Tiên Tử Xin Tự Trọng

Chương 169: Hẳn Là Tiền Định

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

-----------------

Sáng sớm hôm sau, Tiên cung luận đạo ngày thứ hai.

Hôm nay, nhân số đến xem còn nhiều hơn ngày hôm qua không ít, mấy khán đài ngồi đầy bảy tám phần, có người ngại chen chúc còn ngồi đến bên của Cầm Kỳ Thư Họa, Thanh Trà cũng không còn lẻ loi trơ trọi một người.

Đương nhiên cũng thẹn thùng không dám giơ hoa sơn trà cổ động.

Tần Dịch hơi cảm thấy tiếc nuối.

Còn tưởng rằng sau khi mình rời đi có thi đấu đặc sắc nào đấy, hỏi Kim sư huynh mập mạp một chút, Kim sư huynh dùng ánh mắt rất quỷ dị nhìn hắn.

- Ngày hôm qua quả thật có thi đấu đặc sắc.

- Ách, ta có phải bỏ lỡ đúng không, thật đáng tiếc.

- Ừm, ngày hôm qua có một trận người của Cầm Kỳ Thư Họa Tông chỉ điểm kỳ kỹ công tượng chi thuật, trận kia ngươi xác thực không có xem.

Tần Dịch: "..."

Thật sự xin lỗi, trận kia một chút cũng không cảm thấy có gì đặc sắc, không hiểu tư duy của đám si nhân các ngươi.

Hắn lại lần nữa quay đầu dò xét bốn phía, lại phát hiện Trịnh Vân Dật.

Người này ngày hôm qua không tới, hôm nay xuất hiện, an vị tại một góc nhỏ, áo trắng bồng bềnh, vô cùng trang bức.

Thấy Tần Dịch nhìn về phía mình, Trịnh Vân Dật làm thủ thế chào theo tiêu chuẩn kiếm khách hiệp sĩ, bộ dạng rất hữu hảo.

Tần Dịch dở khóc dở cười, nhưng trong lòng nổi lên cảnh giác.

Tây Tương Tử chẳng qua là bại tướng dưới tay, thủ đoạn bình thường, cũng không phải quá khó đối phó. Hắn cho tới bây giờ đều không hiểu Trịnh Vân Dật này, không biết có phải một loại kỹ năng đặc biệt của tông bọn hắn hay không, hắn nhìn không ra tu vi chân thật của Trịnh Vân Dật —— ngươi thậm chí sẽ cảm thấy hắn không có đạo pháp tu hành, có thể là Kiếm Tu.

Đương nhiên Tần Dịch xác định hắn không phải Kiếm Tu.

Đây là lão âm bức âm người chuyên nghiệp, mình xem như "Đồng môn" mới biết được một ít nội tình, ít nhất thì Vạn Đạo Tiên Cung không có Kiếm Tông, hắn có thừa nhận hay không cũng không giấu được điểm này.

Nếu người ngoài thật sự xem hắn như một kiếm khách để đối phó, chỉ sẽ bị âm chết?

Một đối thủ hoàn toàn nhìn không ra sâu cạn... Nếu như đấu với Trịnh Vân Dật, trong lòng Tần Dịch thật sự không có nắm chắc.

Tần Dịch chợt nhớ tới mình có đồ vật có thể nhìn trộm nội tình của người này.

Lúc trước thu được một ít chiến lợi phẩm rất sắc tình trong dâm tự, trong đó có một mảnh thủy tinh nhìn thấu, có thể xuyên thấu qua quần áo nhìn trộm nội tại của đối phương.

Loại vật này ngươi nghĩ hèn mọn bỉ ổi là dùng để nhìn thân thể, nhưng dùng vào thực tế, chưa chắc phải nhìn thân thể, mà có thể nhìn trữ vật giới chỉ đấy. Lưu Tô từng nói, pháp y đều có thể xuyên thấu qua, mà tuyệt đại bộ phận giới chỉ cũng chỉ có tác dụng thu nạp, hiệu quả ngăn trở cũng không cao hơn pháp y, hoàn toàn có thể nhìn thấu.

Xem hắn ẩn giấu đạo cụ gì, đại khái có thể đoán sở trường của hắn.

Nói làm liền làm, Tần Dịch lặng lẽ đi đến trong góc không người để ý, lấy ra mảnh thủy tinh nhìn thấu, vụng trộm nhìn về phía giới chỉ của Trịnh Vân Dật.

Trong giới chỉ phân loại rất chỉnh tề, có trật tự hơn so với Tần Dịch chồng loạn, Tần Dịch nhìn có chút xấu hổ, vô thức cũng phân loại đồ vật của mình một chút. Những "Dâm cụ" kể cả Hoan Hỉ Cực Lạc Kinh gì đó đều được chỉnh lý vào trong giới chỉ nhỏ lúc trước lấy được từ chỗ vu sư núi hoang, tốt xấu gì cũng làm cho giới chỉ của mình sạch sẽ, ngăn nắp một chút.

Lúc này mới cẩn thận nhìn đồ vật của Trịnh Vân Dật.

Đầu tiên là có mấy thanh kiếm, mười phần trang bức, ai cũng không biết đó là binh khí hay là pháp khí.

Một ít linh thạch, một cây quạt, mấy bình thuốc, một ít mai rùa thẻ tre...

Một quyển trục, như tranh chữ, đã cuộn lại, không cách nào thấy rõ nội dung. Nhưng chất giấy cũng tương đối cao cấp, có chút tương tự giấy vẽ Cư Vân Tụ đang dùng, tế luyện một chút có thể làm pháp bảo cái loại, không phải phàm vật đụng một cái liền rách.

Người của Y Bói Mưu Tính Tông, mang theo bức họa cao cấp?

Cái khác cũng nhìn không ra, nhìn thấu xong chẳng những không giải thích được nghi hoặc, mà ngược lại càng nghi hoặc.

Tần Dịch nhíu nhíu mày, dứt khoát di chuyển mảnh thủy tinh, đi nhìn giới chỉ của Tây Tương Tử.

Toàn bộ đều là các loại dược thảo cùng bình thuốc, còn có một chút phụ liệu luyện đan, người toàn tâm toàn ý vào luyện đan.

Nhưng Tần Dịch nhạy cảm phát hiện một điểm dị thường.

Bình thuốc khác đều là bình bạch ngọc, thân bình trắng thuần, không có trang trí gì, chỉ có một bình thuốc tạo hình ngọc Phật.

Bộ dạng ngọc Phật cười ha hả kia có chút quen mắt... Không phải tượng Phật mà dâm tự kia cung phụng sao?

Không biết có oan uổng hắn hay không, dù sao Tần Dịch không có bái qua chùa miếu khác, nói không chừng chùa miếu bình thường đều có tượng Phật này. Nhưng bất luận như thế nào, Tần Dịch có thêm lưu tâm.

Nếu như mị dược của Đại Hoan Hỉ Tự, phương hướng phối dược nhằm vào Vạn Đạo Tiên Cung Y Tông là hai chuyện khác nhau, nếu như dự phòng đan dược của Y Tông, đối phương dùng lại đồ vật của Đại Hoan Hỉ Tự, vậy thì sẽ lật thuyền rồi.

Tần Dịch hít một hơi thật sâu, quyết đoán lấy thần thức thăm dò vào quyển "Đại Hoan Hỉ Cực Lạc Kinh" kia một lần, nhớ kỹ một đoạn pháp môn về khống chế dục niệm trong đó, thừa dịp lúc này trong sân đang có người khác tỷ thí, giành giật từng giây mà quen thuộc pháp quyết.

Cũng không biết qua bao lâu, bên tai rốt cuộc nghe được âm thanh quen thuộc của Tây Tương Tử.

- Tần sư đệ, hôm qua nghỉ ngơi tốt chứ?

- Coi như cũng được.

Tần Dịch ngẩng đầu, lộ ra nụ cười xán lạn.

- Tây Tương Tử sư huynh rất quan tâm ta nha.

- Ta và sư đệ hữu duyên, rất ít người hiểu luyện đan trong Cầm Kỳ Thư Họa Tông.

- Chỉ là hứng thú nho nhỏ, cũng không dám xưng là hiểu.

Nụ cười trên mặt Tần Dịch không thay đổi mà bước lên đài, trong bụng lại đang thầm mắng, tên này cố ý nói mình hiểu luyện đan, là nhắc nhở người xem hắn có khả năng dùng trước đan dược ăn gian.

Nhưng người xem cũng không để ý.

Nếu như một người của Cầm Kỳ Thư Họa Tông có trình độ luyện đan còn cao hơn Y Tông ngươi, có thể đoán trước giải được chiêu thức của ngươi, vậy Y Tông ngươi còn có mặt mũi nào so cùng người ta? Thức thời nhận thua giống như đám hán tử công tượng ngày hôm qua.

Về phần, tiếng sáo của Tần Dịch có thể mê hồn Tây Tương Tử, người bình thường đều không đi cân nhắc, dù sao thời gian Tần Dịch ở đây quá ngắn, không đủ để công phá phòng bị mang tính nhắm vào của Tây Tương Tử. Cho nên trên thực tế, điểm tất cả mọi người chú ý là Tần Dịch học chút thời gian như vậy có thể giải đan của Tây Tương Tử hay không, dùng thủ đoạn gì giải không quan trọng.

Tây Tương Tử cũng không khách sáo, đưa qua một viên đan dược, cười nói.

- Nếu như sư đệ chịu không được, không nên gắng gượng, vi huynh lập tức giải cho ngươi.

Tần Dịch lấy ra cây sáo, cười nói.

- Cũng vậy, sư huynh chú ý.

Tiếp nhận đan dược, đặt lên chóp mũi khẽ ngửi, trong lòng Tần Dịch liền cười lạnh.

Tối hôm qua Cư Vân Tụ cho hắn không ít đan dược của Y Tông làm tham khảo, hắn đã hiểu rõ trong lòng đối với sáo lộ của Y Tông, mà đan dược trước mắt, tuyệt đối không phải phối dược thường lệ của Y Tông, tỷ lệ lớn là đến từ Đại Hoan Hỉ Tự!

Cũng may nhìn trộm đồ vật trong giới chỉ của hắn, nếu không thật sự lật thuyền, mưu tính chi đạo thật sự rất âm!

Tần Dịch mỉm cười, ngửa cổ ăn đan dược vào bụng.

Trong mắt Tây Tương Tử hiện lên vẻ vui mừng.

Tần Dịch tiêu sái mà ngồi xếp bằng dưới đất, đặt sáo bên môi, cười nói.

- Sư huynh nghe một khúc của ta.

Tiếng sáo ung dung bay lên.

Sân tỷ thí ồn ào lập tức yên tĩnh, chỉ có tiếng sáo quanh quẩn, như oán như mộ.

Cư Vân Tụ tựa trên ghế, bên môi lộ ra một nụ cười thưởng thức.

Dứt bỏ tiếng sáo mang đến đặc hiệu, Tần sư đệ trong khoảng thời gian ngắn đã đạt được chân ý trong nhạc. Nàng điểm hóa dạy kỹ, mà âm nhạc có thể đạt tới cảnh giới nào thì dựa vào lĩnh ngộ cùng lý giải của bản thân hắn đối với âm nhạc, cùng với tâm trí xuất trần, siêu phàm thoát tục kia.

Không phải ai học được âm nhạc cũng đều có tư cách tương hòa với nàng.

Thiên Cơ Tử bên cạnh thản nhiên nói.

- Vận khí của Cư sư điệt không tệ, vị Tần sư điệt này... Nhân tài.

Cư Vân Tụ nở nụ cười không đáp.

Nàng cũng đã nhìn ra, viên đan dược kia có chút vấn đề, giải dược tối hôm qua Tần Dịch dùng trước dường như không có tác dụng, nhưng giờ phút này Tần Dịch lại có thể áp chế tinh thần mê loạn cùng dục niệm, tiếng sáo ung dung tựa như khe suối trong vắt đang chảy, xoa dịu suy nghĩ khô loạn của hắn.

Cư Vân Tụ còn có thể nhìn ra, trong khúc của Tần Dịch nhu hợp những vật khác, là xuất từ bí pháp linh hồn của tông môn khác, bị hắn kết hợp vào trong khúc đàn, như có tính nhắm vào mà áp chế ảnh hưởng của đan dược. Loại bí pháp kia... Dường như có cùng nguồn gốc cùng đan dược này?

Kỳ quái.

Tây Tương Tử cũng cảm thấy kỳ quái. Tần Dịch này sao có thể áp chế tâm linh mê huyễn của Đại Hoan Hỉ Tự? Tiếng sáo của hắn không đúng nha, vì sao giống như có hương vị bí pháp của Đại Hoan Hỉ Tự?

Đồng căn đồng nguyên, tăng thêm bản thân tiếng sáo kèm theo hiệu quả của tâm thanh, dược vật chuyên môn dùng để âm hắn này vậy mà một chút hiệu quả đều không có?

Chẳng những không có hiệu quả... Tây Tương Tử phát hiện mình bi kịch.

Tần Dịch thổi một hồi, ánh mắt từ từ trở nên lạnh như băng.

Tiếng sáo chuyển đổi, đã có âm vị mê hồn, phảng phất như muôn vàn đám mây mờ ảo, núi sâu không biết phương hướng, không biết nhân thế, khốn đốn mê mang. Mà trong mê mang này lại có gió núi khẽ đưa, tiếng cười quyến rũ của hồ yêu khẽ lay động bên tai, câu nhân tâm phách, túy nhân mê hồn.

Mê hồn âm cao nhã của Cầm Tông phối hợp với mị thuật của Đại Hoan Hỉ Tự?

Thế mà thần kỳ dung hợp, như trù trừ đi mù mịt trong núi, phía trước mị sắc xinh đẹp bỗng nhiên có kiều diễm không thể kháng cự.

Nhân tài sao? Cư Vân Tụ quay đầu nhìn Thiên Cơ Tử đang kinh ngạc, nụ cười nở trên môi.

Nàng càng muốn thêm một nét ngang trên chữ nhân (人), Tần sư đệ chính là một thiên (天) tài.