Giám đốc mới là sao?
Cô đi tới chỗ Mạc Lăng “Anh đừng tuỳ tiện như thế?”
Mạc Lăng quay lưng bỏ đi “Đây là lệnh”
Hàm Quang đi tới chỗ Andrea “Cậu cứ về tổng công ty đi, gọi Giám đốc Scarlet tới nói chuyện còn lại tôi sẽ lo nhé”
“Mạc tổng chỉ nói sẽ thay đổi nhân sự trong công ty cần tôi mở cuộc họp thôi, sao lại_”
“Để tôi lo” Hàm Quang nhìn Andrea nói.
Tiêu Tuyết lắc đầu. Đúng là mệnh lệnh của sếp. Kì lạ đến mấy vẫn phải nghe theo, một câu nói thôi đã thay đổi tất cả.
...
“Em sao vậy?” Mạc Lăng đưa mắt nhìn cô hỏi.
Tiêu Tuyết ngồi trên xe nhìn anh làu bàu “Sao anh cứ tự quyết định thế? Anh còn chưa hỏi ý tôi mà”
“Tôi là lệnh” Câu trả lời ấu trĩ hết sức.
Chiếc xe chìm vào không gian im lặng. Vừa về tới nhà Tiêu Tuyết đã bỏ vào trong. Đặng Ân từ trong nhà bắn pháo hoa khiến cô giật nảy mình lên “Á”
Joose bước ra ngoài “Về rồi đây”
“Chuyện này?” Tiêu Tuyết bất ngờ đưa mắt nhìn mọi người.
Đặng Anh đi tới “Chúng tôi đã tự tay chuẩn bị đó”
Tiêu Tuyết mỉm cười “Cảm ơn mọi người”
Joose kéo tay Tiêu Tuyết đi tới chiếc bàn lớn. Ở đây, có một cái bánh sinh nhật cực kì đẹp mắt, hấp dẫn quá. Tiêu Tuyết thích thú nhìn Joose còn Joose lại khoanh tay kiêu ngạo nói “Tôi đã làm đó”
“Cô giỏi thật. Cô biết làm bánh sao?”
Joose kiêu ngạo nói “Tất nhiên, tôi đã học ở Đức đó”
Tiêu Tuyết vỗ vai bái phục.
Đặng Ân chạy tới “Tặng cô này” anh đưa cho cô một hộp quà.
Tiêu Tuyết ôm lấy mà nặng cả người “Cái gì đây???”
“Một thứ công nghệ siêu cấp vũ trụ”
Tiêu Tuyết tò mò mở ra xem. Thứ bên trong khiến cô vô cùng bất ngờ. Cô bật cười “Trời ơi, thật không vậy? Một con robot mini sao?”
Đặng Ân tự tin nói “Nó không phải một con robot đồ chơi đâu, đây là một con robot do tôi tạo ra, được lập trình mười hai ngôn ngữ khác nhau và khả năng cảm biến cảm xúc. Nó sẽ cùng cô tâm sự mỗi khi mệt mỏi và để cô rèn luyện ngôn ngữ. Vì đang thử nghiệm nên nó ở dạng một con robot nhỏ. Sau này thành công tôi sẽ tạo nó trở thành người máy siêu cấp chỉ phục vụ cho cô”
Tiêu Tuyết cười lớn “Anh là Cung Âu đấy à???”
“Cung Âu là ai?” Mạc Lăng nhìn cô hỏi.
“Là vị tổng tài tôi thích ở trong truyện, người đứng đầu về công nghệ thông tin. Anh ấy cũng biết tạo ra robot” Tiêu Tuyết vừa nói vừa đưa tay xoa đầu con robot đang cầm trên tay.
Joose nhìn cô “Quà của tôi trên phòng rồi, tí lên mở nhé”
Đặng Anh chạy tới đưa cho Tiêu Tuyết một chiếc đồng hồ “Đồng hồ định vị, sau này cô ở đâu chúng tôi đều có thể tìm thấy và bảo vệ cho cô”
Tiêu Tuyết đưa tay đỡ lấy chiếc hộp, cô mở ra xem bên trong là một chiếc đồng hồ màu trắng được thiết kế theo kiểu dáng đồng hồ thể thao, nhỏ gọn xinh xắn hợp với phong cách cô hay mặc thường ngày.
“Cảm ơn anh, món quà thật tuyệt vời đó”
Hàm Quang rút trong túi áo ra một chiếc hộp màu đen “Đây là quà mà Mạc tổng chuẩn bị cho cô, còn tôi” anh rút trong túi ra một chiếc chìa khoá xe ô tô “Hi vọng cô thích”
“Tôi đâu biết lái xe?” Cô lo lắng.
“Sau này sẽ biết” Hàm Quang nói.
Lần đầu tiên cô được nhận những món quà đắt tiền như thế. Cô sắp khóc rồi.
Joose khuých vai cô “Mở quà của Mạc ra đi”
Tiêu Tuyết mỉm cười cô đưa tay mở chiếc hộp ra xem. Bên trong là một chiếc vòng có mặt dây tạo hình mặt trăng làm bằng kim cương đen. “Kim cương đen?” Cô bất ngờ nhìn Mạc Lăng.
“Đây là chiếc vòng trị giá một tỉ đô la trong buổi trị giá của phu nhân Ảianna mà cô đã tham dự. Bà ấy là một nhà thiết kế trang sức nổi tiếng trên thế giới. Đây là chiếc vòng độc nhất vô nhị, kim cương được nghệ nhân Ấn Độ mài đó”
Mình không dám nhận thứ quý giá này đâu. Cô đưa mắt nhìn anh. Mạc Lăng đưa tay cầm lấy chiếc vòng sau đó đeo lên cổ cho cô “Chưa có lệnh của tôi, cấm em tháo nó ra”
Mọi người đều vỗ tay chúc mừng hoan hô. Đặng Ân ôm bụng nói “Đi ăn thôi, tôi đói rồi”
Nói xong mọi người kéo nhau đi ra bàn, chỉ có Tiêu Tuyết trong lòng hơi nghẹn ngào.
...
Kết thúc bữa ăn, Mạc Lăng và Hàm Quang đang bàn công việc trong phòng. Tiêu Tuyết bèn ra ngoài sân ngồi trên ghế, ánh mắt thẫn thờ trầm tư còn bàn tay thì cứ đưa lên chạm vào mặt dây chuyền.
Joose đứng bên cửa, tay cầm ly rượu vang nhìn Tiêu Tuyết một lúc rồi mới bước tới bên cạnh cô “Đang suy nghĩ gì đó?”
Tiêu Tuyết giật mình quay người lại “Joose”
Joose kéo ghế ngồi xuống bàn “Nói đi, mai tôi đi rồi đó”
Tiêu Tuyết mỉm cười “Mọi người tốt với tôi quá, tôi không biết mình có xứng đáng để nhận không?”
Joose đặt ly rượu xuống bàn nhìn cô nói “Cô ngốc đấy à? Gì mà xứng đáng hay không xứng đáng? Mạc chưa từng ở cạnh cô gái nào cả và cô là người đầu tiên đặc biệt với anh ấy tới vậy”
“Anh ấy thật sự rất tốt với tôi nhưng anh ấy chưa từng nói gì hết. Tôi không muốn bản thân mình ngộ nhận”
“Anh ấy cũng chưa từng nói thương tôi” Joose thở dài “Tôi nghĩ cô sẽ nhận ra chứ” cô đưa ly rượu lên miệng uống.
Tiêu Tuyết lặng im trong lòng. Cô cũng chẳng hiểu cảm xúc mình dành cho anh là gì nữa? Cô đúng là ngốc thật.
“Cô có yêu Mạc không?” Joose nhìn cô ân cần nói, ánh mắt vô cùng quan tâm.
Câu hỏi đột ngột khiến Tiêu Tuyết chạnh lòng. Yêu? Cô cũng chưa từng yêu một người. Cô ở cạnh anh, nhớ anh, lo lắng và không hề đề phòng anh. Vậy đây là gì? Tiêu Tuyết lặng im.
Joose cười “Anh ấy đã yêu cô nhiều hơn vạn lần cái tình yêu mà cô đang nghĩ. Đừng suy nghĩ quá nhiều, nó sẽ khiến cô sai lệnh. Tôi tin cô sẽ không ngu ngốc tới mức bỏ rơi Mạc” nói xong Joose đứng dậy bỏ đi.
Cô có yêu Mạc không? Câu hỏi khiến cô phải suy nghĩ. Tiêu Tuyết bỏ lên phòng. Cô đưa tay đóng cửa lại sau đó ngồi xuống trước bàn trang điểm.
Trên bàn Joose đặt hai chiếc vé đi du lịch và một chiếc thẻ ngân hàng màu đen. Thì ra đây là món quà mà cô ấy nói. Tiêu Tuyết mỉm cười.
Reng... reng... chiếc điện thoại bất ngờ vang lên.
Tiêu Tuyết mở ra xem.
“Mẹ...” cô nghẹn ngào.
...
“Công việc của con thế nào? Mệt lắm đúng không? Con đi biền biệt mấy tháng trời ăn có đủ không?”Đã bao lâu chưa được nghe giọng mẹ chứ? Để mẹ phải lo lắng, cô thật sự quá đáng trách rồi.
“Mẹ dạo này có ăn uống đầy đủ không?” Tiêu Tuyết vừa nói vừa lau nước mắt. Cô cố gắng kìm nén để mẹ đỡ đau lòng.
“Mẹ ăn uống đầy đủ, tiền con gửi về mẹ cũng thu xếp ổn thoả. Tiền thuốc bệnh cho Tiêu Phong nữa. Sang tháng thằng bé có ca phẫu thuật, con có thể về không?”
Nước mắt cô không ngừng rơi... Tiêu Tuyết cố gắng nói “Con cũng chưa biết, con sẽ cố gắng”
Đầu giây bên kia người mẹ cũng nghẹn ngào rơi nước mắt “Con vất vả rồi”
Tiêu Tuyết vô cùng đau lòng. Cô bật khóc “Mẹ... nói cái gì thế? Đây là trách nghiệm của con mà. Thôi con làm việc đây. Tạm biệt” nói rồi cô cúp máy.
Mẹ của Tiêu Tuyết tắt điện thoại mà cũng gục đầu xuống khóc. Mẹ là người mẹ tồi nhất trên thế gian có đúng không?
Nước mắt cô không ngừng rơi, cô nhớ mẹ lắm. Nhớ những món ăn mẹ đã từng làm. Lồng ngực cô đau nhói... Cô rất sợ, sợ cái cảm giác luyến tiếc không rời giọng nói của mẹ. Sợ cái cảm giác nhớ nhung này. Điều duy nhất cô muốn chính là mẹ có thể sống an nhàn không lo lắng.
Mạc Lăng đẩy cửa phòng bước vào. Tiêu Tuyết vội đưa tay lau nước mắt. Mạc Lăng tiến tới bên cạnh cô đưa bàn tay khẽ chạm vào gương mặt nhỏ nhắn ấy “Có chuyện gì?”
Tiêu Tuyết đưa tay ôm lấy anh cô nghẹn ngào “Chỉ một chút thôi được không?”
Mạc Lăng đưa tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc cô. Con mèo của anh hôm nay thật nhõng nhẽo đấy.
...
Tiêu Tuyết nằm trên trước giường rộng lớn mà suy nghĩ. Cô không dám cựa người vì biết anh sẽ tỉnh lại. Chỉ nằm ở đó mà suy nghĩ. Cô đã gặp anh như một điều diệu kì. Cách anh quan tâm cô cũng thật đặc biệt. Anh chưa từng khiến cô tổn thương. Ở cạnh nhau, ngủ chung, sống chung nhưng không có mối quan hệ xác định. Giữa tôi và anh rốt cuộc là sao?
Tiêu Tuyết siết chặt tay lại. Đột nhiên, Mạc Lăng kéo cô sát về phía mình, vòng tay ôm lấy cô. Cô đã quen như vậy rồi sao? Cảm giác không chút ngại ngùng? Anh là gì với cô vậy.
Cô có yêu Mạc không? - câu hỏi đó lại một lần nữa hiện lên.
“Mạc Lăng” Tiêu Tuyết lên tiếng.
“Có chuyện gì?”
“Anh có yêu tôi không?”
Câu hỏi hơi bất ngờ, Mạc Lăng từ từ mở mắt ra. Anh xoay người cô nhìn về phía mình lặng im một lúc rồi nói “Em muốn câu trả lời sao?”
Tiêu Tuyết gật đầu. Cô rất mong chờ. Điều tôi cần bây giờ chính là sự xác định giữa hai ta. Thấy anh lặng im nên cô bèn mỉm cười “Vậy là một thứ tình cảm khác sao? Một người mà anh cảm thấy muốn bảo vệ? Thích thú_” cô chưa nói xong đã bị anh khoá môi bằng một nụ hôn.
Một nụ hôn sâu lắng và bất ngờ, đây là lần đầu tiên cô hôn ai đó.
Mạc Lăng không ngần ngại kéo sát Tiêu Tuyết gần hơn, cái đầu cô lúc này choáng váng. Đôi môi đỏ mọng đó cứ bị anh ngấu nghiến.
Lồng ngực cô có chút nhói, tim cô đập không đúng nhịp, cảm giác nóng ran kì lạ, cô không thể thở nổi. Mạc Lăng cuối cùng cũng chịu rời bỏ đôi môi đó, anh nhìn cô ánh mắt ấm áp “Đây là câu trả lời của tôi”
Tiêu Tuyết có chút bối rối, ánh mắt lo lắng. Cô đẩy anh sau đó ngồi dậy đi vào phòng vệ sinh. Tiêu Tuyết khoá cửa sau đó ngồi bệt xuống sàn.
Chuyện gì vừa xảy ra thế này? Anh ấy đã hôn mình sao?
Tiêu Tuyết đưa tay chạm lên môi mình, dư vị của anh vẫn còn đọng lại ở đây. Thật không phải mơ. Cô hơi sốc, cô chưa chuẩn bị gì cho tình huống này cả...
Bên ngoài Mạc Lăng ngồi trên giường, anh đưa tay sờ lên miệng mình vô thức khẽ nở nụ cười.
Tiêu Tuyết đi tới bồn nước, từ từ ngâm mình. Cơ thể cô vẫn chưa hết run. Tim vẫn cứ đập thình thịch. Cô tự véo má mình - Làm ơn tỉnh táo lại. Là mình muốn được xác định cơ mà. Cô suy nghĩ than thở rồi tự đánh vào lồng ngực mình.
Suy nghĩ tới việc phải ra ngoài và đối diện với anh thì hai chân cô đã cứng đơ không thể nhúc nhích. Mình phải làm sao đây? Cô lo lắng.
Chợt từ bên ngoài giọng nói quen thuộc đó vang lên “Nếu em không ra ngủ là tôi vào đó”
Anh ấy vào đây?!! Cô hoảng loạn. Tiêu Tuyết quay ngang quay ngửa. Đưa mắt nhìn xung quanh. Muốn trốn đi quá phải làm sao bây giờ.
Cạch... cạch... tiếng tay nắm cửa vặn qua vặn lại.
“Anh đừng vào! Tuyệt đối đừng vào!” Cô nói lớn.
“Cho em năm phút”
Tiêu Tuyết đi tới bên cửa, đưa tai áp sát vào cánh cửa, hy vọng là anh đã về giường nằm.
Đợi một lác cô thở dài sau đó mới mở cửa bước ra. Vừa mở cửa, ánh mắt quen thuộc đó đã nhìn cô trằm trằm, Tiêu Tuyết lúng túng đóng cửa thì bị bàn tay to lớn của anh chặn lại.
“Sắp sáng rồi, em định ở đây đến bao giờ”
Cô lắp bắp “Anh ra ngoài đi, tôi sẽ ra”
Mạc Lăng đẩy cửa sau đó tiến vào. Tiêu Tuyết có chút sợ hãi, cô hơi lùi ra sau mỉm cười nhìn anh ấp úng nói “Anh... ra ngoài trước đi...”
Mạc Lăng ghé sát xuống mặt cô. Tiêu Tuyết không kìm chế nổi, hai má cứ đỏ ửng lên. Cô cúi xuống.
“Không phải em muốn câu trả lời sao?” Mạc Lăng lạnh lùng nói.
Tiêu Tuyết gật đầu.
“Vậy đang tránh tôi sao?” Anh đưa tay nâng cằm cô lên đối diện với mình.
Tiêu Tuyết lo lắng đảo mắt ra chỗ khác. Cô thích anh sao? Hai má không làm chủ được cứ đỏ ửng lên. Cô siết chặt tay vào tường “Tôi... không biết...”
Mạc Lăng mỉm cười, ánh mắt có chút thích thú anh vòng tay xuống bế cô nhấc bổng lên.
Tiêu Tuyết bối rối, cô đột nhiên thấy ngại còn gương mặt cứ nóng bừng bừng “Anh... làm gì thế?”
Mạc Lăng không nói gì chỉ đè cô xuống giường, ánh mắt ân cần nhìn cô, Tiêu Tuyết ngại ngùng quay mặt đi “Đừng nhìn nữa”
Mạc Lăng từ từ tiến xuống cổ cô, cảm giám cái hơi ấm của anh chạm vào cơ thể mình khiến người cô cứ nóng lên, cô đưa tay chạm lên ngực anh muốn ngăn lại “Đừng mà...” cô nói rồi quay lại nhìn anh.
Lúc này, mặt cô chỉ cách mặt anh có vài xăng ti, Mạc Lăng đưa mắt nhìn lên, ánh mắt sâu thẳm ma mị đến kì lạ, anh khẽ nói “Là em muốn rõ ràng, tôi vẫn luôn rất thận trọng”
Chưa để cô trả lời, anh lại một lần nữa lao tới đôi môi căng mọng đó mà ngấu nghiến. Tiêu Tuyết cố dùng sức để đẩy ra mà không được, Mạc Lăng đưa tay nắm lấy tay cô từ từ đẩy xuống giường. Tiêu Tuyết như bị sự ngọt ngào đó của anh chiều chuộm, cô thả lỏng người đáp lại cái hôn của Mạc Lăng.
Cho tới khi Tiêu Tuyết không thể thở nổi thì Mạc Lăng mới luyến tiếc rời bỏ đôi môi đó rồi đưa mắt nhìn cô.
Tiêu Tuyết thở gấp, hơi ấm và dư vị của anh khiến cô như điên đảo, cô nhìn anh. Chàng trai trước mặt cô quả thật là hoàn mỹ, ánh mắt đó, chiếc mũi đó, sự ấm áp đó, nó khiến cô bị chinh phục hoàn toàn rồi, cô hổn hển “Em yêu anh”