Tiểu Bảo Bảo Là Của Tôi, Em Cũng Là Của Tôi!

Chương 38: Dự Cảm Chẳng Lành

Tống Hàn Quân bị cắn đến tê dại nửa gương mặt vẫn không hề kêu la tiếng nào, hai tay ôm chặt lấy Ân Thiên Cát, chỉ sợ cậu sơ xảy buông tay lại ngã xuống sàn.

"hảo mềm aa~~" Ân Thiên Cát đu hẳn lên người Tống Hàn Quân, cắn cắn một lúc rồi xoa xoa nắn nắn hai má hắn, cười khúc khích.

"...." Tống Hàn Quân bất động một hồi, không biết nói gì...

"ngô~~~ nóng...." Ân Thiên Cát không những không có dấu hiệu muốn yên tĩnh, ngược lại càng lúc càng nháo, miệng kêu nóng, nhưng tay lại mò đến cởi cúc áo của người nào đó.

"...."

Men rượu trong người Ân Thiên Cát dường như bây giờ mới thực sự phát huy tác dụng, một tay quàng ra sau cổ Tống Hàn Quân, cấu chặt đầu vai bên kia của hắn, tay còn lại ở trước ngực hắn cào loạn, rung rung mất kiểm soát, ý định muốn mở cúc áo của ai đó bỗng nhiên khó khăn vô cùng. Ân Thiên Cát hai lần ba lượt căng mắt ra nhìn chằm chằm chiếc cúc áo nhỏ bé kia, mở mãi không được, rốt cuộc nổi nóng vung tay xé toạc ra.... "lì thật đó!"

"...."

Mồ hôi trên trán Tống Hàn Quân tuông ra như mưa, lồng ngực phập phồng loạn xạ. Yết hầu liên tục trượt lên trượt xuống trên cổ, trong có vẻ rất khổ sở.

Cũng không biết là do bế Ân Thiên Cát mệt đến vã mồ hôi hay vì...

Không dừng lại ở đó... Ân Thiên Cát sau khi xé áo Tống Hàn Quân liền vùi mặt vào ngực hắn, hơi thở nóng hổi phả liên tục khiến cơ thể hắn cũng nóng theo, hình như... nơi nào đó cũng bị thức tỉnh.

"nha~~ đã cởi áo rồi sao còn nóng vậy?" Ân Thiên Cát lầm bầm trong mơ màng, bàn tay nhỏ nhắn đang sờ loạn trên ngực hắn bỗng sờ trúng thứ gì đó... cộm cộm, bé xíu lại mềm nhũn...

Cả người Tống Hàn Quân bất chợt căng cứng, khớp hàm hiện rõ đường nét sắc bén, bất lực gọi cậu.

"Cát nhi!"

Mà Ân Thiên Cát lại như không nghe thấy, tay vì mò đúng điểm cộm khó chịu lại càng muốn bứt bỏ đi...

"cái gì vậy aa?" vừa lờ mờ mở mắt ra nhìn xem đó là cái gì, nhưng trước mắt nhòe đi một mảng, không thấy rõ thứ gì, vì thế dứt khoát kẹp lấy thứ cộm cộm kia... kéo ra...

"Cát nhi!!!" Tống Hàn Quân chịu hết nổi, đau đến nghiến răng nghiến lợi, vội ôm cậu thả lên sofa, "buông... buông ra... Đauuuuuu!!!!"

Đương nhiên những lời này chẳng thể lọt vào tai cậu được, cứ như thế, kẹp rồi kéo, kéo rồi vặn... Hôm nay xem như Tống Hàn Quân thê thảm rồi...

"sao kéo mãi không ra?" Ân Thiên Cát nhíu mày tỏ ra bực bội, càng kéo càng mạnh.

"...."

Bất đắc dĩ Tống Hàn Quân phải cúi đầu áp lên môi Ân Thiên Cát một nụ hôn, cả người đè hẳn lên cơ thể cậu, không cho ngọ nguậy nữa.

Mục đích ban đầu chỉ là muốn áp chế Ân Thiên Cát một chút, không để cậu nháo nữa, nhưng thực tế lại càng hôn càng sâu, càng hôn càng mãnh liệt. Đầu lưỡi lại không thể tự chủ mà tung hoành khắp nơi ở cấm địa người khác, càn quét sạch sẽ mọi ngóc ngách.

"ưm~~~" Ân Thiên Cát bị hôn đến choáng váng, cổ họng vô thức phát ra một lọai âm thanh đầy ái muội, vừa non nớt vừa trong trẻo, không bức chết Tống Hàn Quân mới lạ.

Mà Tống Hàn Quân dĩ nhiên sẽ không còn giữ được bình tĩnh, cúc áo vốn đã bị Ân Thiên Cát phanh ra hết, hơi thở cùng thân nhiệt đang rạo rực nóng lên của cậu sớm cũng đã truyền sang cho hắn, hiện tại hắn không khác gì sói hoang đang đói khát chuẩn bị nhấp mồi.

Bất quá.... Nghĩ đến Ân Thiên Cát dù đã đủ tuổi thành niên, nhưng vẫn chỉ là sinh viên năm nhất, lọai sự tình này... nếu thật sự vì một chút sự cố mà phát sinh quá mức như vậy, không biết khi tỉnh dậy, cậu sẽ phản ứng như thế nào.

Tống Hàn Quân đắn đo mãi, vẫn là cắn răng chống đỡ thân mình dậy, ý định muốn vào phòng tắm tự mình giải quyết trước. Dù sao Ân Thiên Cát là bảo bối tâm can của hắn, nghĩ kĩ thì thật là không nỡ, huống chi bản tính cậu vốn hay ngại ngùng, rất ít khi tiếp xúc thân thể với người khác. Thế nên, chuyện nhạy cảm này, cứ chờ khi Ân Thiên Cát thực sự chấp nhận rồi hẳn triển a~

Nhưng không ngờ, hắn chỉ vừa chống tay nhổm người dậy, Ân Thiên Cát lại như keo dính, vòng tay ôm người lại không cho hắn nhúc nhích, vừa ôm vừa dụi dụi, miệng lẩm bẩm cái gì đó không nghe rõ. Một lúc sau, Ân Thiên Cát lại tự nhiên thả lỏng tay, không đợi Tống Hàn Quân phản ứng liền tự mình cởi áo "Hàn Quân... Nóng..."

"...." xem có chết không cơ chứ?

Cởi áo xong liền đưa tay cởi cúc quần, tiếng kéo khóa "rẹt rẹt" khiến Tống Hàn Quân rung rẫy một chút, rồi lại như có dòng điện cao áp xẹt ngang qua người, những suy nghĩ trước đó lập tức bị đánh bật đi mất, tồn tại trong tâm trí hắn hiện tại chỉ có dục vọng, dục vọng... và dục vọng.

Tiếp đến chính là một đêm tràn ngập xuân sắc, tình mê ý loạn...

...

Sự tình chính là như vậy, sáng hôm sau Ân Thiên Cát khóc ròng kêu gào bị Tống Hàn Quân dụ, hại hắn phải mất cả tháng trời lẽo đẽo theo sau dỗ dành cậu.

Quay lại thực tại, tình cảnh bây giờ cũng không khác đêm đó là mấy, vẫn là Ân Thiên Cát bị Tống Hàn Quân kiềm chặt dưới thân, chỉ khác ở chỗ hôm nay cậu không có say, biểu tình ngại ngùng đỏ mặt thật khiến người ta càng muốn yêu thương.

Chỉ là... Còn chưa kịp làm gì, "ầm" một tiếng khiến trời đất quay cuồng, hai người nghiêng qua đảo lại liền lăn xuống đất. Cũng may Ân Thiên Cát được hắn bảo hộ trong lòng mới không bị đụng trúng đầu, bất quá vẫn có chút mơ hồ chóng mặt.

"không sao chứ?" Tống Hàn Quân ôm cậu ngồi dậy, cẩn thận xem xét một lượt không thấy có vết thương mới yên tâm một chút, nhưng nhìn vẻ mặt trắng bệch của cậu lại thêm sốt ruột.

"không... không sao, hơi chóng mặt thôi!" Ân Thiên Cát lắc lắc đầu, rõ ràng là bị dọa sợ.

Không lầm thì vừa rồi chính là thân tàu bị chấn động lớn mới gây nên cảnh nghiêng ngã thê thảm như này, nhưng còn vì sao thì phải xuống sảnh xem mới biết.

"cái quái gì vậy chứ?" Tống Hàn Quân thoáng chốc nổi giận, hai đầu chân mày nhíu chặt lại, tưởng chừng một giây sau liền bốc hỏa.

"chấn động mạnh như vậy, nổ sao?" Ân Thiên Cát thở dài một cái, đoán mò.

"không biết, anh xuống xem sao, em ở đây nghỉ ngơi đi" Tống Hàn Quân ấn vài Ân Thiên Cát ngồi xuống giừơng.

Đột nhiên trong lòng Ân Thiên Cát dấy lên một sự cảm chẳng lành, do dự một chút, cố gắng kiềm chế cảm xúc sợ hãi của mình không để hắn phát hiện, bình thản gật đầu.

Quả nhiên sau khi Tống Hàn Quân xuống sảnh xem xét sự việc, trong phòng liền xảy ra chuyện...