Tiểu Đồ Nhi Cùng Bạch Sư Phụ

Chương 39

  Diêm Vương không nói hai lời liền nâng tay để ở trên mặt nạ liền muốn tháo xuống, Ánh cũng trở nên hứng thú, nàng không biết vì sao Diêm Vương nghiêm túc hiện nay sẽ ôn hoà như vậy, cư nhiên lại đáp ứng rồi yêu cầu của nàng vừa thuận miệng nói, việc đó nàng không để bụng, hiện tại nàng đảo có chút tò mò mặt mũi chân thật của Diêm Vương từ trước cho tới nay ăn mặc giống như bánh chưng này đến tột cùng là cái dạng gì.

  Bất quá nhìn đồ trên người nàng căn bản là nhận không ra hình dạng con người, chỉ sợ giống như là người quái dị đi, không phải lão thái thái thì chính là lão nhân.

Mắt thấy Diêm Vương sắp đem mặt nạ tháo xuống, nhưng sau đó tay lại ngừng lại.

"Làm sao vậy? Vương của ta."

Ánh cười lạnh một tiếng, nàng liền biết Diêm Vương chính là đang đùa bỡn nàng, từ trước đây bình thường đều làm như vậy.

Diêm Vương khẽ cười một tiếng, cũng không thèm để ý ngữ khí trào phúng của Ánh, giọng sau khi trải qua biến thanh để xử lý âm thanh lại khàn khàn không gì sánh được: "Gấp cái gì, ngươi không phải muốn gặp ta từ rất lâu rồi sao, nhanh như vậy mà tháo xuống thì không vui chút nào."

Ngay lúc Ánh đã không nhịn được cái loại ngữ khí cao cao tại thượng này của Diêm Vương, nàng liền muốn quay đầu rời đi, thanh âm vốn dĩ khàn khàn của người nọ lại thay đổi âm sắc, trở thành giọng nữ lười biếng truyền vào trong tai của nàng: "Ngươi nói đi là đi, Ánh?"

  Nữ ?

  Không biết vì sao, một khắc đó khi Ánh nghe được thanh âm kia, nàng cảm giác chính mình thực không thích hợp, mà bước chân của nàng vốn dĩ định bước ra khỏi Vạn Thi Cốc bước cũng bởi vì thế mà dừng lại, nàng cau mày xoay người: "Ngươi?"

  Nàng kinh ngạc nhìn Diêm Vương, trước kia khi ở chung nàng xác thực này cử chỉ lẫn hành động của nàng rất giống nữ nhân, nhưng nàng vẫn không muốn tin tưởng một người nghiêm túc như vậy sẽ là một nữ nhân, nàng vẫn luôn cho rằng Diêm Vương là một nam tử.

"Sư phụ sư phụ, đây là cái tình huống gì vậy a?" Lúc đi trên đường buồn chán, Ánh liền đem câu chuyện xưa của chính mình nói cho Mộ Lam Huyền. Lúc hai người kia nói chuyện, nàng nhẹ nhàng chọc chọc Bạch Linh, nhỏ giọng hỏi.

Bạch Linh nhẹ phiết liếc mắt.

"Đừng hỏi , cứ nhìn là được rồi."

Ánh nhìn Diêm Vương mang mặt nạ ở trước mắt, trong đầu loé lên một cái ý niệm mãnh liệt, nhưng sau đó lại cảm thấy hoang đường, nhưng trong lòng cái loại cảm giác bất an kích động như là đang nhiễu loạn nàng, cực kỳ hoảng loạn, nàng kéo ra một nụ cười cứng ngắc: "Vương đừng lại chọc ghẹo ta , vẫn là mời trở về đi."

  Diêm Vương bỏ qua lời Ánh nói, chỉ là dùng thanh âm lười biếng thản nhiên nói: "Ngươi còn nhớ rõ Tước Minh sao."

  Tước Minh hai chữ như là một kích đòn nghiêm trọng nện ở trong ký ức của nàng từ lâu phủ đầy bụi, môi của nàng run rẩy một chút, tiếp theo vung lên một mạt cười khổ: "Từ lâu quên..."

"Phải không."

Diêm Vương gật gật đầu.

"Ngươi muốn biết được chuyện xưa của Tước Minh hay không."

Tiếp theo nàng lại hỏi.

"Ta đã nói là không nhớ. . . . ."

Ánh bực bội quát, nhưng bị Diêm Vương cắt đứt, nàng mặc kệ biểu hiện không nhịn được của Ánh, chỉ là tự mình nói về một đoạn cố sự.

  Tước Minh vốn là một thần tử ưu tú ở bên cạnh Thần giới Đế quân, hình dạng thoát tục, học thức uyên bác, tu vi cao cường, thiên phú dị bẩm, đây những danh hiệu là khi đó Thần giới đặt cho nàng. Lúc đó nàng lạc phụ tá đắc lực của Đế quân, nhưng vị trí này thường thường là hiếm khi thấy được, không ít người nghĩ muốn đem nàng kéo xuống dưới, bởi vậy có người bày kế hãm hại nàng.

  Người nọ hạ một cái cục diện, gọi Tước Minh đến một chỗ cấm địa, nàng từ trước đến nay rất ít khi ra ngoài, nàng luôn ở trong điện xử lý sự vụ nên rất dễ dàng bị lừa đi vào.

Chỗ cấm địa đó không cho phép bất luận kẻ nào tiến vào, Đế quân cũng không ngoại lệ. Kết quả có thể nghĩ được, Đế quân rất giận dữ, đem Thần cách của nàng cướp đoạt, đánh vào Địa Ngục, vĩnh viễn ở trong địa ngục không thể tử vong, không thể chuyển thế!

Nghe xong đoạn cố sự này, trong lòng của Ánh khiếp sợ không ngớt, đây là việc mà nàng sau mấy trăm năm lần đầu tiên hiểu rõ được Tước Minh, giữa lúc trong lòng của nàng bị tức giận cùng kinh ngạc tràn ngập, Diêm Vương lại mở miệng nói.

"Mấy trăm năm qua đi nàng bằng vào thực lực của chính mình, lên làm Diêm Vương."

  Tiếp theo, Ánh liền ngây ngẩn cả người, ngơ ngác nhìn Diêm Vương, nửa ngày nói không nên lời, chỉ thấy Diêm Vương vừa dứt lời, liền nâng tay lên đem mặt nạ ở trên mặt tháo xuống, khuôn mặt vừa quen thuộc lại vừa xa lạ bại lộ ở trước mắt nàng.

  Nàng lảo đảo lui về sau mấy bước, vẻ mặt không thể tin được.

  Diêm Vương chính là Tước Minh? Là cái phô tượng mà mình mong nhớ ngày đêm yêu trăm năm? Không có khả năng, chuyện đó không có khả năng...

Nàng nhìn xem khuôn mặt kia, ở trong lòng lại phủ định sự thật, người mà mình trông coi trăm năm, lại có thể vẫn luôn ở bên cạnh nàng, thế nhưng lại là Vương mà nàng hiện tại từ lâu không có bất cứ hảo cảm nào? Quá ngu ngốc, quá buồn cười ...

"Ta đã làm theo yêu cầu của ngươi đem mặt nạ tháo xuống, theo ta đi."

Tước Minh vươn tay, trong lời nói không giận mà uy, không giống như nàng ở cầu Ánh, mà là mệnh lệnh giống nhau.

Ánh theo bản năng lui về phía sau vài bước, kéo kéo khóe miệng cười gượng vài tiếng: "Đừng đùa nữa, ta sẽ không đi theo ngươi."

Tước Minh nghe xong hai hàng lông mày không nhịn được nhăn lại, nhưng lại giãn ra hướng về phía trước khơi gợi lên, cười như không cười nhìn nàng: "Lời của Vương nói ngươi có nghe chăng?"

Ánh cười lạnh nói: "Vương?"

"Vậy hiện tại Vương tới tìm ta là vì sao? Liền bởi vì ta sờ soạng phô tượng của ngươi nên đối đã với ta như thế? Mấy trăm năm này ngươi biết ta làm thế nào để trải qua sao?"

"Này..."

Tước Minh vươn một ngón tay đặt ở bên môi vẻ mặt khó xử: "Gia tộc của ngươi đã bị diệt, các nàng muốn giết ngươi, cho nên ta sắp xếp đem ngươi đưa đến nơi đây, hơn nữa mấy năm nay chỉnh đốn địa ngục, sự việc có chút nhiều cho nên đã để ngươi chờ mấy năm..."

  "Sao?"

  Ánh cau mày nhìn Tước Minh, hai ba câu này liền đem nàng đuổi rồi? Gia tộc hủy diệt? Việc này nàng không để bụng, dù sao những người ở trong gia tộc đều là xem nàng như con rối mà đối đãi , nhưng mà việc quên này... Nàng là đang nói đùa đi...

"Không sao, hôm nay ta tới chính là để đón ngươi trở về , nếu có bất cứ oán hận nào, Vương có thể bồi thường cho ngươi." Tước Minh lộ ra vẻ mặt một ôn hòa: "Ngươi không phải là rất thích cái pho tượng kìa của ta sao? Nếu như ngươi muốn ta liền tặng cho ngươi được rồi."

Ánh bất đắc dĩ thở dài, cái gì mà gọi là thích pho tượng chứ, giống như nói nàng là biến thái không bằng vậy... Nàng thích chính là người kia được không? Khoan đã! Bản thể của pho tượng không phải chính là ở nơi này sao, vậy hiện tại nàng thích Vương sao...

Nàng nghĩ muốn xác định, hai mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Tước Minh một hồi, nhưng một khắc cùng  với nàng hai mắt giao thoa, khuôn mặt của nàng không hiểu sao lại nóng lên, lỗ tai cũng dần dần hồng lên, tim ở trong lồng ngực cũng không tự chủ được mà đập thình thịch...

Giữa lúc nàng còn đang buồn rầu, Tước Minh cười nhẹ đi lên trước: "Hoặc là nói... Ngươi nghĩ muốn có chính là bản thể của ta?"

"Ta..."

Những lời này trực tiếp đả động đến Ánh, nàng ngơ ngác nhìn Tước Minh ở trước mắt, đầu trống rỗng miệng ấp úng nói không nên lời.

"Bồi thường ngươi, hiện tại đã bằng lòng trở về rồi sao?"

Tước Minh thẳng đứng dậy, cười nhìn Ánh đang ngốc lăng.

Con ngươi của Ánh co rút lại một chút, mãnh liệt gật đầu.

"Quay về! Chúng ta đi."

Dứt lời, trực tiếp kéo tay Tước Minh muốn rời đi.

Tước Minh thấy thế vỗ nhẹ Ánh một chút, nhìn hai người Mộ Lam Huyền: "Đừng nóng vội."

"Nga đúng."

Ánh lúc này mới nhớ tới sự tồn tại của Mộ Lam Huyền, tiến lên vỗ vỗ bả vai Mộ Lam Huyền: "Ta đi đây! Chiếu cố tốt bản thân! Ta tha thứ cho sư phụ ngươi, cứ như vậy nha, tái kiến!"

  Nói xong liền cũng không quay đầu mà lôi kéo Tước Minh rời đi.

Khóe miệng của Mộ Lam Huyền co quắp, thấy sắc quên bạn! Nàng sẽ nhớ kỹ cái con lừa đen vong ân phụ nghĩa này!

————————

Tác giả có lời muốn nói: hai chương này là bỗng dưng nghĩ ra, hẳn là sẽ có chút sai sót, nhưng thỉnh không cần để ý, chuyện xưa kế tiếp chính là tiểu đồ đệ cùng sư phụ , không có gì bất ngờ xảy ra thì thêm mấy chương nữa hai người sẽ có tiến triển.

Kích động ha ha ha.