Mạc Lăng đưa cô về tới dinh thự, sau đó bước xuống mở cửa xe. Tiêu Tuyết bước xuống. Vừa thấy hai người trở về vị quản gia vội chạy tới “Cô không sao chứ?”
Tiêu Tuyết mỉm cười “Cháu không sao, để cháu lên thay đồ” nói xong cô bước lên tầng.
Mạc Lăng không nói gì chỉ bước vào trong ngồi xuống bàn. Vị quản gia nhanh chóng đi vào bếp chuẩn bị trà.
Tiêu Tuyết đưa mắt nhìn bản thân trước gương. Tại sao ánh mắt lại buồn như thế? Đang tự cảm thấy đáng thương cho bản thân sao? Cô nhắm mắt rồi hít một hơi thật sâu. Tiêu Tuyết đi tới mở vòi hoa sen, mỗi khi mệt mỏi mà được tắm mình dưới vòi nước như vậy sẽ giúp cô thoải mái hơn. Nhẹ nhõm thật như được rửa sạch đi tất cả.
...
Cô bước ra ngoài, vừa đi vừa lau đầu. Mạc Lăng đã ngồi trên giường. Anh đưa mắt nhìn cô “Lại đây”
Tiêu Tuyết đi tới, ngồi xuống bên cạnh anh. Mạc Lăng đưa tay cầm lấy chiếc khăn nhẹ nhàng lau tóc cho cô. Tiêu Tuyết có chút ngại ngùng cô hơi cúi người xuống.
“Em không sao chứ?” Anh cất tiếng hỏi nhẹ nhàng.
Tiêu Tuyết mỉm cười “Có gì đâu, chỉ là chút rượu thôi mà”
“Ngày mai tới công ty với tôi”
Cô vội lắc đầu “Tôi không giỏi cũng không có chuyên môn, không tới đó đâu. Tôi sẽ học ngoại ngữ như mọi khi thôi”
Mạc Lăng vẫn giữ ánh mắt đó “Ngày mai theo tôi”
Tiêu Tuyết lặng im không phản kháng gì thêm. Gương mặt có chút buồn. Mặc dù biết Mạc Lăng lo cho cô muốn cho cô những thứ tốt đẹp nhưng cũng không nên sắp đặt mọi thứ cho cô như vậy.
...
Mới sáng sớm, cô đang say giấc trên giường thì đột nhiên một bàn tay kéo chiếc gối khiến cô giật mình. Tiêu Tuyết nheo mắt nhìn xem. Mạc Lăng đang đứng trước mặt cô ăn mặc một cách chỉnh tề. Đã sáng rồi sao? Cô vội vã chạy vào phòng quần áo chọn đồ rồi lao vào phòng vệ sinh.
Mạc Lăng xuống dưới tầng như mọi ngày từ từ thưởng thức bữa sáng.
Một người phụ nữ trung niên cúi đầu trước anh “Thưa cậu chủ, mọi thứ đã dọn dẹp xong. Tôi xin phép ra về”
Mạc Lăng khẽ gật đầu đưa mắt nhìn quản gia. Ông mỉm cười cúi đầu sau đó đưa người phụ nữ rời đi.
Ra đến cổng ông rút trong túi áo ra một phong bì tiền sau đó đưa người phụ nữ “Tiền công của cô đây, hoa cô cắm rất đẹp. Cậu chủ rất hài lòng. Ngày kia lại tới nhé”
Người phụ nữ mỉm cười “Tất nhiên ạ”
Trái với sự bình thản của cậu chủ Mạc Lăng đang thưởng thức bữa sáng thì cô lại vô cùng hấp tấp, cô chạy xuống cầu thang, sau đó đi tới bàn ngồi xuống mà thở gấp. Mạc Lăng đưa mắt nhìn cô, nhẹ nhàng đưa tay vén lại tóc cho cô. Tiêu Tuyết nhìn xuống bàn. Quản gia ngày nào cũng phải cầu kì chuẩn bị bữa sáng như vậy sao? Cứ ăn tạm cháo hay gì đó cũng được mà. Nào là bánh mì, thịt nướng, salat trộn, trứng rán, nước hoa quả. Ông ấy vì Mạc Lăng mà vất vả thế nào chứ.
“Ăn đi” Mạc Lăng nói sau đó đặt cốc nước cam bên cạnh cô.
Vừa thưởng thức bữa sáng xong thì từ bên ngoài Joose cũng bước tới. Tiêu Tuyết nhìn cô “Joose, mới sáng sớm cô đi đâu về vậy?”
Joose mỉm cười kéo ghế ngồi xuống “Tôi sắp xếp giúp anh trai chút chuyện”
“Xong hết chưa?” Mạc Lăng nhìn cô hỏi.
Joose gật đầu “Tất nhiên rồi, anh nghĩ em là ai?”
Mạc Lăng không nói gì nữa đưa cốc nước lên miệng uống.
“À đúng rồi, ngày mai em sẽ về nhà” Joose nhìn Mạc Lăng nói.
“Nhà của cô không phải ở đây sao?” Tiêu Tuyết ngơ ngác hỏi.
Joose lắc đầu “Đây là nhà của Mạc, nhà của tôi_” cô chưa nói xong đã bị ngắt lời.
“Về để làm gì?”
“Em sẽ về thăm chú, hôm qua ông ấy có gọi”
“Có chuyện gì nhất định phải báo anh” nói xong Mạc Lăng đứng dậy.
Tiêu Tuyết thì có chút buồn. Hai anh em mãi mới hết hiểu lầm vậy mà bây giờ Joose lại rời đi sao? Cô đưa mắt nhìn Joose “Cô đi gấp vậy sao?”
Joose đưa mắt nhìn Tiêu Tuyết mỉm cười “Chú tôi gọi mà, ông ấy rất nghiêm khắc”
Tiêu Tuyết gật đầu “Xong việc cô lại quay về đây chứ?”
Joose cười sau đó đứng dậy rời đi. Tiêu Tuyết vội vàng ăn nốt miếng trứng trên đĩa rồi cũng đi ra. Joose đã bỏ lên tầng còn Mạc Lăng thì đang chỉnh lại chiếc đồng hồ trên tay. Tiêu Tuyết đi tới bên cạnh anh khẽ hỏi “Tôi có phải chuẩn bị gì không?”
Mạc Lăng đưa tay chỉnh lại tóc cho cô “Em chỉ cần đứng cạnh tôi là được” nói xong anh và cô bước ra bên ngoài. Chiếc xe quen thuộc đã đợi sẵn ở đó. Hàm Quang khoanh tay đứng bên cạnh cửa xe nhìn hai người mà mỉm cười. Đúng là Hàm Quang, lúc nào cũng chính xác.
Tiêu Tuyết vui vẻ đi tới trước mặt anh “Hàm Quang, anh đã ăn sáng chưa vậy? Sao không vào nhà”
“Tôi ăn rồi, tên họ Mạc này là người dễ dàng để người khác ngồi ăn cùng sao?” Hàm Quang trả lời sau đó đưa mắt nhìn Mạc Lăng.
“Anh?” Mạc Lăng đưa mắt nhìn cô.
Tiêu Tuyết thản nhiên nói “Thì là anh trai mà” nói xong cô mở cửa xe ra.
Hàm Quang có chút lo lắng, anh vội vã đi về phía lái xe mở cửa rồi ngồi vào trong.
“Tiêu Tuyết chúng ta cứ xưng hô bình thường thôi, được không?”
Tiêu Tuyết đưa mắt nhìn anh “Chúng ta bình thường mà. Dù sao anh cũng lớn tuổi hơn em, gọi một tiếng anh trai có gì sai?”
Mạc Lăng mở cửa xe bước vào. Hàm Quang vội vã quay lên. Tiêu Tuyết hơi cau mày, cô lại nói sai gì sao? Sau đó đưa mắt nhìn người con trai ở bên cạnh mình. Anh vẫn không chút phản ứng gì.
Hàm Quang nhanh chóng lái xe. Đi được nửa đường không gian vẫn chở nên lặng im như thế. Tiêu Tuyết thấy ngột ngạt bèn lên tiếng “Hàm Quang, anh nói xem em nói gì sai?”
Mạc Lăng không phản ứng gì anh vẫn bình thản nhìn vào đống tài liệu đang cầm trên tay.
Hàm Quang lặng im không trả lời cô. Thấy anh có vẻ đang lờ đi câu hỏi của mình, Tiêu Tuyết đưa tay vỗ vào ghế “Anh nói đi, im lặng cái gì?”
Mạc Lăng lúc này mới đảo mắt nhìn lên gương chiếu hậu. Hàm Quang hơi lo lắng, anh cười cười sau đó nói “Tiêu Tuyết, chỉ là tôi thấy không quen thôi”
“Từ từ sẽ quen thôi, thật ra em cũng muốn mình có anh trai lắm. Chúng ta cũng gặp nhau tuy không quá lâu nhưng cũng không phải vừa gặp. Anh nói xem những lần em khó khăn đều là anh giải quyết được” cô thản nhiên nói. Nghe tới đây Hàm Quang không kìm nổi bèn ho lên mấy tiếng “Thật sự không dám nhận”
Tiêu Tuyết có chút hơi buồn “Sao thế? Anh chê cô em gái này sao? Hay là tại lúc trước em có gì bất kính với anh? Bây giờ, em hiểu chuyện rồi sẽ ngoan ngoãn nên anh yên tâm”
Tiêu Tuyết ơi là Tiêu Tuyết cô đừng nói nữa được không? Cảm giác cái tên đó cứ đang nhìn mình mệt muốn chết “Tiêu Tuyết, vậy còn Mạc Lăng thì sao?”
Tiêu Tuyết vô tư đáp “Mạc Lăng thì không liên quan. Em nhận anh là anh trai là do em quyết định mà”
“Không liên quan sao?” Mạc Lăng đưa mắt nhìn cô.
Ý gì đây? Tiêu Tuyết không hiểu vẫn bình thản gật đầu “Đúng vậy”
Mạc Lăng đặt tài liệu xuống “Hàm Quang là bạn của tôi, em và cậu ta đòi kết nghĩa anh em sau này tôi gọi cậu ta thế nào đây?”
Tiêu Tuyết vẫn chưa hiểu ra vấn đề chỉ có Hàm Quang đang cố nhịn cười. Sau này nghe cậu ta gọi hai chữ “anh vợ” chắc mình giảm mấy tuổi mất.
“Ý anh là gì?” Cô ngơ ngác hỏi.
Mạc Lăng gõ vào chán cô “Ngu ngốc”
Tiêu Tuyết đưa tay xoa xoa chán. Mạc Lăng lại tiếp tục xem tài liệu. Cô vô thức nhìn anh. Đột nhiên cô ngơ người ra sau đó vội quay đi. Dạo này mình sao vậy? Ngày nào cũng gặp anh ta nên quen mắt sao?
Cuối cùng cũng đến công ty. Tiêu Tuyết vui vẻ bước ra. Cô đưa mắt nhìn lên trên. Ơ nhưng đây đâu phải là công ty của Mạc Lăng. Mạc Lăng bước xuống xe sau đó đi tới bên cạnh cô “Vào thôi”
Tiêu Tuyết gật đầu bước theo sau.
Hai người vào đến công ty, cô gái lễ tân đã nhận ra anh bèn đi tới khẽ cúi đầu “Mạc tiên sinh, anh đã tới. Mời theo tôi đi lối này” nói xong cô lễ tân dẫn đường cho hai người.
Mấy người trong công ty đều đưa mắt nhìn họ.
Cô gái lễ tân bấm thang máy sau đó cả ba người đều lên tầng chín. Đi vào một đoạn. Đây chắc là phòng họp của công ty. Ở đây chỉ có một phòng lớn lại thêm lớp kính cách âm nữa nên cực kì dễ đoán. Mạc Lăng dẫn mình đi họp cùng sao? Sao có thể? Thế này ‘dựa’ vào sếp mà. Sau này vào công ty làm cũng bị mang tiếng cho mà xem. Thật không đường đường chính chính tẹo nào.
Cánh cửa mở ra. Tiêu Tuyết hơi bất ngờ. Người ở trước mặt cô và Mạc Lăng là Hàn Trọng. Cô lễ tân lễ phép đi tới cúi đầu “Hàn tổng, Mạc tiên sinh tới rồi”
Hàn tổng? Lẽ nào đây là công ty của Hàn Trọng?
Hàn Trọng nhìn cô nhân viên khẽ gật đầu, cô gái vội vã rời đi. Mạc Lăng thản nhiên bước vào phòng. Bên trong mọi người đang họp thấy anh vội nhìn nhau. Diệu Nhi đang ngồi nhìn thấy hai người bèn đứng dậy. Cô ta tức giận đi tới “Tiêu Tuyết, mày còn dám tới đây hả?”
Chưa kịp chạm được lên người cô thì Mạc Lăng đã hất tay Diệu Nhi ra “Tiêu Tuyết chính là người có nhiều cổ phần nhất ở đây”
Diệu Nhi cau mày “Sao có thể?”
Mạc Lăng đưa tay kéo cô lên phía trước “Vì đám cổ đông này đã bán hết cổ phần cho tôi”
Hàn Trọng bất lực không nói một lời nào. Diệu Nhi đưa mắt tức tối nhìn đám người đang ngồi bên dưới.
Chuyện này là sao nữa đây?
Mạc Lăng kéo ghế ngồi xuống một cách thản nhiên “Công ty thiếu vốn làm ăn, các cổ đông lo lắng cũng là chuyện thường tình. Hơn nữa Hàn Trọng giữ ba mươi phần trăm cổ phần. Cô giữ hai mươi lăm phần trăm cổ phần. Số còn lại đang ở trong tay của Tiêu Tuyết đây. Tôi nghĩ việc công ty có giám đốc đại diện mới cũng tốt”
“Không được!” Diệu Nhi nói lớn.
Các cổ đông lo lắng đưa mắt nhìn nhau. Hàn Trọng nắm chặt tay. Công ty anh ta phấn đấu vả xây dựng, khó khắn lắm mới có thể phát triển ở London. Nay Mạc Lăng đột nhiên rút toàn bộ vốn khiến cho công ty anh rơi vào tình trạng khó khăn. Hắn còn chủ động mua lại cổ phần nữa. Mình có gây chuyện với hắn đâu? Vì Tiêu Tuyết sao? Hàn Trọng đưa mât nhìn về phía của Tiêu Tuyết.
Mạc Lăng đứng dậy sau đó tiến tới chỗ Diệu Nhi “Vậy sau này cẩn thận hành xử của cô với Tiêu Tuyết” nói xong anh đưa Tiêu Tuyết rời đi để lại con mắt tức tối của Diệu Nhi nhìn hai người.
Hàn Tiêu Tuyết! Mày cứ chờ đó.
Mạc Lăng vẫn rất bình thường nhưng chỉ có Tiêu Tuyết là hơi lo lắng, cô siết chặt lấy tay anh, bản thân cũng không dám quay đầu lại. Anh có cần phải làm đến mức này vì cô không?
“Không cần lo lắng, đây là lời chúc sinh nhật tôi dành cho em” Mạc Lăng nhìn cô ân cần nói.
Sinh nhật mình sao? Cô bất ngờ.
Đôi mắt sâu lắng nhìn anh có chút ánh hạnh phúc. Thật không thể tin nổi. Cô mở điện thoại ra xem rồi tự bất ngờ. Hôm nay là ngày mình được trào đời sao. Giờ đã là cô thiếu nữ của tuổi mười chín. Sắp lên tuổi hai mươi rồi sao. Ôi trời, cô vừa buồn vừa vui cảm xúc rất lẫn lộn, cô quên luôn chuyện lùm xùm vừa xảy ra. Sao trôi nhanh thế này.
Cô nhìn anh mỉm cười vô thức.
“Đi thôi” Mạc Lăng nói.
Tiêu Tuyết gật đầu hai người cùng nhau bước ra khỏi công ty.
“Đã xong chuyện rồi sao?” Hàm Quang bước tới hỏi.
Mạc Lăng gật đầu “Xong rồi”
“Hàn gia bị cậu chơi cũng sắp phát điên tới nơi rồi” Hàm Quang lắc đầu nói sau đó đưa mắt nhìn Tiêu Tuyết, trong đầu anh nảy lên vài câu hỏi trêu đùa “Cùng một Họ cả, cô đành lòng sao hả Tiêu Tuyết”
Tiêu Tuyết định phản bác lại thì Mạc Lăng đã nhanh hơn một bước, anh đưa tay kéo cô gần mình “Một Họ nhưng không phải một nhà. Tên họ có thể đổi được”
“Mạc phu nhân” Hàm Quang chấp hai tay lại nói.
Cái gì mà Mạc phu nhân, Tiêu Tuyết hất tay Hàm Quang ra sau đó đi tới chỗ cửa xe.
“Hai người không về sao?”
Mạc Lăng không nói gì chỉ khẽ cười sau đó đi tới mở cửa xe cho cô, Tiêu Tuyết cúi người, anh nhẹ nhàng đưa tay chắn giúp cô, bảo vệ cô gái ngốc ngếch của anh.
Vào trong xe, Tiêu Tuyết khoanh hai tay vào nhau.
Cái tên họ Mạc này sao có thể vô lý như thế? Không tỏ tình đã giới thiệu mình là vợ của anh ta. Trước mặt mình còn nói mua mình là người hầu, cái vật làm ấm giường. Cứ để mình suy nghĩ viển vông.
“Sao vậy?” Mạc Lăng đột nhiên lên tiếng xoá tan dòng suy nghĩ đầy rẫy những phức tạp của cô.
Tiêu Tuyết lắc đầu “Không có gì”
Đột nhiên cô tức tối “Mạc tổng, anh kêu tôi dậy sớm như vậy, chuẩn bị tất cả để đến đó xong rồi về sao?”
“Vậy em muốn ở lâu hơn à?”
“Anh thật là... làm tôi cứ tưởng... thôi bỏ đi” Tiêu Tuyết nói xong rồi ngả ra sau.
Chiếc xe lại một nữa dừng bánh. Tiêu Tuyết đưa mắt nhìn ra ngoài mà ngơ ngác “Đây là đâu nữa vậy?”
Mạc Lăng tiến tới gần phía cô đưa tay đẩy cánh cửa “Xuống thôi”
Hai người bước xuống xe. Mạc Lăng hôm nay tính đi thu mua hết tất cả các công ty hay sao vậy? Hoang mang quá. Anh ta là ôm trùm thu nợ sao? Đó là lí do bị truy sát nhiều tới vậy? Cô nhìn anh mà cứ ngơ hết cả người ra.
Mạc Lăng cũng không có ý định quan tâm tới việc phải giải thích với cô cứ thế đi vào trong để cho cô cùng với cái đầu trống rỗng bước theo sau.
Hàm Quang chạy phía sau cô lên tiếng nói “Cô mà vào đây xong sẽ bất ngờ lắm”
“Sao vậy?” Cô đưa đôi mắt lấp lánh nhìn anh chỉ vẻn vẹn trạng thái ‘tò mò’
“Vào rồi sẽ biết”
Công ty này cũng khá rộng như công ty của Hàn Trọng nhưng mọi người ở đây có vẻ lúng túng khi thấy Mạc tổng. Một nhân viên nữ vô cùng hấp tấp chạy tới trước mặt anh cúi đầu nói “Mạc tổng, anh đã tới”
Mạc Lăng đưa mắt nhìn xung quanh có chút không hài lòng. Anh bước đi.
Một cô gái từ trên cầu thang bước xuống thấy Mạc tổng liền lo lắng chạy tới “Mạc tổng, sao anh lại đích thân tới đây?”
“Andrea bây giờ đang ở đâu?” Anh đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn cô nhân viên khiến cô sợ hãi.
Cô lắp bắp “Anh ấy vừa tới, đang ở trên phòng”
Mạc Lăng không nói gì đi thẳng ra phía cầu thang. Tiêu Tuyết nhìn sang Hàm Quang “Andrea là ai vậy?”
“Cậu ta là trợ lý riêng của Mạc Lăng tại Anh. Cậu ấy có trách nhiệm kiểm tra và thu thập thông tin theo lệnh của Mạc tổng và gửi báo cáo mỗi ngày”
“Một mình anh ta lo hết được sao?”
Hàm Quang mỉm cười “Cậu ta chỉ là thứ để Mạc Lăng mượn danh kiểm soát công ty thôi. Mạc Lăng không cần ở đây, thông tin cũng đều có cả mà ai cũng phải sợ”
Đúng vậy, Đặng Ân là một tay hacker tài giỏi cơ mà. Đặng Anh cũng không phải dạng vừa. Hàm Quang là thư kí cận kề bên Mạc Lăng nhưng trên trời dưới biển anh ta đều biết hết, lại còn học rộng hiểu sâu, Mạc Lăng chọn người đúng là quá cân nhắc. Cô mỉm cười gật đầu nhìn Hàm Quang.
Cửa thang máy mở ra hai người nhanh chóng chạy vào đứng phía sau Mạc Lăng.
Tâm trạng anh có vẻ không tốt từ lúc bước vào công ty nên anh không hề nói gì. Hai người đứng đằng sau cũng lặng im không dám phát ra bất kì âm thanh nào.
Cửa thang máy mở ra, một người con trai vội chạy tới, một người Châu Âu trọn vẹn, mái tóc màu nâu tây dài ngang tai, anh mang vẻ của những chàng trai phong độ và nghệ sĩ “Mạc tổng, anh đã tới”
“Tôi đã nói, lúc tôi tới mọi thứ phải thu xếp xong cơ mà” Mạc Lăng nghiêm nghị nói.
Andrea lúng túng “Tại có chút vấn đề nhỏ, tôi vừa giải quyết xong ạ”
“Vô dụng”
Thì ra trong công việc Mạc Lăng là người cứng cáp như vậy. Tiêu Tuyết nhìn anh suy nghĩ.
“Có chuyện gì thế?” Hàm Quang nhìn Andrea hỏi.
“Chuyện là, một số nhân viên ở xưởng may đang đình công do có nhân viên bị ngất, họ nói bị bóc lột_” Andrea không dám nói thêm.
Ánh mắt Mạc Lăng như lửa đốt “Chuyện này là sao?”
Hàm Quang đi tới bên Mạc Lăng “Vụ này để tôi điều tra thêm”
Andea lắp bắp “Có một nữ nhân viên tên là Uyển Uyển... người Trung Quốc... bị... bạo hành”
“Uyển Uyển?” Tiêu Tuyết bất ngờ thốt lên.
Mạc Lăng đưa mắt nhìn cô “Có chuyện gì sao?”
Tiêu Tuyết đi tới phía trước “Có phải Uyển Uyển hai mươi mốt tuổi không? Tôi gặp cô ấy ở xưởng may”
“Chúng tôi mới mua lại xưởng may đó thôi nên không rõ. Nhưng cô xem có phải cô gái này không?” Andrea rút trong túi áo ra một bức ảnh.
“Đúng vậy, là cô ấy” Tiêu Tuyết vừa nhìn thấy người phụ nữ trong bức ảnh thì vội thốt lên.
“Em sao thế?” Mạc Lăng nhìn cô hỏi.
“Chị ấy là người đã giúp tôi ở xưởng may khi tôi mới đi làm, chị ấy là một người tốt, Mạc Lăng anh giúp chị ấy đi” gương mặt cô có chút lo lắng, ánh mắt chứa đựng sự cầu khẩn.
“Em giỏi lo chuyện bao đồng thật”
“Chúng tôi mới mua lại xưởng may này tháng trước, công ty công nghệ sản xuất Rose - thuộc tập đoàn thời trang Rosely đã bán nó. Họ nói sẽ giải quyết chuyện nhân công nhưng giờ lại xảy ra chuyện này. Chúng tôi chỉ muốn mua lại xưởng để sau này đưa vào sản xuất sản phẩm của công ty thôi. Không muốn bóc lột bất kì nhân công nào cả” Andrea căng thẳng giải thích.
“Chuyện này để tôi lo” Hàm Quang lên tiếng.
Mạc Lăng có chút phiền lòng “Được rồi, Giám đốc công ty chi nhánh này đang ở đâu?”
“Cô ấy đang xin nghỉ phép mấy hôm nên hôm nay tôi xuống để phụ giúp việc điều hành”
“Bảo cô ấy nghỉ việc luôn, bây giờ có giám đốc mới rồi”
Andrea lo lắng “Chuyện này”
Mạc Lăng đưa mắt nhìn Tiêu Tuyết “Hàn Tiêu Tuyết sẽ là giám đốc mới ở đây, mọi việc còn lại để tôi lo”
!!!