Tiên Tử Xin Tự Trọng

Chương 170: Âm Dương Mê

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

-----------------

Thật ra chính Tần Dịch cũng không biết, vì sao hắn tự học loại pháp môn dùng lý luận Âm Dương song tu làm căn cơ này lại thuận lợi như vậy —— hắn tu hành đến nay chưa từng tiếp xúc qua pháp môn cùng loại, bởi vì Lưu cũng không biết.

Trước kia học thứ gì, hoặc Lưu Tô ân cần chỉ điểm, giải thích rõ ràng, hoặc Cư Vân Tụ điểm hóa thẳng vào trong óc. Hắn cho tới bây giờ chưa thử qua tự mình ôm bí kíp, tự mình nghiên cứu học tập, càng đừng đề cập đến pháp môn lạ lẫm chưa từng tiếp xúc.

Hơn nữa lúc này là tạm thời phát hiện mờ ám, mà Lưu Tô cũng không có ở đây, tự hắn nhanh trí đi học bộ công pháp này để ứng phó cục diện, chưa từng nghĩ qua có thể hiểu rõ nhanh như vậy?

Mặc dù vẫn có không ít chỗ qua loa đại khái, chỉ học tập trụ cột ứng dụng, nhưng đã có thể dung hợp cùng một chỗ với thuật pháp khác của mình, xem như nắm giữ rất khá.

Còn càng ngày càng thành thạo, vốn chỉ đủ lực áp chế hiệu quả đan dược mình trúng, sau khi quen thuộc còn có dư lực phát động âm thanh nhiếp hồn, tấn công Tây Tương Tử.

Chẳng lẽ mình trời sinh thích hợp loại công pháp lái xe ô ô này?

Tần Dịch bên này ngày càng trôi chảy, Tây Tương Tử bên kia ngày càng bi kịch.

Dùng thủ đoạn của Đại Hoan Hỉ Tự âm Tần Dịch, như thế nào cũng không nghĩ tới chính mình ngược lại bị chiêu trò của Đại Hoan Hỉ Tự âm ngược một đạo, chân chính lấy đạo của người trả lại cho người. Phòng hộ mang tính nhắm vào mà Tây Tương Tử chuẩn bị hoàn toàn chuẩn bị lệch, chỉ có thể nuốt một viên đan dược tự chuẩn bị, đồng thời ngưng tụ lại tất cả tu vi, nỗ lực chống cự.

Đây là thời điểm liều.

Nhưng Tần Dịch này tại sao trở nên mạnh như vậy...

Tu vi Cầm Tâm tầng thứ tư?

Sáo ngọc - pháp bảo cửu phẩm, tăng trưởng pháp lực, tăng trưởng âm hiệu?

Cái này con mẹ nó… Cách lần trước mới bao lâu?

Tây Tương Tử quả thật muốn thổ huyết, hắn sắp không chịu nổi, nói một cách khác, sắp động dục ở trước mặt mọi người! Đây vốn là thủ đoạn bọn hắn muốn dùng cho Tần Dịch xấu mặt, để cho Tần Dịch không còn mặt mũi ở lại nơi này, nhưng lúc này thì Tây Tương Tử hắn sắp bị.

Tây Tương Tử xin giúp đỡ mà nhìn về phía một góc hội trường, đó là phương hướng của Trịnh Vân Dật.

Trịnh Vân Dật thở dài, rốt cuộc mở miệng.

- Chậm đã.

Âm thanh ẩn chứa pháp lực chấn động phá hủy tiếng sáo lưu chuyển. Hiệu quả tiếng sáo của Tần Dịch hoàn toàn biến mất, đành phải ngừng lại, thản nhiên nói.

- Nếu như ta không nhớ lầm quy tắc, bên nào tiến hành quấy nhiễu ngoài sân trước, bên đó coi như thua?

Trưởng lão phụ trách tuyên bố.

- Đúng vậy, ván này Tần sư điệt giành được...

- Đợi một chút.

Trịnh Vân Dật vươn người đứng dậy, lấy ra quạt xếp vỗ nhè nhẹ vào lòng bàn tay, nghiêm mặt nói.

- Nếu như ta không có nghe lầm, trong tiếng sáo của Tần sư đệ chứa pháp môn của Đại Hoan Hỉ Tự? Nghe nói Tần sư đệ là Tán Tu... Chẳng lẽ thật ra là xuất từ Đại Hoan Hỉ Tông?

Đồng môn các bên xem cuộc chiến lập tức xì xào bàn tán.

Đại Hoan Hỉ Tự, Ma Tông xú danh vang xa, càng thối không ngửi được trong lòng tu sĩ nữ. Mặc dù Vạn Đạo Tiên Cung không hợp chủ lưu, xem như "Tà môn", nhưng chỉnh thể đều là si nhân, một chi của Cư Vân Tụ càng là nhã sĩ, đạo bất đồng, phân biệt rõ ràng cùng Đại Hoan Hỉ Tự.

Càng có người vụng trộm nhìn biểu lộ của Cư Vân Tụ.

Tần sư đệ này không phải do Đại Hoan Hỉ Tự âm thầm phái tới ngắt lấy đóa hoa Cư Vân Tụ này chứ...

Sắc mặt Cư Vân Tụ không thay đổi, chống cằm nhìn Tần Dịch trả lời như thế nào. Nàng cũng rất tò mò đối với việc vì sao Tần Dịch biết pháp môn của Đại Hoan Hỉ Tự.

Tần Dịch tiêu sái xoay cây sáo một vòng trên ngón tay, cười nói.

- Trịnh sư huynh nói như vậy không có ý nghĩa, chỉ cần không phải kẻ đần đều nhìn ra được căn cơ tu hành của ta công chính, truyền thống, so với tu hành của Đại Hoan Hỉ Tự là hai việc khác nhau.

Công tượng Mặc sư thúc kia mở miệng.

- Đúng vậy, tu hành của Tần sư điệt là Tiên Đạo truyền thống, công chính mạnh mẽ, tạo hóa ngàn vạn, đời này chưa từng nghe thấy, có lẽ được thượng cổ truyền thừa nào đó.

Tần Dịch đứng dậy thi lễ một cái.

- Đúng là ngoài ý muốn ngẫu nhiên được thượng cổ truyền thừa tàn thiên, khó có thể tiến bộ, lại càng không biết pháp lý tu hành đời này, đặc biệt đến Tiên cung thăm đạo. Được Cư sư tỷ thưởng thức, thu làm môn hạ.

Mặc sư thúc nhẹ gật đầu.

Tiên Hạc Bạch Lộc trước sơn môn Tiên cung không phải linh cầm linh thú bình thường, nhận thức người đâu chỉ ngàn vạn, có thể nói xem căn cơ người còn chuẩn hơn so với bọn hắn. Nếu như Tiên Hạc dẫn đường liền chứng minh không có vấn đề gì.

Âm thanh nói nhỏ trong sân dần mất. Cái gọi thượng cổ truyền thừa, bất kể có phải tàn thiên hay không, người trong Tiên cung không tham. Thượng cổ đồ vật chưa chắc tốt, huống chi đạo mọi người bất đồng, Vạn Đạo Tiên Cung giảng si mê, Tiên Đạo truyền thống không chấp mê, như trống đánh xuôi kèn thổi ngược, cái gọi là thượng cổ truyền thừa dù cấp bậc rất cao nhưng cũng không có bao nhiêu giá trị đối với bọn họ.

Nếu nói đoạt tới để xem xét tường tận cũng được, nhưng vạn nhất thật sự chỉ là một tàn thiên không thể tiếp tục, vì thế mà tâm sinh tham niệm thật không đáng. Tu tiên giả cũng không phải xã hội đen, gặp thứ tốt đều muốn đoạt...

Trịnh Vân Dật cười nói.

- Nếu như Mặc sư thúc nói như vậy, vậy thì không sai. Nhưng kỹ pháp của Đại Hoan Hỉ Tự này của Tần sư đệ không giả, không biết từ đâu mà đến?

Lời này cũng rất âm hiểm, nếu như Tần Dịch thành thật trả lời đoạt từ Đại Hoan Hỉ Tự, câu tiếp theo cam đoan hỏi ngươi đoạt được công pháp của tà môn ma đạo mà không hủy, ngược lại còn học tập, có mục đích gì? Tần Dịch hắn và Cư Vân Tụ sớm chiều ở chung, vừa học đồ chơi như vậy, bất kể ngươi giải thích thế nào đều sẽ có người cho rằng ngươi có mưu đồ bất chính đối với Cư Vân Tụ. Vậy thật đúng là bùn vàng rơi vào đũng quần, không phải phân cũng là phân.

Tần Dịch lộ vẻ mặt buồn bực.

- Ta ngược lại có chút tò mò... Thế gian có nhiều mị thuật, ngay cả hôm qua đan dược Tây Tương Tử sư huynh cho Kim sư huynh ăn cũng là mị dược, nghe nói Tiên cung chúng ta Phiêu (chơi gái) tông cũng có thuật tương tự, nếu như căn cơ tu hành của ta không phải Đại Hoan Hỉ Tự, vậy tại sao Trịnh sư huynh lại phán định đây là pháp môn của Đại Hoan Hỉ Tự? Chẳng lẽ Trịnh sư huynh đặc biệt quen thuộc đối với pháp môn của Đại Hoan Hỉ Tự?

Trịnh Vân Dật ngược lại bị phản vấn mà nghẹn họng.

Ngươi ăn dược của Đại Hoan Hỉ Tự, dựa vào pháp môn đồng căn đồng nguyên để hóa giải, đương nhiên biết rõ ngươi dùng pháp môn của Đại Hoan Hỉ Tự... Nhưng lời này sao có thể nói? Tự bộc bên này dùng vật của Đại Hoan Hỉ Tự trước?

Tần sư đệ - thiếu niên 17 tuổi này, tại sao phản ứng nhanh như vậy, chẳng những không mắc bẫy ngược lại còn làm khó...

Hắn nghĩ một hồi, bỗng nhiên cười nói.

- Như vậy đi, ta với Tần sư đệ so một hồi.

- Hả?

Tần Dịch nhướng mày.

- Ngươi và ta so cái gì?

- Kỳ đạo cũng là tính toán tường tận cơ quan, có tính chung với đạo của ta.

Trịnh Vân Dật một đường đi vào sân, thản nhiên nói.

- Ví dụ như ta và ngươi tính toán lẫn nhau, đối phương có đồ vật gì?

Cái này không đồng dạng với việc Cư Vân Tụ nói đã che đậy thiên cơ. Phương hướng che đậy thiên cơ không cách nào đo lường tính toán, nhưng mặt đối mặt chỉ là tính toán trên người của ngươi có đồ vật gì, đây là việc nhỏ, đối phương còn là gà mờ Cầm Tâm cảnh, nếu như cái này còn tính không ra, bói toán một đạo có thể đi chết rồi.

Trong lòng Tần Dịch lộp bộp, mình thật biết Trịnh Vân Dật có đồ vật gì, nhưng cái này không thể so.

Cái hộp chứa mảnh vỡ "Cửa" kia quá muốn mạng, hắn không có mang theo trên người, mà giấu ở địa phương cấm chế lợi hại nhất trong động phủ. Bởi vì bản thân cất một cái hộp có hiệu quả che đậy cực mạnh sẽ làm cho người ta nghi hoặc, vạn nhất lão đại nào đó dùng thần thức quét qua mình, cảm thấy cái hộp kia có chút cổ quái, muốn nhìn một chút thì làm sao bây giờ? Cho nên một khi định ra động phủ, vật kia liền giấu, lần này càng không sợ bị tính toán.

Trên người có chút dâm cụ, cũng dễ giải thích, cùng lắm thì nói đi chơi gái dùng, nhưng quyển " Đại Hoan Hỉ Cực Lạc Kinh " kia thì dù giải thích như thế nào cũng không thông đấy, cũng là mục tiêu của Trịnh Vân Dật.

Suy nghĩ hắn chuyển cực nhanh, đang muốn lấy cớ qua loa, Trịnh Vân Dật đã mở miệng trước.

- Ta đã tính ra, trong giới chỉ của Tần sư đệ tất có công pháp của Đại Hoan Hỉ Tự, không biết có dám để cho trưởng lão chủ trì kiểm tra thực hư hay không?

Bên sân một mảnh xôn xao.

Tần Dịch vô ý thức quay đầu nhìn Cư Vân Tụ.

Cư Vân Tụ yên tĩnh mà nhìn hắn, Tần Dịch yên tĩnh đối mặt.

Xôn xao ồn ào náo động phảng phất như lập tức rời đi rất xa, chỉ còn bóng dáng của nhau trong con mắt của hai người.

Tần Dịch rất muốn biết Cư Vân Tụ sẽ thấy thế nào, nàng cũng sẽ như người xem lúc này, cũng đang hoài nghi mình có mưu đồ sao? Thậm chí hoài nghi mình do Đại Hoan Hỉ Tự phái tới thải nàng?

Hai mắt Cư Vân Tụ tĩnh như thu thủy.

Tần Dịch không có lập tức trả lời Trịnh Vân Dật, ngược lại quay đầu nhìn nàng, nàng liền biết —— trên người Tần Dịch rất có thể có đồ vật của Đại Hoan Hỉ Tự, lúc trước sử dụng pháp môn cũng đúng là của Đại Hoan Hỉ Tự.

Tần Dịch nhìn nàng, muốn biết nàng tin hắn không, cho dù hắn dùng pháp môn của Đại Hoan Hỉ Tự, còn tin hắn không.

Cư Vân Tụ lặng yên nhìn hắn cực kỳ lâu, chậm rãi khẽ mở môi anh đào.

- Tần Dịch không học Kỳ, cho nên trận này chúng ta nhận...

- Đợi một chút.

Tần Dịch lập tức ngắt lời, khóe miệng dần dần tách ra nụ cười.

Nguyện ý kiếm cớ vì hắn, cái này đã nói lên vẫn tin hắn. Có vấn đề gì sư tỷ đệ về nhà nói, không nên mất mặt trước mắt bao người.

Có lòng này là tốt rồi.

Tâm tình Tần Dịch rất tốt, chuyển qua nói với trưởng lão chủ trì.

- Tần Dịch ứng chiến. Mời trưởng lão kiểm tra thực hư.

Trưởng lão kia gật gật đầu, chậm rãi tiến lên, một ngón tay đặt lên giới chỉ của Tần Dịch.

Chỉ cần đặt lên, thần thức của hắn tự nhiên có thể thăm dò ra bên trong có cái gì.

- Một ít vàng bạc cùng tinh thạch... Ồ, tinh thạch của Tần sư điệt, tương đối giàu có a...

Tần Dịch cười nói.

- Không cẩn thận tích lũy một chút.

Trưởng lão kia tiếp tục nói.

- Một cây Lang Nha bổng, một thanh kiếm... Một cái khăn gấm, chậc chậc...

Tần Dịch cười nói.

- Có thể đừng bát quái được không sư thúc...

- Khụ... Một ít đan dược thành phẩm, còn có một quyển trục... Hết rồi.

- Hết rồi?

Trịnh Vân Dật lần đầu lộ ra biểu lộ kinh ngạc.

- Làm sao có thể? Ta rõ ràng tính được trong giới chỉ của hắn có công pháp điển tịch.

Trưởng lão kia trầm ngâm nói.

- Có lẽ chính là quyển trục? Tần sư điệt lấy ra xem một chút.

Tần Dịch mỉm cười, lấy ra quyển trục.

Vừa chứng kiến quyển trục, sắc mặt Trịnh Vân Dật đột biến, vô ý thức sờ giới chỉ của mình.

Đó là bức họa của hắn, tại sao đã đến trong tay của Tần Dịch?

Vậy đồ vật của Tần Dịch sẽ không phải ở chỗ hắn a?

Đây là có chuyện gì?

Trưởng lão kia nói.

- Thỉnh cầu Tần sư điệt mở bức họa.

Tần Dịch cũng không biết trong quyển trục vẽ cái gì, mình cũng rất tò mò mở ra nhìn thoáng qua.

Sau đó sắc mặt của hắn cũng thay đổi, đỏ lên giống như gan heo.

Toàn trường lại lần nữa xôn xao, tất cả mọi người quay đầu nhìn Cư Vân Tụ, trưởng lão kiểm tra thực hư kia cũng quay đầu nhìn lại, trên mặt già đều là vẻ mập mờ.

Sắc mặt Cư Vân Tụ đỏ ửng như máu.

Đây là bức họa Cư Vân Tụ!