Thượng Hạ Kì Duyên

Chap 8:

"Người của tôi thì chắc chắn phải giỏi rồi" - Mạc Lăng nói sau đó lau nước mắt cho cô.

Tiêu Tuyết đưa tay dụi mắt sau đó nhìn mọi người.

Đặng Anh giơ ngón trỏ về phía cô tỏ vẻ ủng hộ, còn Đặng Ân khoác vai Hàm Quang : "Cô nhóc này thật thú vị"

Mạc tổng đi tới chỗ chiếc xe sau đó mở cửa cho cô, Tiêu Tuyết bước vào. Cô ngồi cạnh bên cửa sổ sau đó tựa vào thành cửa. Mạc tổng cũng lên xe ngồi. Đặng Anh cũng bước vào ngồi cạnh Mạc tổng nhưng anh không nói gì chỉ rút điện thoại ra nghịch.

Chiếc xe bắt đầu lăn bánh...

Tiêu Tuyết đưa mắt nhìn khung cảnh quen thuộc đang dần xa... chưa bao giờ nghĩ rằng cô lại mong muốn rời xa nơi đây. Cô thật kì lạ...

Chưa bao giờ cô lại thấy hài lòng như lúc này. Không gian yên tĩnh một cách tuyệt vời, đúng như những gì cô mong muốn.

Tiêu Tuyết lặng thinh hoà vào không gian ấy. Đợi một lúc, cô chợt thở dài rồi nghẹn ngào nói :

"Mạc tổng, anh biết là tôi sẽ quay lại phải không... vậy nên anh mới đợi tôi"

Cô đưa đôi mắt long lanh còn đang rướm lệ nhìn Mạc Lăng. Mạc Lăng đặt tay lên đầu cô.

"Đúng"

- "Tại sao vậy...tại sao anh lại.."

"Vì cô cần tôi" - Mạc Lăng nói xen vào.

Cô nên cảm kích không ? Nên xúc động không ? Mạc tổng thật sự đang giúp cô sao ? Nhưng thật sự nơi yên bình duy nhất lúc này để cho cô ở lại chỉ có thể là anh ta. Mạc tổng coi như đã cứu vớt cuộc đời bấp bênh của cô tại Anh. Món nợ này từ giờ sẽ trả...

Mọi người lặng im vào không gian ấy, một không gian yên lặng... yên lặng để cô nghe thấu hơn những gì mà bản thân mong muốn.

- Tôi đã quyết định.

- Tôi sẽ làm được.

- Tôi sẽ trở thành người tài giỏi nhất để cho cha thấy rằng không gì có thể cản ngã tôi.

Từ từ tôi nhất định sẽ cố gắng.

...

"Mạc tổng tới nơi rồi" - Đặng Ân ngồi trên quay xuống nói.

Tiêu Tuyết mở mắt, cô ngồi dậy : "Tôi ngủ quên bao lâu rồi ?"

- "Nửa tiếng" - Đặng Anh nói.

Tiêu Tuyết gật đầu. Sau đó cô mở cửa ra. Trước mặt cô bây giờ là một nhà hàng Nhật Bản.

Mạc Lăng đi tới đưa bàn tay về phía cô.

"Theo tôi"

Tiêu Tuyết gật đầu.

Bên trong nhà hàng được trang trí rất tinh sảo, mọi thứ đều tạo không gian Nhật.

"Ôi là Mạc tổng đúng không ?"(nói tiếng Nhật)

Từ phía xa, một người đàn ông trung niên bước tới. Ông ta ăn mặt rất chỉnh tề, thân hình to lớn, mái tóc đen vuốt ngược ra sau. Thấy Mạc Lăng ông ta bèn cúi đầu chào lịch sự.

"Chào anh, Mạc tổng"(nói tiếng Nhật)

Tiêu Tuyết kéo tay Mạc Lăng.

"Mạc tổng tôi không hiểu, tôi đi vệ sinh rồi sẽ vào sau"

- "Ừ"

Tiêu Tuyết quay người bỏ đi. Cô đưa mắt nhìn xung quanh nhà hàng.

- Đẹp thật.

Bụp !

Đột nhiên cô đâm nhầm vào người một ai đó. Tiêu Tuyết ngã xuống. Trước mặt cô là một cô gái mái tóc vàng dài ngang lưng, cô ta mặc một chiếc váy màu hồng bó.

"Không có mắt à ?"

Tiêu Tuyết lo lắng, cô đứng dậy sau đó cúi đầu :

"Xin lỗi, tôi thật sự không cố ý"

Cô gái kia bèn đẩy Tiêu Tuyết sau đó cau mày.

"Con quê mùa này, mày có biết tao là ai không mà dám đụng vào. Mày xem dơ mất bộ đồ của tao rồi."

Tiêu Tuyết loạng choạng. Cô cố đứng vững sau đó nói tiếp :

"Này cô, tôi đã xin lỗi rồi mà"

Chát ! Một cú tát trời giáng xuống gương mặt của Tiêu Tuyết.

"Dám cãi à ?"

Đôi mắt cô bắt đầu rưng rưng... hai tay cô vẫn nắm chặt. Cô nhìn cô gái kia :

"Cô quá đáng rồi đó "

- "Quá đáng !"

Cô gái kia tức giận đưa tay lên định tát Tiêu Tuyết một lần nữa. Tiêu Tuyết định dơ tay bắt lại thì...

"Tay này của cô tát cô ấy"

Giọng nói này.

"Mạc tổng" - Tiêu Tuyết nói.

Cô gái kia vội vùng vằng dựt tay lại. Cô ta nhìn Mạc Lăng một lúc sau đó khoanh tay kiêu ngạo nói :

"Này anh, anh là ai ?"

Mạc Lăng đi tới phía cô gái.

Vẻ đẹp này...

Cô gái bị thu hút, hai má cô đỏ lên.

Đột nhiên ánh mắt của Mạc Lăng trở nên sắc lạnh đến đang sợ.

"Cô lấy tay nào đánh người của tôi"

Cô gái kia rùng mình. Run run cả người lùi về sau.

"Anh... anh..."

- "Đặng Ân chặt tay cô ta"

Nghe tới đây cô gái kia như chết lặng. Cô sợ hãi ngã xuống đất. "Đừng mà..."

Tiêu Tuyết vội chạy tới bám lấy tay của Mạc Lăng.

"Mạc tổng, chuyện không đến mức phải như vậy. Anh tha cho cô ấy được không ?"

Mạc Lăng quay người.

"Vậy bảo cô ta xin lỗi cô"

Cô gái kia sợ hãi bò tới chỗ của Tiêu Tuyết, lắp bắp nói :

"Xin lỗi... tôi không cố ý..."

Tiêu Tuyết cảm thấy lúng túng. Cô ngại ngùng sau đó chạy vào nhà vệ sinh.

- Chuyện hồi nãy thật kì lạ.

Cạch... từ phía sau cửa phòng vệ sinh mở ra.

Tiêu Tuyết quay người nhìn lại.

"Tiêu Tuyết !"

- "Bình Nhi ! Là cậu sao ?"

Một cô gái mái tóc ngắn vàng ngang vai lao tới ôm lấy cô.

Tiêu Tuyết cũng vui vẻ ôm lấy người bạn cũ.

"Bình Nhi sao cậu lại ở đây thế ?"

- "Tớ đi cùng mấy người bạn. Còn cậu ?"

Tiêu Tuyết cười gượng gạo : "À, tớ đi vì có công chuyện thôi mà"

Bình Nhi nắm lấy tay Tiêu Tuyết sau đó nói :

"Nghe nói cậu sẽ qua Anh để làm việc à ?"

- "Cậu cũng hỏi bố mẹ tớ rồi à ?" Mặt Tiêu Tuyết có nét buồn.

"À cũng tò mò nên hôm trước tớ có qua nhà mà không thấy cậu. Còn tương lai của cậu nữa. Cậu tính như vậy à ?"

Chưa kịp để cô trả lời thì Bình Nhi lại nói tiếp : "Vậy bọn tớ nhớ cậu thì phải làm thế nào ? Còn Thành Đông nữa ? Cậu ấy vẫn thích cậu"

- Thích ?

Nghĩ tới đây trái tim cô lại có chút nhói đau. Tương lai cô tự mình còn chưa thể quyết. Có ai lại thích một đứa con gái không có tương lai. Có ai chấp nhận một đứa con gái không học hành đầy đủ...

Tiêu Tuyết mỉm cười sau đó nói tiếp:

"Tớ đã nói với cậu ấy là tớ không thích cậu ấy rồi. Bây giờ tớ phải đi có việc rồi. Tạm biệt"

Cô bước ra bên ngoài. Bình Nhi vội đi theo.

Đi ra tới đại sảnh thì Mạc Lăng đã đứng tại đó đợi. Ánh đèn soi xuống. Một chàng trai hoàn mỹ vô cùng. Các cô nhân viên cũng không thể rời mắt. Bình Nhi vội bám lấy tay Tiêu Tuyết:

"Ê kia là người nổi tiếng sao ? Sao ở đây lại có người đẹp như vậy ?"

- Vậy là đẹp ư ? Cô suy nghĩ sâu đó thở dài :" Không phải người nổi tiếng"

Đột nhiên bàn tay đưa ra trước mặt Tiêu Tuyết. Cô đưa mắt nhìn lên. Mạc Lăng đang đứng trước mặt cô.

"Về thôi"

Bình Nhi bất ngờ không nói lên lời.

Tiêu Tuyết gật đầu,sau đó cô quay người nói với Bình Nhi :

"Nói chuyện sau nhà. Giờ tớ phải đi rồi"

Bình Nhi bất ngờ. Cô không biết nói gì chỉ đứng lặng người gật đầu.

Tiêư Tuyết ra xe. Cô lại lặng mình với cửa xe. Mạc Lăng đưa một chiếc hộp về phía cô.

"Gì vậy ?"

Tiêu Tuyết đưa tay đỡ lấy hộp cơ rồi mở ra. Bên trong là sushi cuộn.

"Cô chưa ăn gì mà"

Tiêu Tuyết mỉm cười. Không ngờ người như anh lại quan tâm tới cô.

"Cảm ơn"

Mạc Lăng tựa người ra sau rồi nói tiếp :

"Đi thôi"

- "Khoan đã. Đặng Ân và Đặng Anh chưa lên xe mà"

Hàm Quang cười sau đó nói :

"Họ có chuyện cần phải giải quyết rồi. Giờ chúng ta tìm một khách sạn đã "

- "Không về Anh sao ?"

"Chúng tôi còn có vài chuyện cần giải quyết nên chưa về luôn đâu"

Tiêu Tuyết gật đầu.

Tại một khách sạn năm sao. Tiêu Tuyết đưa mắt nhìn lên. Đây là lần đầu cô được vào một khách sạc to như vậy. Những ánh đèn lấp lánh. Người phục vụ ở đây cũng là người ngoại quốc.

"Thật tuyệt"

Hàm Quang tiến tới : "Tôi đến lấy phòng đã đặt"

Nữ nhân viên bèn cẩn thận đưa cho anh chiếc thẻ : "Mạc tiên sinh phải không ạ . Đây là phòng mà anh đặt"

Tiêu Tuyết vội kéo tay Hàm Quang.

"Sao chỉ có hai chiếc thẻ vậy ? Phải là ba phòng chứ ?"

Hàm Quang cười sau đó đưa cho cô một chiếc thẻ phòng :"Mạc tổng sẽ ở với cô"

- Cái gì ?!!

"Tôi không muốn !" - Cô nói lớn.

Hàm Quang lắc đầu sau đó bỏ đi :

"Tôi không thể quyết được chuyện này cô nên hỏi Mạc tổng"

Hàm Quang và Mạc Lăng bước về phía thang máy. Tiêu Tuyết vội chạy theo cô bám lấy tay Mạc Lăng.

"Giải thích cho tôi đi. Tôi muốn ở một mình"

Mạc Lăng đặt tay lên đầu cô

"Mèo thì phải ở cạnh chủ chứ"

- "Ai là mèo của anh chứ ?" Cô phụng phịu sau đó dựt tay ra khỏi người anh.

Mạc Lăng không nói gì nhưng lại cau mày, anh hơi cúi người.

Tiêu Tuyết bắt đầu thấy lo lắng.

- Hình như lúc nãy làm ảnh hưởng đến vai của anh ấy rồi.

Tiêu Tuyết lặng lẽ bước theo sau Mạc Lăng.

Vào tới phòng Mạc Lăng bèn cởi chiếc áo vest ra vứt xuống giường. Sau đó cởi chiếc áo sơ mi ra.

- Đúng là đã chạm tới vết thương.

Miếng băng quấn người của Mạc Lăng lại rỉ máu.

Tiêu Tuyết từ từ bước tới.

"Để tôi giúp anh thay băng gạt nhé"

...

"Mạc Lăng đi cùng với một cô gái ?"

- "Đúng vậy tôi chắc chắn"

"Bắt đầu vui rồi đây"