Edit:
1900Miệng vết thương hiện ra, vừa sâu lại có huyết nhục mơ hồ còn đọng lại, làm ấn đường Lương Chinh nhăn thành chữ xuyên.
Sắc mặt hắn trông còn khó coi hơn cả Tống Lăng khi nãy, hung hang nhìn nàng mộtcái. Nha đầu này, đúng thật là tàn nhẫn, dám ra tay với chính bản thân như vậy.
hắn còn nghĩ chỉ là vết thương nhỏ, lại không ngờ cắt sâu như vậy.
Lại trừng nàng, “Cắt có chút đồ ăn lại thành như vậy? Ngươi thật đúng là lợi hại mà!”
Tống Lăng mím mím mỗi, nghĩ thầm, nếu không phải ngươi bắt ta đánh đàn, ta sẽphải thực hiện hạ sách như vậy sao?
“A! Đau!” Nàng còn đang oán thầm hắn, đau đớn truyền từ ngón tay nên, theo bản năng muốn thu tay lại, nhưng lực tay hắn lớn, “Động cái gì?”
hắn cúi đầu, vẻ mặt thực nghiêm túc xoa dược cho nàng.
Bột phấn trên miệng vết thương vừa rơi xuống, lạnh với đau đan xen, đau tới khuôn mặt nhỏ nhíu chặt, ngón tay run run co lại, không chịu bôi dược nữa.
Lương Chinh nhíu mày, “Duỗi thẳng ngón tay ra.”
“không không, đau…Đau quá a…” Cũng không biết dược làm từ cái gì mà rơi xuống vết cắt, cảm giác như bôi bột ớt cay vào vậy, đau tới nước mắt đều muốn rớt, cánh tay không ngừng kéo ra, ý đồ tránh thoát bàn tay Lương Chinh.
“không được nhúc nhích!” Tống Lăng cứ giãy giũa, bột thuốc bị rơi ra ngoài, Lương Chinh cũng rất bực mình, quát to một tiếng.
Lương Chinh đột nhiên phát hỏa, làm Tống Lăng bị giật mình, bả vai run lên, lại không dám động như lúc nãy nữa.
Lương Chinh vốn không phải loại người có kiên nhẫn, muốn xoa dược cho nàng, nàng lại luôn trốn, thanh âm không tự giác cao hơn vài phần.
Cảm giác nàng không còn trốn tránh nữa, mới đẩy ngón tay cái thẳng lại, xoa dược kín miệng vết thương.
Còn Tống Lăng, nàng vừa bị mắng nên vẫn chịu đựng, chỉ là, dược vào vết thương quá xót, đau đến nước mắt cũng đảo quanh, nàng không dám trốn chỉ có thể cắn răng chịu đựng mà thôi.
một giọt nước mắt ‘lạch cạch’ rơi xuống mu bàn tay.
Lương Chinh ngẩng đầu nhìn nàng, chỉ thấy đầu người kia rũ xuống. Liền duỗi tay, nâng cằm nàng, hơi dùng sức khiến tầm mắt hai người đối diện.
một đôi mắt tròn xoe, hốc mắt đỏ bừng, nước ngập đôi mắt đẹp, môi hồng bị cắn thậtđáng thương. Nàng cứ vậy mà nhìn hắn.
Lương Chinh giơ tay, khó có được, động tác ôn như lau nước mắt cho nàng, “Đầu đâm vào tảng đá cũng không thấy khóc, lúc này thế nhưng lại rơi nước mắt? Có đau như vậy sao?”
Tống Lăng ủy khuất, hai mắt đẫm lệ, hoa hoa nhìn hắn gật đầu, “Đau… giống như bị ớt cay chà xát vậy.”
Lương Chinh nhìn nàng, ‘xuy’ một tiếng, “Ta còn nghĩ ngươi không biết đau chứ, đối với chính mình cũng xuống tay tàn nhẫn như vậy.”
Tống Lăng nghe câu cuối, trong lòng run lên, nước mắt như đình chỉ bị dừng lại, “Vương gia, ngươi…Ngươi đang nói cái gì a? Ta…ta như nào, nghe không hiểu?”
“Nghe không hiểu?” Lương Chinh cười lạnh, bỗng kéo tay phải nàng, gắt gao nhìn nàng chằm chằm, “Phiền Tạ tiểu thư giải thích cho bổn vương một chút, một đôi tay đánh đàn viết chữ, vì sao sẽ thô ráp như này? không lẽ, Tạ đại nhân lại khắt khe ngươi, đường đường một thiên kim đại tiểu thư như ngươi, mười ngón tay thế nhưng động lạnh nứt da? Hay vẫn là nói -------ngươi căn bản không phải là Tạ tiểu thư?”
Lương Chinh chất vấn nàng một câu thình lình như vậy, nàng sợ tới mức linh hồn nhỏbé đều bay đi mất, hai mắt mở to, “Ngươi…ngươi đang nói cái gì a?”
Lương Chinh chỉ nhìn nàng, “Bổn vương nói cái gì, ngươi nghe không hiểu sao?”
hắn túm tay nàng, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm, không bỏ sót bất cứ biểu hiệnnào cả.
Tống Lăng không nghĩ, đến nằm mơ cũng không nghĩ lại bị chọc thủng mau như vậy, mồ hôi lạnh theo xương sống chảy xuống. Sắc mặt nàng trắng bệch, môi cũng khôngkhống chế được phát run, đôi mắt nhìn hắn.
Lại không biết nói cái gì.
Bộ dạng nàng hoảng loạn, tự nhiên càng thêm xác định nàng có vấn đề. Đôi mắt hắnlăng lệ, túm chặt tay nàng, kéo nàng đứng dậy, “nói! Ngươi rốt cuộc là ai?! Đến cùng là ai phái ngươi tới?”
Tống Lăng bị sợ, vội nói: “không có ai phái ta tới! Ta là Tạ tiểu thư, ngươi nếu khôngtin, có thể phái người tới Ích châu, đối chất với cha mẹ ta!”
Tống Lăng sốt ruột, vừa sợ vừa khổ, cũng lớn tiếng biện giải.
Lương Chinh nghe nàng nói, đôi mắt hơi mị một chút, nhìn nàng hồi lâu, “Ngươi là Tạ tiểu thư, vậy ngươi khẩn trương làm gì?”
“Ta…” Tống Lăng cắn môi, nàng bị hắn bỗng nhiên quát hỏi nên giật mình hoảng sợ, lúc này lại không biết giải thích cái gì, “Ta….ta có khẩn trương sao?”
Lương Chinh trầm mặt, “Ngươi nói đi?”
Tống Lăng: “…………”
Lương Chinh buông tay, không nhìn nàng nữa, xoay người đi đến thư án, ngồi xuống ghế, thân thể lười biếng dựa vào ghế, mí mắt khẽ nâng, lại nhìn nàng chăm chú.
hắn không nói, nhưng uy hiếp trong đôi mắt ấy, lại làm người đối diện với nó bị áp lực vô hình. Tống Lăng siết chặt đôi tay, lấy dũng khí nhìn lại hắn.
Lương Chinh rốt cuộc mở miệng, tiếng nói trầm thấp, “Lại đây.”
Tống Lăng muốn đến, nhưng bị dọa sợ, chân nàng giống như bị đóng định a.
Lương Chinh đợi nàng, vẫn thấy ai kia ngơ ngác ở chỗ cũ, ánh mắt cũng lạnh, “Bảo ngươi lại đây, nghe không thấy sao?”
hắn đột nhiên cao giọng, dọa nàng sợ, bả vai cũng run nảy lên, lại không dám khôngqua, bước nhanh tới, “Vương…Vương gia…….”
Nàng đứng cách hắn một án thư, đôi tay bất an nắm góc áo, cắn môi, đôi mắt ngập nước nhìn hắn.
Lương Chinh nhấc đầu đối diện ngay đôi mắt đẹp, đôi tay túm xiêm y, dáng vẻ đáng thương, giống như hắn đang khi dễ nàng vậy.
Lương Chinh nhíu nhíu mày, nữ nhân này, giả đáng thương, thật lợi hại.
hắn nhìn nàng, trầm mặt, “Bổn vương cho ngươi một cơ hội, thành thật trả lời, vì cái gì, một đôi tay để đánh đàn viết chữ lại có thể thô ráp như vậy?”
Lương Chinh rõ ràng là hoài nghi nàng. một vị tiểu thư khuê các nơi khuê phòng, xác thực không nên có đôi tay thô như vậy, nhưng nếu thật sự nói sự thật, khi quân là tội lớn, nàng thì không sợ chết, chính là Tạ đại nhân một nhà trên dưới trăm nhân khẩu, còn có cha và đệ đệ, nàng không thể làm liên lụy bọn họ.
Suy nghĩ trong đầu luân chuyển, chần chờ hồi lâu, cuối cùng cũng đơn giản nhìn Lương Chinh, “Ta nói, Vương gia ngươi cũng không thể tức giận.”
Lương Chinh ánh mắt sâu lắng, đánh giá nàng, ngón tay gõ nhẹ xuống bàn, “Ngươi nói trước.”
Tống Lăng dùng sức kéo góc áo xuống, “Kỳ thật, ta….ta không phải là tài nữ gì cả.”
Lương Chinh nheo mắt, đôi mắt nguy hiểm tà mị, “Có ý gì?”
Tống Lăng nói, “Cái gì mà thiên hạ đệ nhất tài nữ đều là người bên ngoài đồn thổi thôi. Ta từ nhỏ liền không thích xem sách, ngược lại đối với nữ công và trù nghệ cảm thấy hứng thú. Đôi tay này thô ráp như vậy, là do mỗi ngày ta đều học làm nấu cơm đâu.”
Đôi mắt nàng mở to, bộ dáng ngây thơ lương thiện giảng giải.
Lương Chinh nhướng mày, “Ồ, vậy Tạ đại nhân bắt nữ nhi của mình mỗi ngày đều nấu cơm?”
Tống Lăng lắc đầu, “Phụ thân đương nhiên luyến tiếc a, nhưng ta thích, hắn cũng không quản được, hơn nữa, đồ ăn ta làm ngon, so với đầu bếp trong nhà còn ngon hơn đâu, phụ thân ta ăn cũng thành thói quen a.”
nói xong, bỗng đi lại gần hơn, nửa người nằm bò trên bàn, đôi mắt thủy lung linh nhìn hắn, “Vương gia cũng cảm thấy ta làm đồ ăn ăn ngon chứ?”
Lương Chinh vẫn chỉ nhìn nàng, đôi mắt đen nhánh, làm nàng không biết hắn đangnghĩ gì.
Tống Lăng nói vậy, nhưng lại cứ khẩn trương, lòng bàn tay đều toát mồ hôi, “Vương gia nếu không tin, đại khái có thể phái người tới Ích châu mời phụ mẫu ta tới đối chất.”
Ánh mắt một mảnh chân thành, thật không giống người nói dối, Lương Chinh vẫn cứ nhìn nàng chằm chằm, “Nếu không phải là tài nữ, vì sao sẽ có danh hiệu kia?”
Tống Lăng chớp chớp mắt, nói: “Phụ thân ta tốt xấu gì cũng là lão quan gia, hắn sĩ diện nha, cũng không thể ra ngoài nói nữ nhân của mình đến cái chữ to đều khôngbiết mấy chữ đi?”
Nàng nói chuyện này, cũng là dự tính, trong lòng tự diễn luyện nhiều lần, ở thời điểm vạn bất đắc dĩ coi như có đường lui. Vô năng như vậy, cũng không thể để người ta biết nàng là Vương phi giả.
Lương Chinh bỗng nhiên giơ tay, nắm cằm nàng, “Tạ Uyển, bổn vương hỏi ngươi lần cuối cùng, ngươi thật là thiên kim Tạ gia? Là Vương phi của bổn vương?”
Tống Lăng gật đầu, “Đương nhiên, Vương phi còn có thể làm giả sao? Giả mạo Vương phi chính là tội chém đầu nha.”
Lương Chinh vẫn đang nhìn, ánh mắt nàng thật chân thành, nhìn không thấy có sơ hở nào cả. Rốt cuộc buông lỏng cằm nàng, đôi mắt híp lại, “Giả mạo tài nữ, chẳng lẽ không phải tội khi quân sao?”
Tống Lăng sửng sốt, đôi mắt trợn to, “Vương gia----------“
Lương Chinh nhìn đôi mắt tròn xoe của nàng, bỗng cười một tiếng, kéo tay trái bị thương của nàng, “Cho nên, nàng sợ bị lộ, không biết đánh đàn, nên cố ý cắt bị thương ngón tay này sao?”
Tống Lăng cắn môi, biểu tình đáng thương rũ đầu xuống.
Lương Chinh ‘hừ’ một tiếng, cười nói: “Đúng là làm khó ngươi, tàn nhẫn với chính mình như vậy.”
Tống Lăng ngẩng đầu, cẩn thận cầm lấy tay hắn, giữ chặt ngón trỏ, đôi mắt trông mong nhìn hắn, “Vương gia, ngươi không tức giân chứ?”
Lương Chinh nhìn nàng, trong mắt có ý cảnh cáo, “Ngươi có phải tài nữ hay không, bổn vương không them để ý, nhưng về sau lại dám lừa gạt ta, vậy----“
hắn dừng một chút, Tống Lăng càng là chột dạ, nhỏ tiếng đáp, “Ta sẽ không lừa ngươi a, Vương gia.”
Lương Chinh liếc nàng, “Cho ngươi cũng không dám.”
Tống Lăng nhìn hắn, ánh mắt có chút trốn tránh, theo bản năng sờ đầu, nói sang chuyện khác, “Vương gia, vậy sinh thần ba ngày sau của Phụ hoàng, làm sao bây giờ? Ta sẽ không đánh đàn…”
Tống Lăng nhìn nàng, “Tay ngươi bị thương như vậy, ngươi cũng đâu biết đánh đàn.”
“Vậy, làm sao bây giờ?”
Lương Chinh thâm ý nhìn nàng, “sẽ múa sao?”
Tống Lăng mở to hai mắt, lắc đầu, “không…không biết.”
Những việc ưu nhã như vậy, nàng làm sao biết.
Lương Chinh: “…….Vậy ngươi biết cái gì?”
Tống Lăng liền khoe, đôi mắt tròn xoe lấp lánh, “Ta biết thuê a! Nữ công của ta rất tốt đó.”
Tống Lăng lấy khăn tay của mình ra, thực kiêu ngạo nói cho hắn biết đây là nàng làm. Vừa mới nói xong, nghĩ tới, hẳn làm được, kích động nói: “Vương gia, ta có thể thêu một bức Phúc Như Đông Hải dâng lên Phụ hoàng a.”
Lương Chinh liếc nàng, tầm mắt dừng ở ngón trỏ, không chút khách khí mà hắt bắt nước lạnh, “Ngươi dùng ngón tay này??”
Tống Lăng ngẩn ra, theo bản năng nhìn tay mình, bị hắn chất vấn dọa sợ, kinh hoảng đến đau liền quên mất. hiện tại, hắn nhắc tới, lực chú ý lại tập trung trên miệng vết thương, chỉ cảm thấy đau xót, nóng rát cả tay thôi.
Tay của nàng, chỉ sợ một thời gian tới đều không làm được cái gì.
Nàng mím môi, nhìn hắn, do dự một chút, nhoài người trên bàn, tới gần hắn cẩn thận hỏi, “Vương gia, sinh thần Phụ hoàng, ta có thể không đi được không?”
Lương Chinh ngước mắt nhìn lại, “Ngươi thấy được sao?”
Tống Lăng cắn môi, lo lắng hỏi: “Vậy, ta làm sao bây giờ?”
Lương Chinh cười một tiếng, “Thanh danh tài nữ là có thể đồn thổi tốt vậy sao?”
Lương Chinh nhắc tới đây, nàng lại chột dạ, không dám nói gì nữa.
một lúc lâu sau, Lương Chinh lại nói, “Ngươi đi về trước đi.”
Tống Lăng sửng sốt, “Vậy sinh thần?”