Tiểu Bảo Bảo Là Của Tôi, Em Cũng Là Của Tôi!

Chương 39: Nóng Giận

"các người là ai?" ngay sau khi Tống Hàn Quân  ra ngoài, hai nam nhân lạ mặt lập tức leo vào từ cửa sổ, hùng hùng hổ hổ đi đến trước mặt Ân Thiên Cát. Thế nhưng trên mặt cậu không hề tỏ ra bất kì sự sợ hãi nào, cực kì điềm tĩnh, chỉ khẽ nâng mắt nhìn họ.

Hai nam nhân nọ không trả lời, hai ba bước đã tiến đến khống chế Ân Thiên Cát, khiến cậu không thể động đậy phản kháng.

Bất chợt, chuông điện thọai của một trong hai tên nọ vang lên, hắn ta liền nhấc mấy. Cũng không biết người kia nói gì, chỉ thấy hắn vâng vâng dạ dạ, rồi kề điện thọai vào tai Ân Thiên Cát "bà chủ cần nói chuyện!"

Ân Thiên Cát nhíu mày nhìn thoáng qua số điện thọai trên màn hình, rất quen thuộc... Lúc này chỉ biết thở dài, rồi lên tiếng "bác gái..."

"nếu đã lễ phép như vậy, tại sao không thực hiện yêu cầu của tôi? Như vậy không phải ngoan hơn, dễ mến hơn sao?" chất giọng trầm thấp của người phụ nữ này, Ân Thiên Cát đã nghe qua không dưới mười lần, khẩu khí giống Tống Hàn Quân đến tám phần.

"con vẫn không hiểu tại sao bác lại nhất quyết làm như vậy?" đúng như cậu nói, cậu không thể hiểu nổi lý do bà ấy hết lần này đến lần khác đều tìm đến cảnh cáo cậu, không cho cậu tiếp xúc với hắn.

Nếu nói về thù oán giữa hai gia tộc thì ắt hẳn là không có, cậu từng tìm cớ bân quơ hỏi qua Ân Kiến Hạo, ông ấy trả lời có biết qua bà, thái độ cũng rất tự nhiên, không hề có chút biểu hiện gì về việc thù hận thâm sâu cả. 

Còn nếu nói về việc bà ấy có thành kiến với bản thân cậu, thì cũng chẳng thể thông nổi... Rõ ràng Ân Thiên Cát chưa hề có bất kì thái độ nào bất kính với bà, một mực tôn trọng dù cho bà có gắt gỏng khó chịu với mình. Vậy lý do chỉ có thể là... cậu là con trai.

Nhưng lỗi có phải do cậu đâu chứ... 

"nhà họ Tống, chỉ có Hàn Quân là tôn tử, cậu hiểu chứ?" Trịnh Tú Quân lạnh lùng đáp.

"...." nhất thời Ân Thiên Cát không thể đáp được, đương nhiên cậu hiểu.

Người kế nhiệm của Tống gia vốn ba đời qua đều là con một. Không có lý do gì đến lượt Tống Hàn Quân lại bị thay đổi, nếu hắn thực sự đến với Ân Thiên Cát, thì đời sau phải như thế nào? Lại chưa nói đến tính khí độc đoán gia trưởng của ba hắn, nếu để ông biết được, sợ là sẽ không dài dòng nhắc nhỡ như Trịnh Tú Quân.

"rời khỏi Hàn Quân, đôi bên đều êm đẹp, không tốt hơn sao?" Trịnh Tú Quân dịu giọng muốn dỗ dành một chút, bởi vì bà biết, Tống Hàn Quân sớm sẽ quay lại, xem như là bị hắn phát hiện, bà cũng có thể dửng dưng nói rằng mình chưa hề nặng nhẹ gì với cậu, chỉ cần hai tên thuộc hạ nhanh trí một chút, mọi việc đều xem như chưa hề xảy ra.

Tiểu miêu mới lớn như Ân Thiên Cát, làm sao đấu lại một cửu vỹ hồ ly như Trịnh Tú Quân?

Ân Thiên Cát bỗng có chút lây động, nhìn vào vết sẹo mờ nhạt trên cánh tay trái của mình.

Đó là vết sẹo đầu tiên cậu phải chịu trong đời này, ngay sau ngày sinh nhật của hắn liền bị tấn công. Khá may mắn thân thủ Ân Thiên Cát không tệ, chỉ sơ ý bị rạch một đường trên tay. Cậu phải né tránh hắn hơn một tháng trời để hồi phục vết thương, không để hắn biết. Chính vì thế, đối với Tống Hàn Quân, đó là một tháng dỗi hờn của cậu, nhưng đối với Ân Thiên Cát, đó lại là một tháng đầy sợ hãi bất an.

Tống phu nhân nói thì rất dễ, nhưng khi tâm đã duyệt một người, muốn rời khỏi có dễ như vậy không? Ân Thiên Cát rất muốn hỏi bà một câu, rằng 'phu nhân có thể từ bỏ Tống Vĩnh An được không?'. Nhưng làm gì có tư cách? Cậu và Tống Hàn Quân chẳng có bất cứ thứ gì chứng minh cho mối quan hệ của hai người, thời gian bên nhau cũng không đủ lâu như ba mẹ hắn, nếu nói là yêu sâu đậm, rời xa nhau sẽ chết, thì cũng không hẳn. Nhưng nếu bắt cậu rời xa hắn, thực sự rất khó.

Do dự đến tận bây giờ, vẫn là lựa chọn ích kỷ cho bản thân mình, lựa chọn được ở cạnh hắn.

Bất quá... Ân Thiên Cát cảm giác như mình đã sai rồi. Dự cảm của cậu không tốt, cảm giác bất an liên tục trỗi dậy trong người, rất sợ Tống Hàn Quân sẽ gặp chuyện ngoài ý muốn.

"chuyện vừa rồi là bác làm sao?" Ân Thiên Cát e dè hỏi.

"phải thì sao? không phải thì sao?" Trịnh Tú Quân như có như không trả lời.

Trong lòng Ân Thiên Cát 'ầm' một tiếng như bom nổ. Đây chẳng phải gián tiếp thừa nhận rồi sao? Là mấy trăm mạng người đấy, thực sự tàn nhẫn như vậy? Nếu hôm nay không gật đầu, có phải sẽ liên lụy thêm nhiều không không?

Đắn đo một lúc, cuối cùng Ân Thiên Cát vẫn phải cắn răng đáp ứng.

"được..."

"được cái gì?"

Ngay lúc Ân Thiên Cát vừa cúi đầu, cánh cửa phòng chợt bị tung ra, thân ảnh Tống Hàn Quân vững vàng xuất hiện, hai đầu chân mày nhíu lại, thanh âm lạnh lẽo lại có chút lớn tiếng, rõ ràng là đang tức giận. 

"cút!!!" cả người hắn âm trầm đến đáng sợ, từng bước tiến đến chỗ Ân Thiên Cát, nhìn hai tên lạ mặt đang khống chế cậu, không tự chủ quát lớn.

Trịnh Tú Quân dường như vẫn lắng nghe động tĩnh, không có tắt điện thoại, chỉ yên lặng không lên tiếng.

"thế nào? muốn tự mình cút sang một bên..." Tống Hàn Quân như mất kiên nhẫn, những ngón tay linh hoạt bắt đầu xoay vòng một con dao nhỏ bóng loáng "hay muốn tôi dẫn đường?"

Hai nam nhân đang khống chế Ân Thiên Cát rùng mình một cái, đồng loạt nuốt nước bọt nhìn hắn. Đó là đại thiếu gia, không thể ra tay, nhưng bất quá họ cũng không ngờ đến đại thiếu gia nhà mình lại có lúc đáng sợ như vậy, vẻ mặt vừa rồi, nói là ác quỷ hiện thân cũng không phải nói quá.... 

Tống Hàn Quân nâng mắt nhìn họ thêm một lượt, lập tức hai người liền đứng dậy, không dám trái ý.

"mẹ đã đủ chưa?"

Hắn cầm lấy chiếc điện thoại vẫn còn sáng màn hình kia lên, trong lòng không khỏi chua xót.

Chính Trịnh Tú Quân cũng bất ngờ, bà không nghĩ là hắn lại phát hiện sớm như vậy.

"con đang hỏi mẹ đã đủ chưa?" Tống Hàn Quân hít một hơi một sâu "mẹ như vậy đã đủ chưa? Tài sản đối với mẹ quan trọng như vậy? Tại sao mẹ không thể tin rằng cho dù con có kết hôn cùng Thiên Cát thì cũng vẫn có thể quản lý tốt Tống thị? Tại sao mẹ không thể tin rằng con cùng Thiên Cát đều có thể giúp mẹ duy trì tiền tài danh vọng, còn ai dám ở sau lưng Tống Hàn Quân này chỉ trỏ bàn tán? hay mẹ muốn cháu? được bọn con vẫn có thể cho mẹ bồng cháu kia mà, đã là thời đại nào rồi? chỉ vì Thiên Cát là nam thì mẹ liền tàn nhẫn như vậy sao? mẹ nói cho con hiểu xem lý lẽ của mẹ ở đâu???"