Thượng Hạ Kì Duyên

Chương 26

"Tôi mua cô làm người hầu cho cô"

"Dì Hân...!"

"Rốt cuộc mấy người coi tôi là gì?"

Tiêu Tuyết mở mắt ra... nước mắt vẫn còn đọng lại trên hàng mi. Cô đưa tay gạt nước mắt từ từ ngồi dậy.

- Giấc mơ này thật sự quá chân thật rồi.

Cô suy nghĩ sau đó nhìn người đàn ông nằm cạnh đang say giấc. Tiêu Tuyết từ từ đưa tay chạm lên trán anh.

"Hết sốt rồi" cô khẽ nói.

Chợt Mạc Lăng bắt lấy tay cô khiến cô giật bắn mình. Anh mơ màng nói: "Cô đừng đi"

Tiêu Tuyết nhìn Mạc Lăng mà suy nghĩ.

Thật kì lạ... người đàn ông mới gặp này sao lại quen thuộc đến thế. Giữa mình và anh ấy không có một chút ranh giới nào sao? Mình và người lạ đang ngủ chung giường sao? Điều này thật sự điên rồ quá mức.

Chợt Mạc Lăng lên tiếng: "Đừng nhớ lại làm gì, quá khứ đã qua rồi"

Tiêu Tuyết dụt tay lại "Anh tỉnh rồi sao?"

Mạc Lăng chống tay ngồi dậy "Cô chỉ cần tin tôi thôi, những chuyện khác đừng nhắc tới..." anh chưa nói xong cô đã ngắt lời "Quá khứ của tôi kinh khủng tới vậy sao?"

Quá khứ kinh khủng sao? Chỉ là tôi cũng từng có những quá khứ mong mình có thể quên đi... Mạc Lăng lặng người.

"Không phải trong quá khứ đó có anh sao? Tuy đã qua rồi nhưng có quá khứ mới có hiện tại mà. Tôi sẽ không trốn chạy nó nữa đâu" Tiêu Tuyết vội nói. Cô vô cùng tự tin.

Mạc Lăng cười, nụ cười có chút hài lòng "Cô ngốc của tôi đã lớn rồi nhỉ?" Nói xong anh nằm xuống "Cô ra ngoài đi, tôi muốn nằm thêm chút nữa"

Tiêu Tuyết định nói nhưng lại thôi, cô không muốn làm phiền anh "Vậy tôi ra ngoài nhé" cô nói xong bước vào phòng vệ sinh rửa mặt. Sau đó, cô bước xuống tầng.

Hàm Quang, Đặng Ân và Đặng Anh cũng đang ngồi bên dưới. Thấy cô Đặng Ân giơ tay chào. Tiêu Tuyết gật đầu vội đi xuống. Lúc này, ở trên tầng Joose đi xuống, đã không ưa Tiêu Tuyết ngay từ đầu cũng chẳng có lí do gì phải dấu nữa cô ta khuých vai Tiêu Tuyết một cái kênh kiệu đi xuống trước.

Cũng chẳng muốn để ý tới hành động trẻ con ấy, Tiêu Tuyết bình thường đi xuống ngồi. Hai tay đan vào nhau cô nhìn ba người nghiêm túc nói: "Tôi đã suy nghĩ rất kĩ suốt cả đêm, tôi muốn tìm bác sĩ tâm lí, tham gia trị liệu..."

Hàm Quang hơi bất ngờ "Ý của cô là?"

Tiêu Tuyết vui vẻ gật đầu "Tôi muốn nhớ lại"

Joose từ trong bếp đi ra đặt chiếc cốc xuống bàn "Vậy sao? Tôi có quen bác sĩ chuyên về tâm lý giờ cô ấy cũng là một giáo sư khá tài giỏi. Tôi có thể giúp cô"

Tiêu Tuyết gật đầu "Vậy phải nhờ cô rồi"

Đặng Ân vội can ngăn "Tiêu Tuyết à, chuyện này Mạc ca..." anh chưa nói hết cô đã cắt lời "Tôi đã nói chuyện với Mạc tổng rồi. Tôi biết mọi người lo lắng cho tôi nhưng cuộc đời của tôi xin hãy cho tôi tự làm chủ nó. Quá khứ đó đáng sợ thế nào tôi cũng sẽ vượt qua"

Joose có vẻ hài lòng... cô đưa cốc nước lên miệng uống ánh mắt vô cùng hài lòng nhìn Tiêu Tuyết.

- Đúng cô nên nhớ lại... càng nên nhớ về đêm ám sát đầy máu đó. Cô có thể chấp nhận được xuất thân của Mạc sao?

Hàm Quang có chút lo lắng nhưng thấy cô quyết tâm như vậy anh cũng không còn cách nào khác chỉ biết gật đầu tán thành.

...

Tiêu Tuyết đứng trước phòng khám trị liệu đột nhưng lại cảm thấy hơi lo lắng... không đúng, là cô hồi hộp thì đúng hơn.

Lúc này Mạc Lăng ngồi trên ghế lên tiếng: "Tiêu Tuyết, đưa tay của cô đây"

Tiêu Tuyết tiến đến đưa tay nắm lấy tay anh "Có chuyện gì sao?"

Giá mà có thể thấy vẻ mặt cô lúc này. Anh cầm tay cô ân cần nói "Đừng sợ, tôi luôn bảo vệ cô"

Cô sẽ phải tự mình chứng kiến lại tất cả quá khứ đó... Nghĩ đến việc cô sẽ khóc mà không có mình khiến Mạc Lăng vô cùng nặng lòng.

Cảm giác được bảo vệ này thật sự rất ấm áp. Người cha của cô còn lạnh lùng tới mức đẩy cô qua London không chút do dự vậy mà trước mặt cô bây giờ lại là một người lúc nào cũng lo lắng cho cô như thế... Thật sự rất hạnh phúc. Tôi nợ anh rất nhiều có lẽ đó cũng là lí do khiến những kí ức mơ hồ đó cứ ùa về mãi không thôi. Ông trời cũng thật công bằng mà phải không? Điều anh làm có lẽ đến ông trời cũng muốn tôi nhớ lại rồi. Cô mỉm cười đáp lại:

"Anh của quá khứ đã luôn gọi tôi, anh của quá khứ cũng đã bảo vệ tôi. Đã đến lúc tôi bảo vệ anh ấy rồi"

Tôi sẽ giữ nguyên vẹn kí ức về anh một cách đẹp đẽ nhất.

Nói xong, cô bước vào bên trong.

Mạc Lăng lặng người.

Hàm Quang bước sau theo cô vào trong.

Bên trong Joose và một bác sĩ nữ đã đợi sẵn. Vị bác sĩ nữ đặt tờ giấy theo dõi tình trạng của cô xuống bàn "Cô đã sẵn sàng chưa? Tôi sẽ làm một bài điều trị bằng việc thôi miên để tìm lại những kí ức đó"

Hàm Quang đi tới để bàn bạc kĩ hơn "Thôi miên sao? Cái này có nguy hiểm không?"

Vị bác sĩ cười nói "Sao lại nguy hiểm chứ? Chỉ là nhớ lại thôi mà. Tôi sẽ cho khai phá những kí ức đang mù mịt trong tâm não trở nên rõ ràng hơn. Chúng sẽ về từ từ còn tuỳ vào những sự kiện mà cô ấy gặp phải nữa"

"Nhỡ kí ức đó khiến cô ấy bị ảnh hưởng thì sao? Cô ấy mất trí nhớ là vì trấn thương tâm lý mà" Hàm Quang cau mày nói.

Tiêu Tuyết tiến tới vỗ vai Hàm Quang, anh quay lại. Cô liền nói "Không cần lo lắng, họ là bác sĩ mà sẽ không sao đâu. Anh mau ra ngoài chăm sóc Mạc tổng đi"

Hàm Quang gật đầu sau đó đi ra ngoài.

Joose quay qua người bác sĩ "Sandra, giúp tôi nhé" nói xong cô đi ra ngoài.

Tiêu Tuyết vội nhìn Joose "Cảm ơn"

Joose nhìn cô như lờ đi, lạnh lùng đáp lại "Tôi chỉ muốn cô nhớ lại thôi đừng tưởng là tôi quý cô đấy"

"Tôi biết rồi"

Sandra kéo chiếc ghế sau đó nhìn Tiêu Tuyết nói "Cô hãy ngồi xuống đây đi"

Tiêu Tuyết từ từ ngồi xuống.

"Được rồi thả lỏng người và nhắm mắt lại nhé"

...

"Sẽ mất khoảng ba mươi phút" Hàm Quang nói với Mạc Lăng.

"Có ổn không?" Mạc Lăng hỏi.

"Không sao đâu, cô ấy sẽ ổn thôi. Cô ấy đã rất quyết tâm mà"

Mạc Lăng gật đầu sau đó nói "Đi thôi, trước khi cô ấy tỉnh lại"

Joose lo lắng "Anh định đi đâu vậy?"

"Không phải việc của em. Để ý cô ấy có gì báo cho anh"

Nói rồi. Hai người rời đi.

Joose siết chặt tay. Thôi được rồi anh muốn đi đâu thì đi. Đợi khi cô ta nhớ ra liệu có ngoan ngoãn ở bên cạnh anh nữa không?

...

Giáo sư Sandra lặng im một chút trong phòng, để cho mọi âm thanh của đồ vật lên tiếng, cô đưa tay xem thời gian trên chiếc đồng hồ sau đó đưa mắt nhìn Tiêu Tuyết đang thiết đi trên chiếc ghế rồi khẽ hỏi:

"Tiêu Tuyết, sau khi rời khỏi nhà cô đã tới London. Cô có nhớ không?"

Đôi mắt Tiêu Tuyết lim dim, cô mơ màng đáp lại: "Nhớ"

Sandra đưa tay chỉnh lại cặp kính khẽ hỏi tiếp: "Cô đã gặp chuyện gì và thấy ai?"

"Tôi đã gặp dì ấy và..." lúc này cô chợt bật khóc "Tại sao cha lại đối xử với tôi như vậy?"

Tại sao cha lại đối xử với tôi như vậy? - Suy nghĩ hiện ra trong đầu cô ngay khi cô cầm được tấm ảnh. Tiêu Tuyết cảm thấy tuyệt vọng và chới với. Một cú sốc.

Bên tai vẫn nghe được tiếng của Sandra "Cô cảm thấy thất vọng về cha mình nên đã bỏ chạy đúng không"

Nước mắt Tiêu Tuyết không ngừng rơi "Tôi đã bỏ chạy ra ngoài"

"Ai đó cứu tôi với!" Một hình ảnh nữa hiện lên một cách rõ ràng, Tiêu Tuyết bị một tên thanh niên trong quán Bar bóp cô. Cô yếu ớt.

Thấy cô có vẻ sợ hãi, Sandra tiến đến bên cạnh đưa tay nhẹ nhàng đặt lên chán cô nhỏ nhẹ nói "Đừng sợ, có tôi ở đây"

.

.

.

"Đừng sợ, tôi ở đây"

Hình ảnh một người con trai cao hiện lên, ánh mắt màu nâu sắc lạnh. Gương mặt anh điềm tĩnh...

"Mạc Lăng" Tiêu Tuyết thốt lên tiếng gọi.

Sandra kẽ gật đầu đáp lại "Là tôi đây"

Anh ấy đã cứu cô...

Lúc nào Tiêu Tuyết bình tĩnh được. Sandra quay trở lại chiếc ghế ngồi xuống đưa tay cầm vào tay cô "Bây giờ cô hãy để mọi thứ tự nhiên diễn ra nhé, cô chỉ ở yên mà xem thôi" giọng nói vô cùng nhẹ nhàng và ân cần. Tiêu Tuyết cứ thế thả lỏng người.

Mẹ cô bị bệnh rồi... vì thương cô. Tiêu Tuyết lại khóc. Mẹ cô sao lại khổ như vậy chứ? Cô muốn kiếm tiền, càng nhiều tiền càng tốt. Tiêu Tuyết cầu xin Thái Vương giúp mình. Anh vui vẻ chấp nhận sau đó đưa cô tới phòng trà của Miêu Miêu. Cứ tưởng là một công việc tốt không ngờ lại bị đem ra để tiếp khách. Tên đó đã đánh cô. Tiêu Tuyết rất sợ, toàn thân run lên, cô lại bật khóc.

Sandra lặng im chỉ nắm lấy bàn tay bé nhỏ ấy. Tiêu Tuyết giữ chặt tay cô không rời.

Anh lại cứu tôi...

Vị ân nhân mà tôi không thể quên, tôi nhất định sẽ đền đáp. Mạc Lăng giữ cô lại "Tôi mua cô làm người hầu cho tôi" câu nói này khiến tim cô hơi siết lại.

"Tôi sẽ lo cho mẹ cô, em trai cô và cả món nợ đó"

Chỗ dựa duy nhất của tôi ở đây nhưng tôi không thể chấp nhận. Tôi muốn về nhà... tôi muốn nghe lời cha theo dì Hân. Tôi phải về thôi... Mạc Lăng đưa cô về. Chỉ có điều là muốn mua lại cô. Thật điên rồ. Tôi là một con người không phải đồ vật...

"Mấy người coi tôi là cái gì?" Những hình ảnh đó hiện ra rõ rệt.

Ánh mắt bất lực của dì Hân nhìn cô, ánh mắt lạnh lùng của Thái Vương. Cô nhớ rất rõ.

Tiêu Tuyết siết chặt tay Sandra hơn. Vị giáo sư nhẹ nhàng xoa tay cô "Không sao, mọi chuyện sẽ ổn thôi"

"Nếu cô là phế vật, thì để tôi tái sử dụng!"

"Mạc tổng... máu! Máu!"

Rốt cuộc cha có lần nào tin con không? Ánh mắt thất vọng đó là sao? Con đã làm gì sai?

"Thành Đông, đừng đợi nữa"

"Cô và hắn nên chết chung đi" ánh mắt sắc lạnh của Phong Vũ nhìn cô.

Mọi thứ lại chìm trong biển lửa...

Tôi...

.

.

.

.

.

"Á......" Tiêu Tuyết hét lớn lên, cô sợ hãi. Vần trán ướt mồ hôi.

Joose đang ngồi ngoài cũng bị tiếng hét của Tiêu Tuyết làm cho giật mình, cô lo lắng chạy vào trong.

Sandra cũng vô cùng bất ngờ.

Tiêu Tuyết gương mặt tái nhợt, vầng trán ướt mồ hôi. Cô không buông tay Sandra chỉ lắp bắp nói

"Tôi... nhớ lại rồi..." sau đó đưa ánh mắt run sợ nhìn Sandra. Cảm giác mọi thứ... mọi thứ đã hơi quá rồi. Tiêu Tuyết cảm thấy khó thở. Gương mặt Sandra cứ mờ dần trước mắt cô...

Joose bước tới "Cô không sao ch..." chưa nói xong Tiêu Tuyết đã ngất.

"Tiêu Tuyết...!"

.

.

.

Tôi nhớ lại rồi...