Tiểu Kiều Thê

Chương 3: Làm tú nương kiếm tiền chữa bệnh cho cha!

Edit: 1900

Mời được đại phu đã từng là Thái y thì Tống Lăng cũng đã vắt óc suy nghĩ tìm mọi lý do rồi, quả nhiên nàng đoán đúng mà.

"Là lão bản nương của Cẩm Tú trang mời đại phu giúp ta."

"Cẩm Tú trang?"

"Đúng vậy, ngươi cũng biết những việc trước đây đều là tỷ nhận làm từ Cẩm Tú trang đi, ta làm nhiều năm như vậy, lão bản nương bảo tay nghề ta không sai, lại là người thành thật, gần đây có mở thêm chi nhánh tại kinh thành, đang cần người gấp nên tuyển ta làm tú nương.

"Kinh thành??" Tống Khê nói, con mắt mở to đầy kinh ngạc, "Tỷ muốn đi kinh thành?" Phải biết là, tỷ đệ họ đi xa nhất là trong thành thôi, kinh thành nghe nói thật xa xôi.

"Ân, do nhân thủ không đủ nên lão bản nương có nói, chỉ cần ta đi kinh thành làm tú nương cho họ, lại giúp đỡ chút việc bán hàng, quản lý, một tháng ta còn nhận được một lượng bạc đâu."

"một lượng bạc!" Tống Khê càng nghe càng thấy kinh ngạc, thậm chí cũng không tin, nếu chuyện tốt thế này, vì cái gì ngày trước chỉ giao cho tỷ hắn toàn những việc nhỏ, lại dựa trên số lượng đồ thêu mà trả tiền chứ?

"Trước đây họ không thiếu người mà."

Tống Khê tuổi nhỏ, nhưng lại không dễ tin như vậy, nghi ngờ nhìn tỷ tỷ, "Tỷ, ngươi không phải nghĩ ta tuổi nhỏ gạt ta đi? Ngươi rốt cuộc muốn đi kinh thành làm gì?"

Cha đột ngột bệnh nặng hơn, tỷ lại mời đại phu tốt nhất trong thành, bỗng nghĩ đến nhiều trường hợp như vậy, Tống Khê nhăn mặt, cơ mặt xiết chặt tái nhợt, kéo tay Tống Lăng, "Tỷ! Ngươi sẽ không làm việc gì ngu ngốc a?"

"Ngươi nghĩ đi đâu vậy, ta thật sự là được đi làm tú nương đó, mỗi tháng được trả những một lượng đó." Rồi làm bộ ghét bỏ kéo tay đệ đệ ra, "Đệ phải tin tỷ chứ, nếu lại không tin, ngươi liền đi Cẩm Tú trang hỏi Thư lão bản đi."

...

Tống phụ vừa bị lao, lại bị trúng phong hàn, bệnh đã nhiều năm, tuy nói có thể trị, nhưng cũng thời gian.

Lão đại phu thi châm cho Tống phụ, lại khai đơn thuốc.

Mỗi ngày đều thi châm, lão tiên sinh lại đề nghị để Tống phụ đến ở tại y quán, vừa thuận tiện trị liệu lại dễ dàng quan sát tình huống mỗi ngày.

Tống phụ nghe xong, sợ lại tốn bạc, khoát tay liên tục, "không cần, không cần đâu, thân thể ta như này, có trị hay không đều vậy, ta không đi y quán, không đi!" Như vậy thì không biết còn xài hết bao nhiêu tiền a!

Tống phụ kiên trì không chịu đi. Tống Lăng biết phụ thân đang nghĩ về điều gì, "Bạch đại phu, ngài nói đúng, sáng sớm mai ta sẽ đưa phụ thân đến y quán, ngài yên tâm nhé."

"A Lăng!"

"Phụ thân, có gì một hồi lại nói sau." Rồi quay qua, "Đại phu, ta tiễn ngài, mời ngài, tới bên này."

Tri phủ đại nhân phái xe ngựa đựa hai người trở về, xe ngựa dừng ở ngoài cửa thôn. Tống Lăng đưa lão đại phu lên xe, nhìn xe ngựa đi xa mới theo hướng về nhà.

Phụ thân không biết đã xuống giường từ lúc nào, vừa thấy nàng liền nắm tay, xiết chặt nói, "A Lăng, ngươi lấy tiền ở đâu mời đại phu? A Khê nói ngươi phải đi kinh thành, là thật sao?"

Tống phụ được đỡ, ngồi xuống, "Là con muốn đi, phụ thân, ngày mai con sẽ đi."

"Ngày mai, làm sao đột nhiên như vậy, a Lăng, ngươi rốt cuộc muốn đi kinh thành làm cái gì? Ngươi ngàn vạn lần không thể vì bộ xương già này mà làm chuyện ngốc gì a!" Tống phụ vừa sốt ruột, lại vừa sợ hãi, ho kịch liệt.

"Phụ thân, người nói chậm chút!" Tống Lăng vội vàng rót một chén nước lại nhẹnhàng vỗ lưng ông, "Ngài uống ngụm nước đi."

"A Lăng, ngươi nói thật với ta, ngươi đến cùng là lấy tiền từ đâu mời đại phu? Ngươi còn để ta ở tại y quán nữa, ngươi có biết mỗi ngày lại xài hết bao nhiêu tiền khônghả?"

Tống Lăng không dám nói thật cho phụ thân và đệ đệ mình, nàng nếu nói ra, sợ họ nhất quyết không cho nàng đi đâu. Cũng may nàng và Thư lão bản đã nói rõ ràng, cũng không sợ gì cả, nhẹ giọng giải thích, "Phụ thân, ta đã nói với đệ đệ, là Thư lão bản của Cẩm Tú trang dùng tiền mời đại phu giúp ta."

"Sao lại như vậy, vô duyên vô cớ, sao họ lại giúp đỡ chúng ta?" Tống phụ hoàn toàn không tin, "Khuê nữ con a, cha không trị, sống chết đều có số, do trời định đoạt, ngươi đừng kiếm tiền cực khổ, chờ ta tìm bà mối tìm một cửa hôn nhân tốt cho ngươi, cho ngươi lấy chồng, cha sẽ không làm ngươi bị liên lụy."

Tống Lăng đáy lòng ê ẩm, nước mắt đảo quanh, nghẹn ngào nói, "Phụ thân, người chớ nói nhảm, người sẽ sống lâu trăm tuổi."

Ngày mai Tống Lăng liền phải khởi hành đi kinh thành, ngay xế chiều hôm đó, Tống Khê đã lặng lễ chạy tới kinh thành. hắn không tin, nên muốn đối mặt hỏi lão bản Cẩm Tú trang sự thật.

Gặp Thư lão bản đang cầm chổi lông gà quét bụi trên quầy hàng, cười, "Ta cũng không phải giúp không tỷ tỷ ngươi, cho phụ thân ngươi tiền trị bệnh, tiền này, là mỗi tháng tỷ tỷ ngươi sẽ bị trừ vào tiền công, tiêu bao nhiêu, trừ bấy nhiêu, hiểu chưa?"

Trở về, Tống Khê rốt cuộc tin tưởng tỷ tỷ là đi kinh thành làm tú nương, cũng nói với phụ thân để ngài yên tâm hơn. Dù vậy, vẫn nhịn không được muốn bảo hộ tỷ tỷ," Tỷ, ta muốn đến kinh thành với tỷ."

Lúc đó Tống Lăng đang ngồi xổm giặt quần áo bên bờ sông, giật mình đáp, "Ngươi đilàm cái gì, ngươi không nghĩ học?"

"một mình tỷ ở bên ngoài ta không yên lòng."

Tống Lăng cảm động, cười nói, "Ta lớn như vậy, có cái gì không yên lòng, lại nói, tiểu thí hài như đệ, lại có thể giúp ta cái gì?"

Lần này nàng đi kinh thành, không biết phía trước ra sao, tương lai thế nào. Có lẽ mộtngày thân phận bại lộ, sợ là..."

Nàng cúi đầu tiếp tục vò quần áo, có chút loạn.

Tỷ tỷ không tin mình, Tống Khê ưỡn ngực, "Tỷ, ta mười hai tuổi! Ta có thể bảo hộ người!"

"Đừng nói lời ngốc, ngươi ở nhà chiếu cố phụ thân thật tốt, ta có thời gian sẽ trở về nhà thăm hai người."

...

Tổng Lăng ngẩng đầu, nhìn đệ đệ nghiêm túc, giao trọng trách, "A Khê, ta không có ở nhà, phụ thân liền dựa vào đệ."

Tống Khê đỏ mắt, hắn muốn ở cùng tỷ tỷ, nhưng hắn cũng hiểu, tỷ tỷ không ở, phụ thân liền do hắn chăm sóc, hắn không được để tỷ tỷ lo lắng. Nếu hắn lại lớn hơn vài tuổi, liền có thể bảo hộ tỷ tỷ rồi.

"Tỷ, chờ phụ thân tốt hơn, ta sẽ đến kinh thành tìm ngươi."

Tống Lăng giật mình, ánh mắt trốn tránh nhìn về trước, không biết nói gì, "Đến lúc đó rồi nói sau."

đi kinh thành, điều gì sẽ phát sinh, nàng không biết!

...

Trước khi đi kinh thành, Tống Lăng thu xếp đưa phụ thân vào y quán, rồi đơn giản, ba cha con ôm nhau một trận nước mắt cáo biệt.

Tống Khê muốn đưa nàng đi, từ y quán đuổi chạy theo.

Tống Lăng muốn đi Tạ gia trước, đệ đệ lại cứ một mực bên cạnh, đi một lúc vẫn chưa thấy hắn có ý định dừng, rốt cuộc nàng dừng châm, nghiêm nghị nhìn hắn, "A Khê! Ngươi đừng đi theo tỷ nữa, trở về chiếu cố phụ thân, đi ngay bây giờ đi!"

"Tỷ, ta không nỡ bỏ ngươi." Tỷ đệ hắn đã bao giờ cách xa như vậy chứ.

Tống Lăng lại muốn khóc, con mắt đã sưng, đau xót, "Ta cũng không lỡ phụ thân cùng ngươi, nhưng tỷ phải đi kiếm tiền, ngươi nghe lời a, mai trở về đi!"

Lời vừa dứt, liền ôm bao y phục hướng Cẩm Tú trang đi tới.

Tống Khê lại bước theo, Tống Lăng quay đầu, mắt đỏ bừng, lệ tràn mi, "A Khê, trở về đi."

Tống Khê rốt cục dừng bước, chỉ cách vài bước, nhưng hắn không dám bước tiếp, hắnnhất định cố gắng học hành, sau này, không để tỷ tỷ chịu khổ.

Tống Lăng chưa từng đi xa, rời xa gia đình, nhưng lúc này, là đi. Lại chẳng biết, lúc nào mới được trở về. Vừa quay mặt đi, nước mắt mãnh liệt trào ra, khó chịu đến phát khóc.

Sau lưng còn tiếng hô to, "Tỷ! tỷ chờ, rất nhanh ta sẽ đến tìm ngươi!"

Tống Lăng cắn chặt môi, nước mắt giàn giụa.

...

Kinh thành, phủ An Nam Vương.

Mặt trời sắp lặn, nhìn ra xa, vườn hoa thơm ngát.

Trong lương đình, Lương Chinh ngồi ngay ngắn, vừa rót rượu, vừa ngẫm nghĩ. Ngũ quan tuấn tú, mũi cao thẳng, mày kiếm mắt sáng, sắc mặc lạnh lùng không nhìn ra nửa biểu lộ. Bởi vì từng lĩnh binh đánh giặc nhiều năm, toàn thân vây quanh sự lạnh lẽo cự người ngàn dặm.

Ngồi đối diện là Lương Tẫn, hắn nhìn nhị ca, nhẹ thở dài, "Nhị ca, ngươi nói, ngươi sắp thành thân không phải sao, một khuôn mặt lạnh như băng, muốn hù dọa tân nương tử người ta sao?"

Lương Chinh ngước mắt, lãnh đạm nhìn hắn, "Cho nên?"

Lương Tẫn đang uống trà, sặc, "--Ca, thói quen tích chữ như vàng, có phải hay khôngcũng nên sửa đổi một chút?"

Lương Chinh liếc mắt, "Ngại không có chuyện gì làm?"

Lương Tẫn: "A?"

âm thanh lạnh lùng, "Ngại không có việc gì làm, sáng mai ta liền đến võ đài, một trăm vòng, chạy xong rồi ăn cơm, ta sẽ để Lục Y giám sát ngươi."

Dứt lời, liền đứng lên, chắp tay sau lưng, thân thẳng như trúc, khoan thai bước khỏi đình.

Lương Tẫn còn đang sững sờ, nửa ngày chưa phản ứng kịp.

một...một trăm vòng???

Mẹ của ta ơi! Đây là muốn mệnh của hắn a!

hắn hô to, "Nhị ca, ta sai rồi! Ta về sau không quản ngươi nữa, một ngày ngươi khôngnói một lời, mặt lạnh giả câm ta đều mặc kệ ngươi, ta--"

"Hai trăm vòng."

Lương Tẫn: "......!!!!"

Lương Tẫn đứng trong đình, há miệng, nhìn bóng lưng vô tình đã đi xa, tức đến đấm ngực dậm chân, miệng tiện! hắn đây là miệng tiện a!

Bỗng có chút đồng tình với tẩu tử tương lai của hắn, cái tính tình này cùng cái khuôn mặt lạnh băng như Diêm Vương này, làm thê tử của nhị ca hắn, không ngột ngạt muốn chết cũng là bị hù mà chết.