Tiêu Tuyết tỉnh lại bên chiếc giường. Mạc Lăng đã rời đi từ lúc nào. Cô đi tới bên cửa vén chiếc rèm. Ánh nắng ban mai thật dễ chịu.
Tiêu Tuyết mở hành lí lấy vài bộ đồ.
Sau đó cầm điện thoại lên xem.
Thì ra từ khi theo Mạc Lăng cũng chưa ai gọi cho cô cả. Cô ấn vào webchat của mình thì lại thấy có rất nhiều tin nhắn.
"Tiêu Tuyết. Dạo này cậu thế nào ?- Thành Đông"
"Ê con nhỏ kia trả lời mau. Đang làm gì đấy ? - Bình Nhi"
"Mọi người có nghe tin tức gì của Tiêu Tuyết không ?- Nhóm đại mĩ nữ"
Tiêu Tuyết cười thầm. Ánh mắt cô rưng rưng hạnh phúc.
- Mình vì gia đình mà quên đi bản thân quá lâu rồi. Mạc Lăng nói đúng. Mình phải quan tâm hơn cho bản thân.
Cô bấm số gọi.
"Bình Nhi cậu ở đâu ? Gặp nhau một chút được không ?"
- "Được chứ. Gặp ở đâu ?"
"Ở quán ăn mọi khi nhé !"
- "Ừ"
Tiêu Tuyết tìm một bộ váy. Trong hành lí của cô toàn là những bộ đồ bình thường giản dị . Cô lấy một chiếc váy trắng ra mặc. Tiêu Tuyết đứng trước trải lại mái tóc.
Cạch - Cánh cửa mở ra Mạc Lăng đã về.
"Cô làm gì vậy ?"
Tiêu Tuyết cúi đầu đi tới.
"Mạc tổng, đây là lần đầu tôi cầu xin anh. Anh có thể giúp tôi được không ?"
- "Chuyện gì ?"
Hai tay Tiêu Tuyết đan vào nhau. Hai mắt sáng như sao.
"Tôi muốn đi gặp lại mấy người bạn cũ được không ?"
Mạc Lăng rút ví của mình sau đó đưa cho cô.
Tiêu Tuyết lắc đầu.
"Không cần đâu tôi cũng còn chút tiền đủ tiêu"
Mạc Lăng đưa cho cô sau đó nói.
"Cầm lấy đi. Có nhiều tiền sẽ tốt hơn. Nếu dùng hết thì lấy thẻ mà dùng thẻ đen nên cô không cần lo"
Tiêu Tuyết vô cùng bất ngờ.
- Anh ta đưa nhiều tiền như vậy cho mình thật sao ?
"Đừng nghĩ nhiều cứ cầm dùng đi coi như cho cô tận hưởng cuộc sống"
Tiêu vui vẻ gật đầu, cô giơ tay chào tạm biệt Mạc Lăng.
Mạc Lăng ngồi trên giường. Ánh mắt của anh ta có chút đa nghi.
- Sao mình lại thấy bất an thế này.
...
Vừa đi ra khỏi chiếc xe taxi thì Bình Nhi đã đợi ở cửa hàng từ bao giờ. Vừa thấy Tiêu Tuyết bước xuống xe, cô vội lao tới.
"Trời ơi, vui quá đi"
Tiêu Tuyết mỉm cười :
"Được rồi, được rồi, mau vào trong"
Hai người bước tới ngồi ở chiếc bàn bên ngoài sát với cửa kính để dễ ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài hơn.
Vừa gọi đồ xong Bình Nhi đưa mắt nhìn cô một lúc rồi nói :
"Tớ thật sự rất vui vì sau này cậu sẽ không phải khổ nữa. Tớ đã tìm hiểu người đàn ông đi cùng cậu là Mạc Lăng, anh ta chủ tịch tập đoàn E.K - tập đoàn đứng đầu về kinh doanh thời trang ở Châu Âu luôn đó. Mà mới có hai mươi hai tuổi, quá trẻ"
Tiêu Tuyết mỉm cười rồi nói :
"Vậy sao ?"
Bình Nhi bèn chống tay xuống bàn rồi nói :
"Cậu thật sự không biết ư ? Mau kể tớ nghe chuyện giữa hai người là gì ? Cậu may mắn quá rồi đó"
- "Có chuyện gì đâu mà. Tớ chỉ tình cờ được nhận vào làm chạy mấy việc vặt thôi"
"Đẹp trai có tiền sao lại xuất hiện ở đây vậy ? Thế này thì Thành Đông phải rút lui rồi"
Tiêu Tuyết không nói gì cô uống nước.
- Để gặp được người như Mạc Lăng mình đã phải trải qua rất nhiều chuyện. Từ quán bar, đến trà lầu... Mấy lần là chết. Nghĩ tới đây mình vẫn còn tưởng đó là giấc mơ dài.
"Này ! Sao không nói gì ?"
- "Thôi nói chuyện khác đi nhé"
Bình Nhi gật đầu.
Hai cô gái lâu ngài gặp mặt đang say sưa kể lại những quá khứ hồi cấp ba thì từ xa một chàng trai chạy tới.
Anh chàng cao khoảng mét tám, mái tóc đen làn da hơi ngăm . Vội đi tới vỗ vai Tiêu Tuyết.
"Tiêu Tuyết!"
Tiêu Tuyết giật mình, cô quay người ngẩng lên nhìn.
"Thành Đông"
Thành Đông mỉm cười.
"Hai người làm gì ở đây vậy ?"
Bình Nhi vội nói.
"Lâu rồi không hẹn hò, hôm nay Tiêu Tuyết mới có thời gian nên là phải tranh thủ chứ"
Tiêu Tuyết mỉm cười.
Đây là lần đầu tiên cô mặc váy trước mặt Thành Đông. Anh giơ tay gãi đầu ngượng ngạo.
"Thôi tớ qua bên kia với các bạn. Có gì nói chuyện sau nha"
Bình Nhi gật đầu.
"Đi đi. Đi chơi với thằng bạn của cậu đi"
Thành Đông vừa rời khỏi thì Bình Nhi vội nhìn Tiêu Tuyết chằm chằm.
Tiêu Tuyết xua tay.
"Chuyện gì ?"
- "Còn phải nói sao ?"
Tiêu Tuyết thở dài.
"Đi mua đồ không ?"
Nghe tới đây Bình Nhi vội đứng dậy chạy tới kéo tay cô.
"Nhanh đi, nhân tiện này mua ít đồ cho bản thân cậu đi. Mua những đồ mà cậu mơ ước"
- Đồ mình mơ ước...
Tiêu Tuyết gật đầu sau đó đứng dậy.
Hai người bước đi.
Vừa đi vừa đùa nghịch như mọi khi.
Đột nhiên Bình Nhi rút điện thoại ra.
"Thành Đông gọi này, đợi tớ nghe nhé"
Tiêu Tuyết gật đầu.
"Nghe đi"
Sau đó cô đi tới chỗ gốc cây ngồi xuống một cái ghế.
Bình Nhi thì bí mật nói gì đó.
- Lại lên kế hoạch gì đây ? Thật là...
!!!
Đột nhiên từ phía sau xuất hiện bàn tay ai đó lấy khăn bịt miệng cô.
Tiêu Tuyết đưa tay với về phía trước. Cô cố gào lên mà không được.
Từ đằng sau cũng xuất hiện thêm mấy lên nữa, chúng nhấc cô lên một cách dễ dàng.
Bình Nhi tắt điện thoại quay ra không thấy Tiêu Tuyết đâu. Cô tìm kiếm xung quanh.
"Con nhỏ này đi đâu rồi ?"
Cô rút điện thoại ra gọi cho Tiêu Tuyết.
Tiêu Tuyết bị đẩy vào trong xe. Người đàn ông kia đội mũ đen và đeo khẩu trang kín mít. Hắn vẫn bịt chặt miệng cô.
Điện thoại vừa kêu lên thì tên khác bèn lấy từ trong túi của cô sau đó ném ra ngoài cửa.
Tiêu Tuyết hoàn toàn không thể chống lại hắn dù đã cố đẩy ra.
- Mùi này khó chịu quá.
Hình ảnh ta bắt đầu mờ dần trước mắt cô. Tiêu Tuyết toàn thân mệt mỏi.
Cô thiết đi.
Người đàn ông rút điện thoại ra gọi cho ai đó.
"Tôi đã bắt được cô ta"
Phía bên kia đầu dây một tiếng cười thoải mái sau đó nói.
"Tốt lắm. Cứ làm theo những gì đã thoả thuận"
Người đàn ông kia tắt máy. Anh ta cởi chiếc mũ đen để lộ ra mái tóc đen. Anh ta nhìn Tiêu Tuyết, khẽ vén tóc cô. Ánh mắt có chút tức giận.
- Mạc Lăng, mày phải trả giá.
.
.
.