Ngày kế tiếp là thứ năm, nhưng Cố Úc Diễm không ở chỗ của Tần Thanh Miểu, mà là mười giờ trực tiếp chạy đến bữa tiệc ở X thị, cùng các lớp học sinh hội họp.
So với kiểu liên hoan này, Cố Úc Diễm vẫn thích đứng ở thư phòng Tần Thanh Miểu, xem sách, ngẫu nhiên vụng trộm ngẩng đầu nhìn người đang chuyên tâm xem văn kiện, sau khi thỏa mãn thì cúi đầu tiếp tục đọc sách, giữa trưa thì cùng đi ăn cơm, tuy nói rằng chỉ có mình đơn phương yêu mến, nhưng vẫn rất vui vẻ. "Tiểu Diễm". Nguyễn Minh Kỳ từ thật xa đã thấy Cố Úc Diễm lại đây, vội vàng chạy ra đón, biểu tình thoạt nhìn có chút lo lắng, "Chị ta... đồng ý sao?" "Ừ". Gật gật đầu, Cố Úc Diễm cười cười, "Cậu đừng nghĩ chị ấy quá đáng như thế, chị ấy tốt lắm." Nói xong, ngữ khí vẫn bình thản, nhưng ánh mắt nhịn không được mà ôn nhu vài phần, mà tư thái như vậy dừng ở trong mắt Nguyễn Minh Kỳ, làm cho nàng hơi nghi hoặc, ánh mắt nhìn Cố Úc Diễm có chút cổ quái. "Cậu nhìn mình như vậy làm gì?". Khuôn mặt bối rối đối với Tần Thanh Miểu lúc này lại xuất hiện, Cố Úc Diễm cười cười, tránh được ánh mắt tìm kiếm của Nguyễn Minh Kỳ, vốn muốn kéo cánh tay nàng, nhưng trong đầu lại chợt lóe ra lời nói của Tần Thanh Miểu, "Chúng ta qua đó đi." Không xem nhẹ động tác của Cố Úc Diễm, trong mắt Nguyễn Minh Kỳ lộ ra một tia kinh ngạc nhỏ nhoi, vốn muốn nắm tay bạn tốt, nhưng cũng không làm nhiều động tác nữa. Lục tục chạy đến đám người đứng ở kia, học sinh các lớp đã đến đông đủ, bạn ký túc xá của Cố Úc Diễm thấy nàng cùng Nguyễn Minh Kỳ đứng chung một chỗ, liền hướng nàng đi đến. Đó là những người trước kia châm chọc khiêu khích Cố Úc Diễm, nhìn thấy nàng thì không khỏi có chút xấu hổ. Đại học Pháp viện X thực hành chế độ tuyển khóa, mấy lão sư cùng khoa, cho nên có mấy đệ tử là do mấy lão sư này giới thiệu, vì thế một người ở ký túc xá cũng không nhất định phải đến, thời gian đi học cũng không cố định, mà Cố Úc Diễm đều là buổi tối ra ngoài tự học hoặc là chỉ nghe những giờ học mình hứng thú, thường thường mười giờ tối mới trở về ký túc xá tắm rửa một cái rồi ngủ, nến cũng không thường xuyên ở cùng một chỗ với nữ sinh kia. Lúc này, bởi vì Tết nguyên đán sắp đến, mà cũng sắp thi cuối kỳ, cán bộ lớp liền quyết định trước nguyên đán tổ chức liên hoan, nên mấy người cũng tụ tập lại. Gặp bộ dáng xấu hổ của nữ sinh kia, Cố Úc Diễm cũng không để ý, đạm đạm cười, gật gật đầu, "Các cậu đến đây, chúng ta vào thôi". "Được, chúng ta cùng nhau ngồi chung đi, còn có mấy bạn ở ký túc xá của Minh kỳ, ngồi một bàn luôn đi". Vừa nói xong, bạn cùng phòng Nguyễn Minh Kỳ cùng lại đây, đoàn người chia nhóm đi vào, tìm vị trí ngồi xuống, liền có người muốn đi ăn. "Mọi người đi trước đi, mình giúp các cậu giữ túi". Lúc tám giờ hơn có ăn cháo, hiện tại chỉ hơn mười giờ một chút, Cố Úc Diễm một chút đói khát cũng không có, đối với mấy người khác nói vài câu, lại theo thói quên huých tay Nguyễn Minh Kỳ, "Giúp mình lấy chén nước chanh là ok" "Được". Ném một cái xem thường, biết lời này nhất định sẽ tác động đến mấy người xung quanh, làm cho nàng hơi ngượng ngùng, Nguyễn Minh Kỳ đứng lên, "Chúng ta đi thôi, đi ăn." Có nàng đi đầu, mấy người khác cũng đi theo, đối với Cố Úc Diễm gật đầu một cái, chỉ có một người lưu lại, cũng là bạn ký túc xá của Cố Úc Diễm. "Sao cậu không đi?" Đối với người với người khác dễ dàng bất mãn mà nói nói năng lỗ mãng kỳ thực cũng không có bao nhiêu chán ghét, "Mình nhìn qua, chung quanh đều là bạn học của chúng ta, kỳ thật cũng thật hoàn hảo". "Mình...mình....", Người nọ ấp úng, "mình" mấy lần, ấn tay vào bắp tay Cố Úc Diễm để nàng ngẩng đầu, mới nhắm lại hai mắt, "Mình là muốn nói, chuyện trước đây, thực xin lỗi". "Hả?". Hơi hơi sửng sốt, mới hiểu được, Cố Úc Diễm lắc đầu, "Không có gì." Kỳ thật, nàng nói cũng không sai, nàng quả thật là đang bị bao nuôi. Tuy nói rằng bị bao nuôi nghe qua thật hèn mọn, nhưng giờ phút này trong lòng nàng đó là hy vọng duy nhất để duy trì quan hệ, bởi vì nếu không có quan hệ như vậy, nàng không biết đến khi nào mời có thể được xuất hiện trước mặt Tần Thanh Miểu "Tóm lại là mình không đúng, mình không nên nói như vậy với cậu". Nữ sinh kia nói xong, nghĩ nghĩ, lại nói, "Nhưng mình vẫn chưa nói gì về cậu với những người khác." Nghe nàng nói vậy, Cố Úc Diễm lại sửng sốt, lập tức nhìn nữ sinh tên gọi Thiệu Vân Phỉ một cái, gật gật đầu, "Ừ." "Mình thật sự không có, cậu có thể hỏi cho rõ". Thiệu Vân Phỉ thấy nàng như thế, tưởng nàng không tin, lại bổ sung một câu. "Mình tin cậu". Cố Úc Diễm lại cười cười, ánh mắt cũng không nhìn nàng, "Không có gì." Lúc trước nàng chưa hiểu được vì cái gì Tần Thanh Miểu lại lôi kéo nàng đi ăn tin ăn cơm, nhưng sau này, nguyên bản luật học viện đồn rằng nàng tìm được bạn trai, hoặc là bị bao dưỡng, tất cả đều biến mất, tất cả mọi người đều biết rằng nàng có một chị gái rất hiền. Nghĩ đến Tần Thanh Miểu, ánh mắt lại ôn nhu, Cố Úc Diễm di chuyển tầm mắt, nhìn di động của mình mà bắt đầu ngây ngốc. Buổi sáng nấu cháo đặt lên bàn, múc cho Tần Thanh Miểu một chén, lại nghe nữ nhân kia trước sau như một lãnh đạm thờ ơ, "Em sẽ không vì một cái tiệc liên hoan, mà không có tiền đồ tính không ăn bữa sáng rồi đi đến nơi đó ăn mãnh liệt ư?" Chợt nghe một câu nói thật dài không có chỗ tạm dừng, Cố Úc Diễm nhìn Tần Thanh Miểu mà tròng mắt cơ hồ muốn rơi ra, bộ dáng như thấy quỷ lọt vào mắt Tần Thanh Miểu, chậm rãi lấy một ít hạt dưa muối bỏ vào trong bát, "Tự lo cho mình đi". Cố Úc Diễm chỉ biết ngốc hồ hồ nhìn nữ nhân lãnh đạm kia ăn sáng, ngay cả chính nàng cũng không biết, khuôn mặt của mình đang tươi cười đến cực ngốc. "Còn không ngồi xuống?", Ngữ khí cường thế, Tần Thanh Miểu đầu cũng không nâng, mà Cố Úc Diễm ngoan ngoãn ngồi xuống, múc một bát cháo, "Không có, trước giúp chị múc thôi." "Ừ" "Tiểu Diễm, nước chanh của cậu". Đem nước chanh đưa tới trước mặt Cố Úc Diễm, nhìn bạn tốt lại đang ngẩn người, khóe miệng còn lộ ra nụ cười nhợt nhạt, Nguyễn Minh Kỳ trong lòng lại càng thêm nghi hoặc, thói quen quơ quơ tay trước mặt nàng, đem người nọ gọi về, "A... cám ơn". "Này, ăn đi". Đem vài món thức ăn để ra trước, Nguyễn Minh Kỳ đứng dậy, "Mình lại kia lấy tiếp, mấy thứ đó cậu đều có thể ăn". "Được" Vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy hình thức liên hoan như vậy, hơn mười người ở đây có vẻ hưng phấn cực, ăn cơm từ mười giờ sáng đến hai giờ chiều vẫn chưa chấm dứt, còn có người chậm rãi ăn bánh ngọt, vẻ mặt hưởng thụ uống cà phê. Nhìn thời gian, muốn trở về gặp Tần Thanh Miểu, lại không biết mở miệng thế nào, chung quy chỉ có thể ở trong lòng mà sâu kín thở dài, tiếp tục uống nước chanh. Động tác không ngừng nhìn lên tường, Nguyễn Minh Kỳ lưu ý đến, đang muốn hỏi Cố Úc Diễm có phải Tần Thanh Miểu giới hạn thời gian của nàng hay không, di động Cố Úc Diễm lại rung lên. Nhìn đến đèn báo hiệu, sau đó nghe được lời nói lạnh lùng kia, lại nhịn không được lộ ra nụ cười ngây ngô, "Ừ... còn đang ăn... có mang theo chìa khóa... được..." Bỏ điện thoại vào túi, Cố Úc Diễm lại bắt đầu ngẩn người, sau đó sốt ruột muốn về Tần Thanh Miểu nói nàng buổi chiều có việc tới... Đợi cho hơn ba giờ, một đám như lang như hổ mới rời khỏi nhà hàng, thống nhất bắt xe bus trở về. "Mình đi đây..." Cố Úc Diễm định nói với Nguyễn Minh Kỳ mình đến chỗ Tần Thanh Miểu, lại ý thức được còn mấy người chờ xung quanh, lại thay đổi lời muốn nói, "Mình đến chỗ chị mình, mọi người trở về trước đi". "Ừ, vậy cậu chú ý an toàn". Nhìn các nàng lên xe trở về trường học, Cố Úc Diễm mới nắm túi xách đi về hướng khác, không nhanh không chậm, hưởng thụ ánh sáng mặt trời, bỗng thấy Tần Thanh Miểu cũng giống như ánh sáng này. Rõ ràng là lạnh lùng như vậy, lại làm cho người ta cảm thấy trong lòng thỏa mãn nhưng mang theo lo lắng.... Một đường đi chậm đến nhà Tần Thanh Miểu, lên lầu mở cửa phòng, thời điểm đổi giày thì nhìn qua một lượt, dép lê Tần Thanh Miểu im lặng nằm ở nơi đó, Cố Úc Diễm nhịn không được mà thở dài Cứ như vậy thì điên mất thôi, nàng hận không thể mỗi khắc đều nhìn thấy Tần Thanh Miểu a... Nguyên lai thích một người chính là như vậy, khó trách lúc trước anh hai vì chị Liên cố ý ở lại X thị. Có chút rối rắm nghĩ, gục đầu ủ rũ vào phòng của mình, vừa nhấc đầu, lại giật mình đứng tại chỗ. Trên giường, chỉ nhìn thấy chú gấu thật to mang vẻ mặt hơi ngượng ngùng, không phải là giống như thứ mà hôm qua nàng cùng Tần Thanh Miểu nhìn thấy sao, như thế nào lại ở đây?