Tiểu Kiều Thê

Chương 2: "Ta không thích ai, cũng không có người thích, gả ai cũng như nhau."

Edit: 1900

Tống Khê ngẩng đầu, hai mắt đã đỏ ngầu, nghẹn ngào nói, "Tỷ, đừng làm, cẩn thận đôi mắt."

"Tỷ chỉ còn nốt chiếc này là xong thôi." Mấy ngày nay thêu cũng được khá nhiều, đem vào thành bán đoán chừng cũng có thể được khoảng bốn mươi văn tiền. Sắp tới trời sẽ càng lạnh hơn, nàng muốn mua ít vải về làm cho phụ thân và đệ đệ quần áo mùa đông, lại bốc thêm vài thang thuốc.

"Vậy tỷ vào phòng ta đi, chúng ta thắp một ngọn đèn, ta đọc sách, tỷ khâu nốt chiếc này thôi nhé?"

Tống Lăng cũng hiểu đệ đệ nàng, khả năng chính hắn cũng không nỡ thắp đèn, nếu không vì thương nàng, có thể cũng xuống bếp nhờ than đỏ mà đọc sách đi, thật là--

"đi thôi" Tống Lăng dập tắt bếp, hai tỷ đệ cùng trở lại phòng.

Ngọn đèn được đốt lên, cũng sáng hơn rất nhiều.

Tống Khê nói: "Tỷ, về sau mỗi đêm ta đọc sách, nếu tỷ có thêu đồ thì đến phòng ta nhé, dù sao, ta một người dùng cũng vậy, hai người cùng dùng cũng vậy à!"

Tống Lăng cười đáp ứng "Ân"

Đêm càng khuya, ánh đèn hắt lên tường, bức tranh tỷ đệ an tĩnh lại ấm áp lạ thường.

Tống khê đang đọc sách, bỗng ngẩng đầu, "Tỷ, chờ ta đỗ Trạng Nguyên, nhất định đặt đồ cưới thật tốt, lại chọn một vị hôn phu tốt nhất cho tỷ!"

Tống Lăng nhịn không được cười, "Đệ còn nhỏ tuổi, ngược lại nghĩ đến xa."

Tống Khê biết mọi người trong thôn đều ghét bỏ tỷ tỷ hắn. Lại không biết, trong suy nghĩ của hắn, không có một người nào xứng đôi với một cô nương tốt như tỷ tỷ.

Trời cũng mau sáng, Tống Lăng rốt cuộc cũng làm xong đôi giày cuối cùng. Đều để lại kim chỉ vào rổ thêu, nàng múc nước rửa mặt. Lại về phòng lấy toàn bộ số sản phẩm thêu được gần đây để trong một bọc, chuẩn bị đem bán cho Cẩm Tú trang ở trong thành.

Cẩm Tú trang là cửa hàng chuyên bán các xiêm y, giày, khăn tay... Tống Lăng nhận các việc thêu đều là từ nơi đây cả.

Ra tới cửa, Tống Khê đứng ở ngoài muốn cả hai cùng đi cho an toàn. Lại bất đắc dĩ, tỷ tỷ hắn dặn dò ở nhà chăm sóc phụ thân, chỉ đành dặn dò tỷ tỷ cẩn thận chút, sớm trở về.

Tống Lăng vẫy vẫy tay, lưng đeo bao, một người đi ra cửa.

Đến cổng thôn, vừa khéo gặp Cát đại thúc chuẩn bị chở người đi vào thành.

Cát Tam thấy Tống Lăng cõng tay nải, liền biết nàng muốn đi vào trong thành giao hàng, hướng nàng hô lớn, "Tống nha đầu, lên xe đi."

Cát Tam có chiếc xe ngựa, dùng để mang người trong thôn vào trong thành, chỉ là, mỗi người đi thì trả ba văn tiền xe.

Tống Lăng cười nói, "Cảm ơn Tam thúc, ta đi bộ là được."

Từ thôn đến thành cũng không tính quá xa, nàng hay đi đã quen đường, cũng khôngmất quá nhiều thời gian.

Cát Tam lớn tiếng nói, "Mọi người ngồi vững, chúng ta đi nhé."

hắn "uy" đánh ngựa, xe ngựa nháy mắt đã đi xa mấy trượng.

  • 1 trượng (市丈, zhang) = 2 bộ = 3,33 m
"Tống nha đầu này cũng thật đáng thương, đều là bị phụ thân cùng đệ đệ nàng liên lụy đâu."

"Cũng đúng a, ngươi nói phụ thân nàng đi, bệnh nhiều năm như vậy, cũng chả thấy tốt nên, nửa sống nửa chết, làm người thân cũng chịu tội cùng hay sao?"

"Đúng vậy, đúng vậy, đổi lại ta, sớm tìm cây cao thắt cổ, giải thoát cho bản thân, cũng giải thoát cho chính nữ nhi của mình a."

Xe ngựa vừa đi xa, vài phụ nhân thấy Tống Lăng đi bộ ở đằng sau, nhịn không được nhàn thoại vài câu.

Nhưng đó rốt cuộc là việc nhà của người ta, người ngoài cũng xem náo nhiệt thôi.

Xe ngựa so với Tống Lăng chỉ có hai chân đi mau hơn không chỉ một chút, vài câu thoại loáng thoáng đã không thấy bóng dáng đâu cả.

Tống Lăng cũng không tính đi đường lớn, nàng qua cửa thôn rồi rẽ vào một con đường nhỏ, đây là lối đi tắt vào thành gần hơn mà nàng thường qua.

trên đường có ít người qua, Tống Lăng một đường, bước chân thoăn thoắt.

đi theo đường tắt này, cũng chỉ tầm 1 khắc thời gian, so với đi xe ngựa cũng khôngchậm hơn là bao, có thể tiết kiệm ba văn tiền nàng còn thực mừng a. Ba văn tiền có thể mua hai lạng thịt heo!

  • 1 khắc (刻, ke) = 60 phân = 15 phút = 15 min
Nghĩ đến thịt, trong nhà đã thật lâu chưa có ăn qua. Chính nàng cũng không sao, chỉ là phụ thân đang ốm đau trên giường và đệ đệ đang tuổi lớn lại đọc sách cần suy nghĩ, đều cần bổ sung dinh dưỡng. Um, lát nàng lãnh tiền, trước tiên sẽ đi mua hai lạng thịt heo, sau đó lại thêm hai cây vải, để làm làm quần áo đông cho phụ thân và đệ đệ, cuối cùng, đi Dược phòng bốc thuốc là xong.

Nàng cúi đầu ngẫm nghĩ tính toán, nhưng đúng lúc này, khóe mắt quét đến một bóng trắng phía xa.

Nàng theo bản năng nghiêng đầu nhìn, ngẩn ngơ.

Trời! một cô nương toàn thân bạch y đang treo trên cây, nàng tự sát a!

"cô nương!" Tống Lăng sợ tới mức hô to, ngay lập tức chạy tới.

Nàng không rõ nàng kia còn sống hay không, bản năng là muốn cứu người, ôm hai chân nàng kia lên, lại dùng sức nâng cứu người xuống.

"Aaaaa-!" Hai người ngã xuống, lăn vài vòng, đồng thời hét chói tai.

Tống Lăng kinh hỉ, vội ngồi dậy đỡ nàng này dậy, "cô nương, ngươi không sao chứ? Có điều gì luẩn quẩn trong lòng, đến mức lại đi tìm cái chết cơ chứ?"

Tạ Uyển đầy mặt nước mắt, trên cổ còn hằn đỏ do lụa trắng thít chặt, khóc lóc nói: "Ngươi không nên cứu ta a!"

Tống Lăng nhìn nàng, lúc này mới phát hiện, thật là một cô nương xinh đẹp.

Lại cầm tay an ủi nàng, "cô nương, chết lại không bằng sống, người sống trên đời này luôn phải trải qua rất nhiều trắc trở, chỉ cần còn sống, tổng, sẽ có một ngày tốt hơn, nếu ngươi chết, cái gì cũng không có."

Tạ Uyển nước mắt như mưa, "Tốt không được, không được."

Tống Lăng mấp máy môi, nhìn nàng khóc đến tuyệt vọng, nhất thời cũng không biết khuyên thế nào. Nàng không phải người am hiểu an ủi người người khác a.

"cô nương, nhà ngươi ở đâu, ta đưa ngươi về nhà." Nàng chỉ sợ mình vừa đi, cônương này lại ở đây làm việc ngốc, mang nàng về nhà có người thân vẫn là an toàn nhất.

một bên nói, một bên nâng Tạ Uyển đứng dậy.

Tạ Uyển thương tâm muốn chết, nước mắt không ngừng rơi, thân thể mềm mại dựa vào Tống Lăng.

Hai nàng dựa vào nhau, chậm rãi tiến vào thành Ích Châu.

Tại phủ Tri phủ.

Tạ Uyển suy yếu nửa dựa vào đầu giường, vừa đau rát ở cổ, lại đau trong lòng, khóc nấc đến cả người phát run.

Tạ phu nhân ngồi bên mép giường, nước mắt trào mi, "Ngươi, đứa nhỏ này, như thế nào lại luẩn quẩn vậy a? Ngươi mà chết, bảo ta và phụ thân ngươi sống thế nào bây giờ?"

Tạ Uyển khóc lóc, "không thể ở bên Dịch ca ca, ta sống còn có ý nghĩa a?"

"Vậy ngươi cũng không thể đi tìm chết! Hôm nay nếu không phải có cô nương này cứu ngươi, ta thật...thật không dám tưởng, ngươi muốn cho ta và phụ thân ngươi, kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh sao?" Tạ phu nhân hốc mắt đỏ bừng, khóc đến tê tâm phế liệt.

Tống Lăng ngốc ngốc đứng bên cạnh, có chút kinh sợ. Nguyên lai, cô nương nàng vừa cứu lại là thiên kim của tri phủ. Hóa ra, nàng này có tình cùng thanh mai trúc mã cùng lớn lên, hai người cũng đã chuẩn bị cưới hỏi, thế nhưng một đạo thánh chỉ giáng xuống, an bài nàng gả cho An Nam Vương -Lương Chinh.

Ngự chỉ tứ hôn, không ai dám từ, nếu không, đó là tử tội. Sớm đã có người muốn ở bên cả đời, lại trớ trêu như vậy, lúc này nhất thời nghĩ quẩn tìm chết.

Tạ phu nhân có mỗi đứa con gái này, cũng yêu thương nhất, quay đầu rống lên với trượng phu phía sau, "Ngươi còn thất thần cái gì? Ngẫm nghĩ biện pháp a!"

Tạ đại nhân ngồi bên bàn trà, chau mày đáp, "Ta có thể có biện pháp nào? Bệ hạ tứ hôn, trước nay ai dám từ? Nếu chỉ mất cái mũ cánh chuồn này cũng thôi, cùng lắm ta liền không làm quan, nhưng kháng chỉ, là liên lụy cửu tộc, đây là tội lớn mất đầu, bà bảo ta làm sao bây giờ?"

Tạ phu nhân cũng hiểu, chỉ là nghẹn uất, đành phải quay đầu khuyên nhủ nữ nhi, "Uyển nhi, nghe nói An nam Vương kia lớn lên cực kỳ anh tuấn, văn võ song toàn, mười bốn tuổi tiến quân doanh, chinh chiến sa trường, bảo vệ quốc gia, đều là nam tử trong mộng của các thiếu nữ, Bệ hạ tứ hôn cho ngươi, kỳ thật là phúc khí của ngươi nha."

Tạ Uyển lại lắc đầu, vẫn khóc, "Ta không cần phúc khí này, ta chỉ cần Dịch ca ca."

Tạ phu nhân thấy thái độ nữ nhi kiên quyết, cũng không biết nên làm sao. Bà quá rõtính nữ nhi, nàng nhận định một người, nếu bắt nàng gả người khác, quả thật là bức tử nàng.

Tống Lăng ở bên cạnh, do dự thật lâu, bỗng tiến lên, "Tạ tiểu thư, nếu không, ta giúp ngươi"

"Gả thay ngươi" vừa vang nên, ba người Tạ gia nhất thời sửng sốt, đều kinh ngạc nhìn nhau, đồng thời quay qua nhìn Tống Lăng.

Tống Lăng vừa bên cạnh nghe lại rõ ràng, Tạ tiểu thư có người yêu thích, nàng khôngmuốn gả ai khác.

Mà Tống Lăng nàng, nàng lại không có thích ai, cũng không ai thích nàng, nàng gả cho ai cũng không sao cả.

Nghĩ nghĩ, nàng lấy dũng khí, tiến lên gần hơn, "Tạ đại nhân, Tạ phu nhân, ta có thể thay Tạ tiểu thư gả thay, nhưng hy vọng các ngươi giúp đỡ"

"Ngươi nói, ngươi nói, chỉ cần chúng ta làm được, nhất định giúp!" Tạ phu nhân kích động đứng lên, muốn bắt chặt tay nàng.

"Phu nhân!" Tạ đại nhân kéo bà lại, muốn cho bà đừng hồ nháo, Tạ phu nhân lại trực tiếp lớn giọng, không cho hắn nói tiếp, "Người đừng nói nữa! Dù sao chúng ta đều không có biện pháp tốt, cũng không ai từng gặp qua Uyển nhi, ai gả qua đó cũng đều giống nhau cả."

Tạ phu nhân đang tuyệt vọng, bắt được cọng rơm cứu mạng này, bà nắm chặt tay nàng, giọng nói run run, "cô nương, ngươi vừa nói để chúng hỗ trợ làm việc gì?"

Bà vừa dứt lời, Tống Lăng bỗng quỳ "thịch" trên mặt đất.

"cô nương!" Tạ phu nhân muốn nâng nàng dậy, Tống Lăng lại không chịu, quỳ trênmặt đất, khóe mắt cũng đỏ, "Phu nhân, thỉnh ngài cứu phụ thân của ta!"

....

Buối trưa, Tống phụ được nhi tử giúp uống cháo, người mệt nhọc liền nằm xuống ngủ.

Thời gian này, càng ngày ông càng thích ngủ, ông cũng nghĩ, đại khái ngày nào đó hắn liền chết trong lúc đang ngủ đi. Chết trong mơ cũng tốt, không đến mức quá thống khổ.

Phụ thân đã ngủ, Tống Khê thu thập chén đũa sạch sẽ, chuẩn bị về phòng đọc sách. đã sắp tới tết, trường tư thục được nghỉ, đợi đến năm mới bắt đầu khai giảng sẽ đihọc, ngày thường hắn vẫn ở nhà chăm chỉ đọc sách.

Từ phòng bếp đi ra, chuẩn bị về phòng, đã thấy Tống Lăng đang mở cửa từ bên ngoài trở về.

Ánh mắt cong lại, sáng nên, Tống Khê cười nói, "Tỷ, hôm nay sao lại về sớm vậy?"

Tống Lăng ngày thường đến trong thành, sớm nhất thì buổi chiều mới trở về, hôm nay mới quá ngọ mà thôi.

  • Quá ngọ: hơn 12h trưa.
Tống Khê thấy tỷ tỷ trở về, kích động chạy ra, lại thấy đi phía sau còn có một ông lão râu trắng đi cùng.

hắn ngẩn ra, "Tỷ, đây là?"

"Đây là Bạch đại phu, là đại phu tốt nhất thành Ích Châu chúng ta." Tống Lăng đeo trên vai là một hòm thuốc khám bệnh của Bạch đại phu, cao hứng đến đôi mắt cong cong ý cười.

Thời còn trẻ, Bạch đại phu đã từng là ngự y trong cung, sau tuổi lớn, ông mới cáo lão hồi hương, tại Ích Châu này mở Dược đường chữa bệnh. Chỉ là, ông thường chữa bệnh cho các nhà quyền quý, dân chúng bình thường đến dại phu còn mời khôngđược, huống chi là một đại phu từng là ngự y chứ.

Nàng vừa nói đến tình huống trong nhà cùng Tạ gia, Tạ phu nhân lập tức mời người đem Bạch đại phu thỉnh tới. Bà đáp ứng nàng, vô luận xài hết bao nhiêu tiền cũng giúp nàng chữa khỏi bệnh cho phụ thân.

Đối với Tống Lăng, chỉ cần chữa khỏi bệnh cho phụ thân, gả chồng lại là việc nhỏkhông đáng nhắc tới.

Tống Lăng cung kính mời đại phu vào trong phòng phụ thân.

Tống phụ đang nhắm mắt, thấy có người vào liền tỉnh.

Tống Lăng tiến đến, cầm tay phụ thân, giọng nghẹn ngào vui sướng, "Phụ thân, ta thỉnh đại phu tới cho ngài."

Tống phụ ngơ ngác, nhìn vị lão nhân râu bạc đứng bên cạnh nàng, theo bản năng muốn ngồi dậy, "Vị này chính là.."

Tống Lăng vội nói, "Cha, đây là Bạch đại phu, là đại phu tốt nhất thành Ích Châu, thời trẻ ông còn ở trong cung là ngự y, y thuật cao minh, khẳng định có thể trị tốt bệnh của người."

"Tống cô nương, để lệnh tôn nằm xuống trước đi, ta tới bắt mạch."

"Tốt, cảm ơn Bạch đại phu." Tống Lăng đỡ phụ thân nằm xuống, liền đứng sang mộtbên, nhường vị trí cho đại phu.

Nhìn vị Bạch đại phu này xem mạch cho phụ thân, Tống Khê lặng lẽ nắm tay áo tỷ tỷ, nhỏ giọng, "Tỷ, tỷ ra đây một chút."

nói xong, liền hướng ra gian ngoài.

Tống Khê tuổi nhỏ, nhưng lại rất hiểu chuyện, đoán chừng hắn muốn hỏi việc gì. Quả nhiên, vừa ra đến nới, thấy Tống Khê vẻ mặt khẩn trương nhìn nàng, "Tỷ, ngươi lấy tiền ở đâu thỉnh đại phu?"