"Đừng tới, đừng tới...." Đường Vận khom thân mình, một tay nắm vợt tennis, một tay chống đầu gối, từng ngụm từng ngụm thở phì phò, một giọt một giọt mồ hôi rơi xuống thành một vũng nước nhỏ.
Bên kia lưới, Tần Thanh Miểu vì vận động kịch kiệt mà trên mặt hồng hồng, cũng có mồ hôi, nhưng cũng không chật vật như Đường Vận. Quét một cái đến người đang thở gấp bên kia, đi đến bên cạnh cầm một chai nước, đưa cho Đường Vận. Tiếp nhận, mở nắp rồi thực không có hình tượng mà uống một ngụm, lại nhẹ nhàng thở ra một cái, nhìn thấy Tần Thanh Miểu còn đứng ở đó, đi lên ôm cánh tay của nàng, "Mỗi lần chơi bóng đều bị cậu khi dễ..." Liếc nàng một cái, cùng nàng đi đến bên kia, cầm chai nước của mình uống một cái, vẫn trầm mặc. Tần Thanh Miểu lại mở miệng, biểu tình có vẻ có chút cổ quái, "Vận Vận, mình thực kiêu ngạo sao?" Nữ nhân đang cầm khăn lau mồ hôi sửng sốt, quay đầu xem hảo bằng hữu vẻ mặt không chút thay đổi, nhíu mi; "Tại sao lại hỏi vẫn đề này... cậu kiêu ngạo khi nào?" Tần Thanh Miểu người này, tuy rằng bộ dáng lạnh như bằng, nhưng hai chữ "Kiêu ngạo" cùng nàng thực không có liên quan. Nghe nàng nói như vậy, ánh mắt Tần Thanh Miểu mơ hồ đứng lên, sau một lúc lâu, phảng phất nhớ tới cái gì: "Còn từ ngạo kiều thì sao?" "Có chứ". Đường Vận đối với hai vấn đề hôm nay của Tần Thanh Miểu thực sự khó hiểu, bất quá vẫn hảo tâm giải thích, "Ngạo kiều à, nói đúng ra là một người ngoài lạnh trong nóng, thái độ cao ngạo, ngôn ngữ bạo lực, nhưng ngẫu nhiên lại rộ ra biểu hiện ngượng ngùng ôn nhu..." Giải thích xong, Đường Vận phát hiện ra cái gì, nhìn vẻ mặt ngày càng cổ quái của Tần Thanh Miểu, nhịn không được cười ra, "Thanh Miểu, giờ mình mới phát hiện từ ngạo kiều này thực thích hợp với cậu..." Cắn cắn môi, trong mắt hiện lên một chút ngượng ngùng, ngay lập tức lại trở nên căm giận, rồi lại nhanh chóng khôi phục vẻ bình tĩnh tự nhiên ngày thường, Tần Thanh Miểu liếc Đường Vận vẫn còn đang cười túi bụi một cái, mím môi. "Cậu sao lại đột nhiên hỏi vấn đề này chứ?" Người kia cười đủ rồi thì mở miệng hỏi, ý nghĩ trong đầu cũng ẩn ẩn hiện ra. Cô hiểu rõ bạn tốt của cô, thời điểm công tác thì thật là cẩn thận, cuộc sống sau khi tan tầm cũng rất nghiêm túc, xem từ văn kiện đến sách, xem tin tức đến phim ảnh, xem đủ tất cả các loại sách nổi tiếng... người như vậy, không biết "ngạo kiều" là gì cũng là lẽ thường, nhưng... người hoàn toàn không thể nào tiếp xúc từ này, làm thế nào biết được đây? Đem vợt bóng bàn cất, cầm chai nước cùng khăn mặt đi về hướng nhà câu lạc bộ, Tần Thanh Miểu không trả lời câu hỏi của Đường Vận. Thở dài, nhìn người đã đi được vài bước, Đường Vận cũng cất vợt, khi ngẩng đầu lên, nhìn Tần Thanh Miểu đứng ở nơi đó chờ mình, một tia bất đắc dĩ hiện lên trong mắt. Có chút này nọ, Tần Thanh Miểu không phát hiện, nàng đại khái cũng cảm thấy... nhưng nàng còn rối rắm, rốt cuộc có nên cùng Tần Thanh Miểu hảo hảo nói chuyện hay không. Bất quá, theo như tính tình của Tần Thanh Miểu, cho dù khuyên nàng, cũng không nhất định nghe ý kiến của mình, giống như chuyện tình của Cố Úc Sâm. Vô luận nàng ở trước mặt Tần Thanh Miểu biểu lộ thái độ chán ghét nam nhan tâm tư thâm trầm kia đến mức nào, đều không thể làm cho Tần Thanh Miểu rời xa hắn. Nghĩ đến Cố Úc Sâm thì liền nhớ đến tiểu hài từ đã gặp qua hai lần kia, Đường Vận nhíu mi, đuổi theo Tần Thanh Miểu, trong lòng lại càng phát ra dao động. Nằm ở trên giường, ôm chú gấu to đùng kia trong lòng, khóe miệng Cố Úc Diễm cười đến không giấu được, đầu cọ cọ lên ngường chú gấu vài cái, nhịn không được ôm nó lăn một cái. Tối hôm qua rõ ràng còn nói nàng ngây thơ, hôm nay cư nhiên lại mua cho nàng.... Cố Úc Diễm cảm thấy chính mình hảo thỏa mãn hảo thỏa mãn, luôn nhịn không được muốn cười, tay sơ sờ lỗ tai chú gấu, sờ sờ cái mũi, sau đó nhịn không được đem đầu để trên bụng gấu bông, vụng trộm cười. Nếu Nguyễn Minh Kỳ ở đây, nhất định sẽ cảm thấy kinh ngạc.... từ sau khi Cố Úc Sâm gặp chuyện không may, nguyên bản một Cố Úc Diễm luôn luôn có một bộ dáng vui vẻ thích cười, đã thật lâu không làm càn nở nụ cười như vậy. Một giờ trôi qua, sắc trời đã tối dần, giữa trưa không ngủ nên nhịn không được ngáp một cái, lấy điện thoại ra nhìn thời gian, hơi có chút rối rắm, đem gấu bồng để lên giường, đứng dậy thay đổi một bộ quần áo rộng thùng thình Đã năm giờ, Tần Thanh Miểu như thế nào còn chưa trở về a... Nằm trên giường than thở, lấy cái chăn đắp cho mình và con gấu lớn cũng vừa đủ, nghiêng mình ôm lấy, đem đầu để ở ngực chú gấu, rất nhanh liền nặng nề ngủ. Lúc Tần Thanh Miểu và Đường Vận trở về nhà, cũng đã sáu giờ hơn. Mở cửa ra thì thấy nhà tối om, bật công tắc xong thì liếc qua chỗ để giày, nhịn không được ném cái xem thường. Lại ngủ. "Hử? Tiểu hài tử kia không ở đây sao?", Đường Vận nói xong, Tần Thanh Miểu lắc đầu, ngay cả giày cũng không đổi trực tiếp đi đến trước phòng Cố Úc Diễm, giày cao gót đánh vào sàn gỗ phát ra âm thanh dễ nghe. Xoay cửa mửa ra, đi vào mở đèn, liền thấy ở trên giường một người cuộn thân mình ôm gấu bông, tựa hồ bởi vì bỗng nhiên xuất hiện ánh sáng mà có chút bất mãn "ô, ô" hai tiếng, đầu lại hướng vào bụng gấu mà cọ cọ. Cúi đầu nhìn người cọ cọ vào bụng gấu, vẻ mặt không gợn sóng của Tần Thanh Miểu hàm ẩn một chút ý cười, lại lập tức nhớ tới cái gì, ánh mắt nheo lại, trực tiếp đem gấu bông lấy ra, động tác không ướt át bẩn thỉu. (ý nói là dứt khoát và tuyệt tình, chắc vậy) Người kia đang ngủ say lại bởi vì vật trong lòng bị cướp đi mà mở mắt ra, ngồi dậy tính hướng gấu bông chộp tới, mà người kia thực bình tĩnh không cho nàng cướp được, môi bạc khẽ mở, "Cho em mười phút để thay quần áo rồi đi ra." Nói xong, cũng không nán lại mà xoay người đi ra ngoài, nhìn đến bộ dáng dựa cửa của Đường Vận, Thần Thanh Miểu nhíu nhíu mày. Quét mắt nhìn người đang ôm gấu bông ngơ ngác, Đường Vận nhìn Tần Thanh Miểu cười khẽ, "Quả nhiên là tiểu hài tử nha." "Để cho em ấy thay quần áo đi". Tần Thanh Miểu từ chối cho ý kiến, lôi kéo Đường Vận đi ra ngoài, quay lại cửa phòng liếc mắt cảnh cáo Cố Úc Diễm một cái, làm cho người vừa tỉnh ngủ vẫn còn chút mơ hồ giật mình, vội vàng đứng lên thay quần áo. Bất quá năm phút đồng hồ đã thay xong, gãi đầu từ trong phòng đi ra còn không quên ngáp một cái, bộ dáng này của Cố Úc Diễm, ở trong mắt Đường Vận, lại cảm thấy buồn cười. Đứa nhỏ này, diện mạo của em ấy và anh trai rất giống, nhưng khí chất động tác thì.. hắc... Ba người ra ngoài ăn cơm, Cố Úc Diễm lái xe, nghe hai nữ nhân phía sau câu được câu mất nói chuyện, làm nàng nhịn không được mà qua gương nhìn vài cái. "Chuyên tâm lái xe." Đang cùng Đường Vận nói chuyện công ty thì đột nhiên Tần Thanh Miểu nhìn thấy động tác của người nào đó, lập tức giận tái mặt lạnh lùng nói, Cố Úc Diễm vội vàng nhìn thẳng phía trước, không dám nhìn ra sau nữa. Ăn cơm xong, đưa Đường Vận về nhà, hai người cũng trở về, Tần Thanh Miểu trở về phòng thay đổi quần áo ở nhà liền đi vào thư phòng đọc sách, Cố Úc Diễm cũng thay quần áo, nhìn chằm chằm gấu bông nằm ở trên giường một lát, do dự hồi lâu, cuối cùng đem ôm gấu bông chạy vào thư phòng. Nghe được thanh âm thì ngẩng đầu, thấy người nào đó ôm gấu bông khổng lồ tiến vào, chỉ lộ ra cái đầu, Tần Thanh Miểu giật mình, tiếp theo thì khóe môi lơ đãng vểnh lên trên. "Ừ... này...", Cố Úc Diễm có chút lắp bắp, nhìn vẻ mặt nữ nhân trong trẻo nhưng lạnh lùng đang nhìn mình, ôm chặt gấu bông, "Cám ơn..." Khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ phối hợp với bộ dáng cúi đầu, quả thật với chú gấu kia y hệt, Tần Thanh Miểu nhìn một màn này, ý cười trong mắt càng sâu. "Em... em thực thích....", trong đầu xẹt qua mấy hoàn cảnh cùng lời nói trong tiểu thuyết, cuối cùng vẫn là bộ dáng lắp bắp nói lời đơn giản nhất, lông mi thật dài vỗ hai cái, sau đó liền không biết nên nói cái gì nữa. "Nói xong rồi?" Hưng trí nhìn nàng, tầm mắt ở người đang ôm gấu bông cúi đầu quét tới quét lui, Tần Thanh Miểu đứng dậy thấy nàng gật đầu, đi đến trước mặt nàng, lúm đồng tiền sáng lạn, "Chúng ta tính chuyện cũ" "Hả?", Ngẩng đầu, vẻ mặt mê hoặc nhìn nàng, Cố Úc Diễm có chút không rõ. Ngón tay khẽ vuốt lỗ tai khéo léo hồng hồng của Cố Úc Diễm, đầu ngón tay ngay chỗ thịt nộn trên vành tai vuốt hai cái, thanh âm Tần Thanh Miểu nhu hòa, "Ngạo kiều là có ý tứ gì hử?" Nguyên bản vì động tác của nàng vốn đã ngượng ngùng nay lại cứng đờ, lưng ướt một mảnh mồ hôi, nhìn khuôn mặt nữ nhân đang tươi cười nhưng ánh mắt lại lộ ra căm giận, một chữ cũng thốt không ra.