cau mày nói.

"Anh đang muốn giết tôi đấy à ?"

"Dậy đi" Mạc Lăng nói bằng giọng lạnh lùng.

Tiêu Tuyết ngồi dậy đưa mắt nhìn xung quanh, hương hoa oải hương phản phất trong phòng. Vậy cảnh tượng vừa nãy chỉ là mơ. Cô đưa mắt nhìn Mạc Lăng, mái tóc ướt rủ xuống, anh thản nhiên ngồi trên giường lau đầu.

"Anh về từ khi nào thế ?"

"Vừa về" Mạc Lăng thản nhiên nói rồi nhìn cô chằm chằm.

Ánh mắt này là ý gì đây. Cảm giác bất an một cách kì lạ. Tiêu Tuyết lắp bắp hỏi.

"Anh nhìn gì vậy ?"

Mạc Lăng đưa tay véo má cô.

"Đồ ngốc, cô không nhớ tôi hả"

"Tại sao tôi phải nhớ anh chứ" Tiêu Tuyết vừa nói vừa giữ tay Mạc Lăng.

Mạc Lăng bỏ tay ra sau đó đứng dậy.

"Nhanh lên, có việc phải làm đấy"

"Việc gì chứ ?" Tiêu Tuyết tò mò nhìn Mạc Lăng hỏi.

"Cứ đi rồi sẽ biết" Mạc Lăng lạnh lùng nói.