Tiểu Đồ Nhi Cùng Bạch Sư Phụ

Chương 40

Cứ như vậy là xong rồi?

Trong lòng của Mộ Lam Huyền đố kị chửi bới Ánh, mắt len lén nhìn Bạch Linh ở bên cạnh, trong lòng thở dài, đến tột cùng chính mình khi nào mới có thể cùng sư phụ ở bên nhau.

Ánh dùng thời gian mấy trăm năm mới có thể cùng Tước Minh ở bên nhau, tuy nói thời gian của hai người ở chung so với nàng cùng sư phụ nhiều hơn, nhưng hai người này một người là đầu gỗ, còn người kia lại không hiểu lòng của mình. Các loại nhân tố chồng chất cùng một chỗ, trải qua hơn trăm năm Tước Minh mới nhìn thẳng vào cảm tình của bản thân, mà đầu gỗ Ánh cũng bởi vì vậy mà biết được gương mặt thật của Diêm Vương, nàng cùng với Tước Minh mà mình thích trăm năm thành công ở cùng một chỗ.

Nhưng nàng cùng sư phụ thì sao? Mấy trăm năm này đối với nàng mà nói là rất lâu, nàng đợi không nổi, hơn nữa nàng cũng không có thần kinh thép như Ánh, sư phụ sớm hay muộn sẽ phi thăng. Nếu như nàng cũng giống Ánh, sau đó lại đột phá không được, đến lúc đó nàng làm sao bây giờ? Dù sao cũng là có tiền lệ, thiên tài thiên phú dị bẩm được người kính ngưỡng, nhưng cuối cùng cũng không có cách nào để đột phá thành Thần. Thiên phú cũng là có giới hạn, nếu như thiên phú của nàng cũng có giới hạn như thế, vậy đến lúc đó nàng phải đối mặt chính là cùng sư phụ ngăn cách hai giới...

Nàng không muốn như vậy.

"Làm sao vậy?"

Bạch Linh cảm giác vẻ mặt của Mộ Lam Huyền có chút kỳ quái liền mở miệng hỏi.

Ngữ khí quan tâm của Bạch Linh khiến cho tâm tình đang loạn lên của nàng bỗng nhiên vững vàng lại, tươi cười lắc đầu nói.

"Không có gì."

Lần này rèn luyện gần như dùng thời gian tận một năm, lúc này Mộ Lam Huyền đã mau mười sáu, thân hình cùng một năm trước cũng có chút khác biệt.

Ở Bạch Linh nhìn xem, tiểu hài tử lúc ban đầu còn tã lót, đến lần thứ hai gặp mặt nàng còn có thể cúi đầu nhìn nàng, hiện nay nàng cần phải ngước lên một chút, trong lòng khó tránh khỏi vui mừng, khóe miệng nàng mang theo một mạt đạm cười, nâng tay lên nhẹ nhàng lau đi bùn đất nhàn nhạt ở trên mặt của Mộ Lam Huyền.

"Ngươi làm rất tốt."

Bốn chữ giản đơn này như là thuốc chữa thương, đem cảm giác lao lực mệt mỏi của nàng mấy ngày nay quét sạch, nhìn người nọ dịu dàng trong lòng rung động càng ngày càng mạnh, sau đó tưởng niệm đã lâu rốt cuộc ức chế không được nữa, nàng một tay ôm lấy nàng vào trong lòng.

Bạch Linh bị một cái ôm thình lình xảy ra khiến nàng kinh ngạc, một đôi mắt phượng đẹp mắt chợt chớp vài cái, trực tiếp ngây ngẩn cả người.

Mộ Lam Huyền đem cằm đặt ở nàng trên vai, một tay nhẹ nhàng quét đi sợi tóc rối loạn trên lưng.

"Sư phụ... Ta rất nhớ ngươi."

Nàng đem mắt liếc đến một bên.

"Ngươi sớm muộn cũng phải rời khỏi vi sư, chỉ một năm không thấy, sao lại có thể không có tiền đồ như vậy."

Mộ Lam Huyền vừa nghe giọng điệu dạy bảo của Bạch Linh, trong lòng không hiểu sao cảm thấy sinh khí, nói chuyện cũng không khỏi cường ngạnh lên.

"Ta đã nói rồi, vĩnh viễn ở cùng sư phụ, hơn nữa một năm đối với đồ nhi mà nói đã đủ lâu, bởi vì ta thích ngươi."

Trong mắt của Bạch Linh chợt lóe một chút cảm xúc không hiểu, chợt thoáng qua rồi biến mất, nàng than nhẹ một tiếng, thản nhiên nói.

"Ta là sư phụ của ngươi..."

Ta là sư phụ của ngươi, lại là những lời này, làm đồ đệ của sư phụ, nàng rất là hài lòng, nàng cũng không có bởi vì này loại thân phận có ngăn cách này mà bỏ đi ý nghĩ trong Lòm lòng của bản thân. Trái lại nàng cảm thấy khi làm tiểu đồ đệ của sư phụ nàng rất hài lòng, nhưng mỗi khi Bạch Linh nói những lời này, nàng đã nghĩ nếu như nàng không phải là đồ đệ của Bạch Linh nàng sẽ không sẽ cứ như vậy tiếp thu cảm tình của mình...

"Sư phụ thì làm sao? Sư đồ là không được yêu nhau sao? Vậy nếu như ta không phải là đồ đệ của ngươi, ngươi có thể hay không sẽ tiếp thu ta..."

"Sẽ không."

Bạch Linh gần như trong nháy mắt trả lời lập tức, giữa hai tròng mắt của nàng nhìn không ra một chút cảm tình.

"Sư phụ chính là sư phụ, một ngày vi sư, đời đời vi sư, điểm ấy ngay từ lúc bắt đầu ngươi và ta gặp nhau đã đã định trước, không quan hệ thầy trò, không quan hệ thân phận, cũng không có có giá như..."

Lời nói không có do dự này nói cho hết lời, nàng chỉ cảm thấy cả người của nàng có chút run, cằm vốn dĩ đặt ở trên vai nàng nhưng sau đó nàng đem mặt đều chôn đi vào.

Quá một hồi lâu, nàng buông ra cái ôm không quá ngắn ngủi này.

Bạch Linh giống như là một vật gì đó, chỉ cần không đụng vào điểm nhọn của nàng, liền không có vấn đề gì. Nhưng chỉ cần đụng vào nơi không thể tiếp cận kia, càng muốn tới gần nàng, ý đồ muốn cùng nàng càng thêm thân mật, mưu toan tiến vào thế giới của nàng.

Đến lúc đó, nàng liền sẽ đâm ngươi bị thương, hơn nữa là càng không lưu tình.

Đây là cái gọi là gieo cho hy vọng để rồi lại thất vọng.

Mộ Lam Huyền gượng ép nở một nụ cười.

"Cho dù không có giá như, cũng đã định trước được không có cách nào để quay đầu lại."

Có thể là sợ phải nghe được lời nói quyết tuyệt của Bạch Linh, nàng xoay người đi hướng truyền tống trận, trốn về trong tông môn.

Sau đó một trận quang mang chói mắt truyền đến, nàng đứng ở trước lối vào của Vạn Thi Cốc, cấm địa xung quanh vẫn như trước không có một bóng người, nàng đạp lên kiếm hướng về phía ngọn núi của mình bay đi.

Một lát sau, sau khi bay qua sáu bảy đỉnh núi nàng đã trở về tới ngọn núi của mình. Sau khi tắm rửa thay đổi y phục sạch sẽ, nàng đem y phục trong ngăn tủ cất vào trong nhẫn cũ sau đó liền đi đến cấm địa kế tiếp, bay về phía Cửu U Đàm.

Trong tay của nàng nắm một mặt lệnh bài, đó chính là lệnh bài của chưởng môn. Khi nãy nàng ôm lấy Bạch Linh đã len lén lấy đi, nàng hiện tại thầm nghĩ để tu luyện mới mất đi cảm giác trong lòng nàng, để cho nàng không nghĩ nhiều như vậy.

Tất nhiên không có cách gì quay đầu lại, vậy liền để cho lòng nàng mất đi cảm giác là được rồi.

Có lẽ thời gian sẽ biến nàng thành một đồ đệ bình thường ngoan ngoãn như mong muốn của Bạch Linh...

"Đó không phải là Lam nhi sao?"

Ở một cái chớp mắt khi Mộ Lam Huyền bay qua, Ngô Chỉ Hạc bỗng nhiên nhìn thấy nàng, lập tức hiếu kỳ nói.

"Không phải đi rèn luyện sao? Sao lại trở về rồi?"

Tử Y ở bên cạnh nói.

Hướng bên kia? Ngô Chỉ Hạc nhìn nơi mà Mộ Lam Huyền bay qua, lẩm bẩm nói: "Nàng đây là muốn đi Cửu U Đàm sao?"

... .

Mộ Lam Huyền rất nhanh liền đến nơi, nàng cũng không do dự trực tiếp lấy ra lệnh bài ấn ở trên không trung, ánh sáng của truyền tống trận lần thứ hai sáng lên, đem Mộ Lam Huyền truyền tống tới một không gian khác.

"Đây là?"

Tiến vào trong không gian Mộ Lam Huyền nhìn xung quanh kiểm tra một phen, sắc màu xanh lá ở xung quanh trong nháy mắt ánh đập vào mi mắt.

"Cửu U Đàm này có tiếng mà không có miếng a, nếu nói là 'Yêu thú sơn lâm' còn có người tin..."

Trong rừng rậm vắng vẻ không gì sánh được, ngay cả âm thanh của cỏ lay động đều không có, một mảnh vắng vẻ.

Nàng cũng bất giác trở nên nghiêm túc lên, ở trong rừng rậm, không có có một chút âm thanh điều đó đã nói lên có nguy hiểm sắp tới. . . . .

Nàng cầm chặt chuôi kiếm, nếu như có tình huống gì nhất định một kiếm chém ra.

Bỗng nhiên, mặt đất bỗng dưng động lên, cây cối ở xung quanh đều ở lắc lư. Lúc này bỗng nhiên có một trận gió lớn thổi tới, khiến cho Mộ Lam Huyền không mở mắt ra được, ngay cả muốn đứng ở tại chỗ phải cần dùng tới linh lực mới có thể đứng vững được. Đất ở dưới chân cũng bởi vì thế mà hãm xuống phía dưới mấy tấc.

Tiếp theo, rừng cây xung quanh bỗng nhiên truyền ra âm thanh "Sàn sạt", sau đó một con hắc xà từ trong rừng cây phóng ra, mở miệng lộ ra hai cây răng nanh khiến cho người ta phải rùng mình, đầu nó hướng về phía Mộ Lam Huyền mà táp tới...

Lúc này Bạch Linh đi tới ngọn núi của Mộ Lam Huyền, mắt nhìn y phục nàng đã thay ra đều để ở trên giường, liền xác định nàng đã quay về nơi này.

Nàng xoay người rời đi, trên đường gặp được hai người Ngô Chỉ Hạc cùng Tử Y.

"Sư muội? Ngươi không có cùng với Lam Nhi đi Cửu U Đàm sao?"

Ngô Chỉ Hạc nhìn thấy Bạch Linh xuất hiện cũng rất là kinh ngạc.

"Cửu U Đàm?"

Bạch Linh không giải thích được nhìn Ngô Chỉ Hạc, sau đó nàng hiểu rõ, vẻ mặt lập tức trở nên khẩn trương lên: "Ngươi nói Mộ Lam Huyền đi Cửu U Đàm?"

"Đúng vậy, ngươi tại sao không có... ."

Ngô Chỉ Hạc còn chưa có nói xong, chỉ thấy Bạch Linh sờ sờ nơi vốn dĩ đeo lệnh bài, hiện tại đã trống không, hai hàng lông mày không nhịn được nhíu chặt lại.

Trong nháy mắt biến mất ở tại chỗ, chỉ còn lại hai người Ngô Chỉ Hạc cùng Tử Y vẻ mặt mờ mịt.

Nghiệt đồ này, cư nhiên dám tự ý tiến vào cấm địa!

Trong lòng của Bạch Linh tức giận không ngớt, nàng còn vốn định theo Mộ Lam Huyền đi vào lỡ như có nguy hiểm nàng sẽ giúp nàng một phen, hiện tại Mộ Lam Huyền đem lệnh bài cầm đi, chính mình muốn đi cũng không thể nào đi vào được, việc này nên làm thế nào cho phải.

Cửu U Đàm là nơi cực kỳ khủng bố nhất, cấm địa này là Bạch Linh tạo nên, Cửu U Thần hỏa của nàng chính là tại đây có được, độ nguy hiểm của Cửu U Đàm chỉ có nàng rõ ràng nhất, mà lúc nàng đi vào đã là tu vi Luyện Thần kỳ, nhưng ở trong Cửu U Đàm vẫn ăn không ít mệt. Hiện tại tiểu đồ đệ chỉ mới đạt Nguyên Anh viên mãn, đi vào chỉ sợ là cửu tử nhất sinh...

Nghĩ vậy, cảm giác bất an trong lòng Bạch Linh lần thứ hai truyền đến.

Nàng sợ sau khi Mộ Lam Huyền đi vào rốt cuộc sẽ không về được...

Không sai, nàng sợ, Bạch Linh từ trước đến nay lãnh khốc vô tình lại sợ.

Nàng lo lắng an nguy của Mộ Lam Huyền, nàng đau lòng Mộ Lam Huyền sợ nàng bị thương, nàng sợ hãi Mộ Lam Huyền sẽ chết đi, nàng thậm chí bị một cái ôm của Mộ Lam Huyền làm nhiễu loạn nỗi lòng...

Những việc này, nàng vẫn luôn ức chế dưới đáy lòng, mà hiện nay bởi vì an nguy sinh mệnh của Mộ Lam Huyền mà toàn bộ sụp đổ, việc này cùng cảm xúc khi nàng ở chung cũng ức chế không được mà toát ra tới.

Hài lòng, vui sướng, bất đắc dĩ, vui mừng, buồn rầu, kích động, phẫn nộ, rối rắm, lo lắng, thấp thỏm, sợ hãi, còn có tâm động...

——————-

Editor: Sắp rồi sắp rồi :))