Tiệm Cà Phê Hải Đăng

Chương 6: Nụ cười

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau này Mộc Khê Ẩn nhớ lại cảnh tượng ngày hôm ấy, trong lòng đầy xấu hổ. Cũng may là mấy ngày sau đó, Ứng Thư Trừng không đến quán cà phê, cô ít nhiều cũng cảm thấy thoải mái.

Mộc Khê Ẩn vừa nghĩ đến đó, ánh mắt cô dừng lại và lướt qua một vài gương mặt quen thuộc.

Kỳ thi kết thúc, sinh viên cũng ít đến hơn, giờ chỉ còn những vị khách hàng quen thuộc.

Cô nhìn thấy Đường Hà Dương một tay đỡ trán, mắt nhìn chằm chằm vào người ở bàn số mười tám. Lâu Duyệt Đan đang chuyên chú viết thư, mái tóc đen mềm mại buông lơi trên mặt giấy hình cánh hoa, dáng vẻ yên tĩnh xinh đẹp ấy khiến cả Mộc Khê Ẩn cũng không kìm lòng được mà nhìn thêm vài lần.

Nhắc mới nhớ, vài ngày trước, Mộc Khê Ẩn tình cờ biết được nghề nghiệp của Lâu Duyệt Đan. Hóa ra cô gái này lại là một nghệ sĩ giải trí, chỉ là Lâu Duyệt Đan không nổi tiếng, rất ít khi được lên tivi. Nếu không phải Mộc Khê Ẩn tình cờ lên mạng tìm mấy video nghe đọc Anh ngữ, và vô tình bấm nhầm vào video của một chương trình tạp kỹ được đề xuất, cô cũng sẽ không biết.

Khách mời của chương trình đó là năm chàng trai và năm cô gái cùng tuổi, Lâu Duyệt Đan nằm trong số đàng gái. So với những khách mời nữ còn lại, khiếu đi show của Lâu Duyệt Đan kém xa họ. Cô là người hướng nội, khó có cơ hội mới được phát biểu, kết quả lại khiến bầu không khí tẻ ngắt. Dần dà, MC không thích cho Lâu Duyệt Đan nói nữa, ống kính máy quay cũng trực tiếp lướt qua cô. Sau khi tìm hiểu, Mộc Khê Ẩn biết Lâu Duyệt Đan là thành viên của một nhóm nhạc nữ, nhưng hình như không gặp may, luôn bị người chửi, có người còn hoài nghi cô khai gian tuổi, có người nói cô giả tạo ra vẻ này nọ, EQ thấp, tóm lại là nói cái gì cũng có.

Thật đáng thương, đây là cảm nhận duy nhất của Mộc Khê Ẩn, cô không tránh khỏi bắt đầu thấy đồng cảm với Lâu Duyệt Đan. Dưới môi trường làm việc như vậy, áp lực chắc chắn rất lớn. Cô vẫn lấy làm lạ là cô gái xinh đẹp thế kia vì sao lại không cười, bây giờ đã hiểu được rồi.

Lâu Duyệt Đan viết xong lá thư thì rời khỏi quán, Đường Hà Dương cũng rời đi không lâu sau đó.

Cách đó không xa là Tiểu Tất đang dựa vào tường ngủ gật, trong tay còn ôm cái khay, Mộc Khê Ẩn cũng bất giác cảm thấy buồn ngủ. Khi công việc kết thúc, Mộc Khê Ẩn vẫn đi chạy bộ buổi đêm như thường lệ, chạy được một vòng thì dừng lại nghỉ ngơi. Bỗng dưng có người vỗ vào vai cô, nhìn lại hóa ra là Mâu Nhạc Ny.

“Nghĩ tới nghĩ lui cũng không biết nên nói cùng ai, chi bằng tìm cô đi.” Mâu Nhạc Ny nói một cách thận trọng.

“Chuyện gì?” Mộc Khê Ẩn cũng có phần câu nệ, cô với Mâu Nhạc Ny không tính là thân thiết.

“Tôi ngủ không được nên đến đây một mình.” Mâu Nhạc Ny ngẩng đầu nhìn bầu trời sao, trong mắt đầy ưu sầu, “Cô biết không? Tiêu Thanh Ngang bị bệnh phải nằm viện, tình hình rất nghiêm trọng. Tôi muốn nằm viện cùng anh ấy, nhưng bác sĩ không cho phép.”

“Một người khỏe mạnh như cô nằm viện sao được?” Mộc Khê Ẩn nghe mà khiếp sợ.

“Tôi bị tụt huyết áp, chỉ cần không ăn đúng giờ là sẽ ngất xỉu. Ba ngày trước, tôi cố tình bỏ bữa trưa, chạy đến phòng bệnh của anh ấy. Mười phút sau, tôi ngất xỉu và được đưa vào bệnh viện cấp cứu. Sau khi tỉnh lại, tôi đề nghị nhập viện, bác sĩ đồng ý và cho tôi khám toàn diện, nhưng sau khi có kết quả thì không có gì đáng ngại, bọn họ không cho tôi nhập viện. Tôi không chịu về, y tá trưởng tới dạy dỗ tôi, tôi bị bà ấy mắng mất hết cả mặt mũi, đành phải rời đi. Bây giờ tôi có nên để đói thêm hai bữa, sau đó lại ngất đi lần nữa không?”

Mộc Khê Ẩn sửng sốt, sau đó lắc đầu, “Cô thật sự không thích đi theo lẽ thường, vì sao nhất định phải hy sinh sức khỏe của mình để tiếp cận anh ta? Rõ ràng là cô có thể đi thăm anh ta lúc rảnh rỗi mà.”

“Buổi trưa công ty tôi không có nhiều thời gian nghỉ ngơi, hai ngày cuối tuần còn phải tăng ca. Đợi hết giờ làm thì phòng bệnh của anh ấy không cho vào thăm nữa, cho nên tôi không còn cách nào khác!” Mâu Nhạc Ny bỗng trở nên kích động, bắt lấy cánh tay của Mộc Khê Ẩn, “Ai đảm bảo là anh ấy có thể sống được lâu? Anh ấy bị bệnh thận, bệnh thận rất phiền phức.”

“Cô phải lạc quan lên, cho dù anh ta ốm đau thì cũng có người nhà chăm sóc. Cô cùng lắm chỉ là một người bạn của anh ta thôi, không nên vì người khác mà bỏ mặc sức khỏe lẫn công việc của mình.” Cánh tay của Mộc Khê Ẩn bị nắm đến phát đau, cô vội giật ra.

“Cô thật lạnh lùng, chẳng lẽ bạn bè chỉ có thể trơ mắt nhìn anh ấy chết sao?” Mâu Nhạc Ny oán than.

“Anh ta chắc gì đã chết, hơn nữa cô có ở cạnh người ta thì cũng chẳng giúp gì được, vội cái gì.”

Nghe thế Mâu Nhạc Ny im lặng, bắt đầu cân nhắc lợi hại, một lát sau mới thẳng thắn nói ra tiếng lòng: “Cô biết không? Bây giờ mỗi ngày tôi đều khó chịu khi không gặp được anh ấy, tôi không thể tập trung vào làm việc, cơm nuốt không trôi, buổi tối không ngủ được. Chỉ khi nhìn thấy anh ấy thì tôi mới có thể lấy lại tinh thần.”

“Nhìn cô bây giờ, ở quê tôi gọi là mắc bệnh mê trai.” Mộc Khê Ẩn nói, “Có lẽ cô thật sự cần đi tìm bác sĩ khám xem.”

“Có phải trên phim truyền hình vẫn mô tả cái bệnh này là một cô gái mắc bệnh tâm thần, điên điên khùng khùng, trên đầu cài hoa, nhìn thấy đàn ông là hai mắt tỏa sáng không?” Mâu Nhạc Ny khó mà tin được.

Mộc Khê Ẩn thấy mắt cô ấy sáng quắc, vẻ mặt phấn khởi, cô ngầm thừa nhận.

“Tôi hoàn toàn không phải loại người như vậy.” Mâu Nhạc Ny nghiêm túc làm sáng tỏ, “Tôi học giỏi từ bé, không yêu sớm, thậm chí còn xé vụn thư tình do đám con trai đưa cho, xưa nay tôi luôn ngoan hiền. Tuy nhiên anh ấy lại khác.”

“Cô đã yêu anh ta từ cái nhìn đầu tiên.” Mộc Khê Ẩn đã đoán được điều đó.

“Đúng là vừa gặp đã yêu. Cô đã từng trải qua cảm giác như vậy chưa? Như thể có một dòng điện chạy từ lòng bàn chân tới đỉnh đầu chỉ trong tích tắc!” Thấy Mộc Khê Ẩn chả có phản ứng gì thì Mâu Nhạc Ny thở dài xoay người, “Thôi bỏ đi, cô không hiểu đâu.”

“Vậy bây giờ cô tính sao? Tiếp tục nghĩ cách để nhập viện?”

“Tôi cũng biết điều đó không thực tế, và như cô đã nói tôi chẳng là gì của anh ấy cả.”

“Tôi khuyên cô nên tỉnh táo lại đi. Nếu thích anh ta, có thể chọn cách khác hợp lý hơn.”

Mâu Nhạc Ny trầm tư nửa phút, sau đó đột nhiên quay đầu nhìn Mộc Khê Ẩn, cười hiền nói với cô, “Tiểu Mộc, tôi nhìn người rất chuẩn, tôi thấy cô là một người tốt. Thứ Bảy này, cô có bằng lòng đi thăm anh ấy cùng tôi không? Anh ấy không phải người bản địa và ít bạn bè. Điều quan trọng với anh ấy là có người quan tâm, đó là sức mạnh tinh thần để chiến thắng bệnh tật.”

Mộc Khê Ẩn do dự, cô cũng không thân với hai người họ, đi thăm bệnh? Nhưng xuất phát từ tinh thần nhân đạo, không thích hợp để cự tuyệt.

“Cô sẽ không từ chối đúng không? Vậy nhé, chúng ta sẽ cùng đi gặp anh ấy vào thứ Bảy.”

Thứ Năm, khi Ứng Thư Trừng bước vào quán một lần nữa, Mộc Khê Ẩn rất khó xử, sau khi giúp anh chọn thức uống xong thì cứ cúi đầu miết.

Bất ngờ là Ứng Thư Trừng đến tính tiền ngay sau đó, nhân tiện hỏi cô: “Cùng nhau chạy bộ sau khi hết giờ làm chứ?”

Cô hơi ngạc nhiên, vội vàng gật đầu, trong lòng như có tảng đá vừa rơi xuống.

Sau khi chạy bộ xong, Mộc Khê Ẩn lại xin lỗi Ứng Thư Trừng một lần nữa.

“Đừng xin lỗi vì một chuyện nhỏ nhặt như vậy.”

“Vậy sao ba ngày liền anh không tới?”

“Tôi có việc bận.” Anh nghiêng đầu nhìn cô, “Chẳng lẽ cô nghĩ rằng tôi đang tránh cô?”

Mộc Khê Ẩn cảm thấy có chút gì đó sàn sạt trong giọng nói của anh, khiến lỗ tai cô ngứa ngáy.

Anh nhìn về phía trước, đột nhiên nói: “Cô nhạy cảm quá.”

Cô cảm giác tai mình nóng dần lên, lặng đi một lúc, chờ bầu không khí bình thường lại, hai người tiếp tục nói chuyện như thể chưa có chuyện gì xảy ra. Cô nghĩ đến Lâu Duyệt Đan, cũng liên tưởng tới những ngày mình bị bắt nạt ở trường cấp ba, nên cô đã kể ra với anh một cách tự nhiên.

Còn anh giống như hốc cây của cô, như thể có một lực hấp dẫn nào đó, cô không hề phòng bị khi ở bên anh.

Ngày ấy, có người đổ nước trái cây vào hộp bút của cô, vứt ba lô của cô xuống đài phun nước. Lúc đó cô đã báo lại với chủ nhiệm lớp. Vị giáo viên tính tình ôn hòa bảo thủ kia đã phê bình bọn họ, nhưng chỉ giới hạn trong lời nói. Về sau nghĩ lại, có lẽ ở trong thế giới của người lớn, đấy chỉ là chuyện trẻ con nghịch ngợm. Mà những tên con trai ác ôn đó, nếu không cho chúng có một lối thoát để tiêu hao tinh lực, chúng sẽ gây ra những tai họa lớn hơn, tạo thành hậu quả không thể lường trước được. Từ đầu đến cuối, cô không kể cho mẹ vì không muốn bà lo lắng.

Khi bạn trai của Thạch Tranh Mỹ nhảy ra từ phía sau, gào tên cô rồi vung tay tát vào mặt cô, Mộc Khê Ẩn không thể chịu đựng được nữa, cô xông lên đánh nhau với tên đó.

Điều kỳ lạ là một đứa con gái và một tên con trai đánh nhau ở hành lang, vậy mà hiện tượng lạ này chẳng có ai đến can ngăn. Thật ra bên tai có không ít tiếng khuyên can “Hai người đừng đánh nữa”, nhưng như thể cách một lớp sương mù trắng xóa. Những bóng người bên kia tưởng như thật mà không thật, chồng chéo lên nhau, phảng phất chẳng phải người thật mà là ảo giác của cô, cho đến khi tiếng chuông vào học vang lên, vẫn không có bàn tay nào vươn ra bảo vệ cô.

Cô ước gì có người đứng ra, không cần động thủ, chỉ cần thật lòng vì cô nói một câu “Đủ rồi”, điều đó sẽ cho cô dũng khí vô hạn.

Chỉ có đại biểu ban Xã hội, Đổng Thụ Nhạn văn tĩnh nội liễm là dành cho cô sự thương hại và quan tâm. Sau khi đám người đã tản đi, cậu ta sẽ ngồi xổm xuống và đưa cho cô tờ giấy, giúp cô sửa lại đầu tóc, hỏi cô thế nào, có bị thương ở đâu không, có muốn uống cốc nước ấm không.

Đổng Thụ Nhạn là cô gái vừa có tài lại có cái nhìn sâu sắc, thi thoảng sẽ chia sẻ cho Mộc Khê Ẩn vài câu danh ngôn. Đổng Thụ Nhạn nói, bạn chỉ có thể dựa vào chính mình, bạn nhất định phải kiên cường, một mình đứng trên vách núi nhìn xuống vực sâu thăm thẳm, đợi đến khi mặt trời ló dạng, nó sẽ ôm lấy bạn, làn gió cũng sẽ ghi lại tâm tình vào thời khắc ấy của bạn và đồng cảm với bạn. Một ngày nào đó, bạn sẽ cười cho qua khi nhớ lại những ngày này. 

Mộc Khê Ẩn nghe mà như lọt vào sương mù.

Mặc dù Đổng Thụ Nhạn sẽ không đứng ra khi Mộc Khê Ẩn bị bắt nạt, nhưng sau đó cậu ta lại cổ vũ cô kịp thời, đó cũng được coi là chút ấm áp vào thời điểm ấy..

Về sau, cô thi trượt đại học. Mùa hè năm đó, Đổng Thụ Nhạn gửi một tấm bưu thiếp. Mặt trước của bưu thiếp là thành phố cổ Machu Picchu* xa xôi thần bí, mặt sau là mấy chữ: Nếu có cơ hội, hãy đến một nơi thật xa.

Early morning in wonderful Machu Picchu

*Machu Picchu là một thành phố cổ của người Inca có từ thế kỷ 15 nằm ở Dãy núi phía Đông ở miền nam Peru trên một sườn núi cao 2.430 mét (7.970 ft). Về mặt hành chính nó nằm ở huyện Machupicchu thuộc tỉnh Urubamba, phía trên thung lũng Thiêng cách 80 kilômét (50 mi) phía tây bắc Cusco. Hầu hết các nhà khảo cổ học tin rằng Machu Picchu được xây dựng như một dinh thự cho hoàng đế Inca Pachacuti (1438–1472). Thường bị gọi nhầm là "Thành phố đã mất của người Inca", nó là biểu tượng quen thuộc nhất của nền văn minh Inca.Cô không gửi thư hồi âm.

Thật ra Mộc Khê Ẩn chưa bao giờ hiểu được mấy câu nói văn vẻ của Đổng Thụ Nhạn, đối với cô thì những lời lẽ đó không có sức nặng, điều cô cần là có người sẵn sàng sát cánh cùng mình.

Mộc Khê Ẩn chậm rãi nói xong rồi im lặng hồi lâu. Đêm càng khuya, họ lại cùng nhau đi về. Anh đưa cô đến tận cổng khu nhà, cô nói lời tạm biệt rồi nhớ tới một sự kiện trước đó, liền thử nói với anh: “Phải rồi, trước đây có một khách hàng nam thường đến quán, giờ anh ta đổ bệnh, có vẻ rất nghiêm trọng. Cuối tuần này tôi sẽ đi với người khác tới thăm anh ta, anh có muốn đi cùng không?”

Thực ra cô chỉ tùy tiện nhắc tới, không ngờ anh lại không từ chối khiến cô có chút ngượng ngùng, chỉ biết nhẹ nhàng nói lời cảm ơn.

Thứ Bảy, ba người họ cùng đi thăm Tiêu Thanh Ngang, Mâu Nhạc Ny còn đặc biệt chuẩn bị một bó hoa.

Trong phòng bệnh của Tiêu Thanh Ngang chỉ có dì nhỏ của anh ta, khi nhìn thấy ba người họ cùng nhau bước vào, dì nhỏ đã rất ngạc nhiên, lúng túng đứng dậy tiếp đón. Mâu Nhạc Ny vội vàng đưa hoa cho dì, lễ phép nói: “Cô ơi cô cứ từ từ, bọn cháu là bạn của anh ấy. Mặc dù không phải bạn bè thân thiết, nhưng cũng coi như có duyên phận. Hôm nay bọn cháu tới đây là để nói chuyện với anh ấy.”

“Vậy ta sẽ đi pha nước nóng trước, các cháu tự nhiên nhé.” Đôi mắt dì nhỏ ánh lên niềm vui, giọng nói đầy dịu dàng.

“Để cháu đi cho.” Ứng Thư Trừng đi trước một bước, cầm phích nước bên giường rồi đi ra ngoài.

“Ngại quá.” Dì nhỏ vội vã đi theo, “Cậu thanh niên, nước sôi ở bên kia.”

Chớp mắt, phòng bệnh chỉ còn lại ba người.

Tiêu Thanh Ngang để quyển sách trên tay xuống, yếu ớt nói: “Không ngờ mọi người lại đến, cảm ơn mọi người. Hôm nay thời tiết rất đẹp, hai bạn ngồi một lúc rồi ra ngoài phơi nắng. Tinh thần của tôi đã tốt lên nhiều, hai người đừng lo lắng.”

“Em không muốn ra ngoài phơi nắng, em chỉ muốn nói chuyện với anh.” Mâu Nhạc Ny chỉ tay vào ánh dương ngoài cửa sổ, lại nói thêm, “Hơn nữa, ở đây cũng có thể phơi nắng.”

Thấy vậy, Mộc Khê Ẩn đặt trái cây mang theo xuống, kiếm cớ đi ra ngoài.

Một lát sau, Ứng Thư Trừng xách nước trở về, dì của Tiêu Thanh Ngang theo sát phía sau. Đến cửa phòng bệnh, Ứng Thư Trừng đưa phích nước cho dì nhỏ, không tự mình đi vào.

Mộc Khê Ẩn vẫy tay với Ứng Thư Trừng, anh đi tới cùng cô đứng dựa vào tường.

“Bệnh thận có khó chữa không? Nhìn khí sắc của Tiêu Thanh Ngang vẫn tốt mà.” Mộc Khê Ẩn nói.

“Nói chung việc điều trị sẽ được chia làm ba giai đoạn, tùy từng trường hợp cụ thể, tốt nhất là kết hợp giữa Đông y và Tây y. Tuy nhiên, tỷ lệ tái phát tương đối cao, cho dù đã xuất viện cũng phải chú ý nghỉ ngơi.”

“Tại sao anh lại biết những điều này?”

“Tất cả đều có trên báo, đọc nhiều sẽ biết.”

Họ lặng lẽ đợi một lúc lâu, khi Tiêu Thanh Ngang chuẩn bị ngủ trưa, Mâu Nhạc Ny bước ra, miễn cưỡng nở nụ cười, nói với họ: “Bây giờ anh ấy đang nghỉ ngơi, tôi lại tìm chỗ khác ngồi chờ. Tôi còn có vài lời muốn nói khi anh ấy tỉnh dậy. Hay là hai người về trước đi.”

Mộc Khê Ẩn biết rằng Mâu Nhạc Ny sẽ dành cả ngày ở bệnh viện, vì vậy cô kéo Ứng Thư Trừng đi về.

Không lâu sau khi rời khỏi bệnh viện, họ tình cờ bắt gặp một đống gì đó bên cạnh gốc cây, tiến lại gần thì thấy một con chim bị thương, nó không bay được nữa, đang nhắm mắt nằm đó.

Mộc Khê Ẩn ngồi xổm xuống, dùng tay nhẹ nhàng chạm vào nó, thấy trên bụng nó có một vết thương, sau khi chảy máu đã đóng vảy.

“Có cách nào cứu được nó không?”

Ứng Thư Trừng nhận lấy chú chim nhỏ, cẩn thận xem xét vết thương của nó và nói: “Chắc là vẫn còn chữa trị được, để tôi đưa nó tới chỗ ông ngoại tôi. Ông ấy đã từng cứu chữa cho một con chim vành khuyên*.

*Chim vành khuyên

“Thật không? Vậy thì anh mau đưa nó đến chỗ ông ngoại anh đi.”

Ứng Thư Trừng đứng dậy và nói với cô: “Cùng nhau đi, ông tôi sống cách đây không xa.”

Nhà của ông ngoại Ứng Thư Trừng thực sự ở cách đó không xa, qua hai cái đèn xanh và một cái đèn đỏ là đến, là một khu nhà mang lại cảm giác cổ xưa.

Ứng Thư Trừng bảo Mộc Khê Ẩn đợi ở dưới nhà, anh tự mang chú chim lên tầng trên.

Không ngờ sau vài phút, Mộc Khê Ẩn lại nghe thấy ở trên tầng có người gọi cô, “Cháu gái lên đây đi.”

Cô nhìn lên thì thấy đó là một ông lão mặc chiếc áo màu xanh thẫm, trên sống mũi có cặp kính. Mộc Khê Ẩn xua tay, cô không định lên nhà, nếu Ứng Thư Trừng đã không mời cô lên thì chắc chắn phải có lý do.

Ông lão thấy thế thì không miễn cưỡng nữa.

Khi Ứng Thư Trừng đi xuống lần nữa, trong tay lại cầm theo một bức tượng nhỏ làm bằng đất sét. Lúc đưa cho cô, cô mới thấy rõ hình dáng, đó là một con búp bê trong tay ôm chú cá, có nét ngây thơ thật thà và vui vẻ. Anh giải thích: “Đây là ông ngoại tôi tự làm, ông bảo tôi tặng cho cô.”

“Đẹp quá, ông ngoại anh khéo tay thật đấy.” Cô khen và nói thêm, “Lần sau tôi sẽ làm thêm nhiều món ngon cho ông.”

“Cô sẽ chiều hư ông.” Anh cười bất lực.

Mộc Khê Ẩn lại càng bất ngờ, cứ thế nói ra tiếng lòng: “Anh cười lên nhìn đẹp trai lắm.”

“Tôi vừa cười sao?” Anh không để ý.

“Có cười, tôi tận mắt nhìn thấy.”

“Cười thì sao, cô ngạc nhiên chi vậy?”

“Bởi vì anh chưa bao giờ cười.”

Nghe vậy, anh im lặng.

“Anh có thể cười lại một cái cho tôi nhìn không?” Cô yêu cầu.

“Không thể.” Anh tiếp tục đi.

“Vì sao chứ? Cười đẹp thì đừng che giấu.”

“Thật vô nghĩa khi cố tình cười cho người ta nhìn.” Anh dừng lại rồi bồi thêm một câu, “Có lẽ vừa rồi chỉ là laugh at you silly (cười nhạo vì vẻ ngớ ngẩn của cô) thôi.”