Tiểu Kỳ Bảo Bối Của Ta

Chương 5: Thầy có bệnh tự luyến

Lạc Kỳ còn đang ngắm nhìn các loại ớt trong tủ lạnh , anh đã từ phòng tắm bước ra, khụ khụ cái gì thế này...?

Trước mặt cô là một nam nhân đang bán khoả thân. khăn trắng quấn ngang eo, tóc thì ươn ướt ,tay anh cầm một cái khăn lau lau tóc mình, nước ở tóc lăn xuống cổ dọc xuống xương quai xanh, rồi trượt dài xuống người , cái cảnh tượng này, đúng là làm con người ta"xịt máu mũi" a.......!

Này thì xương quai xanh ,cơ bụng thì tiêu chuẩn soái ca ,như là trên truyền hình mà Lạc Kỳ hay xem .

woa thật là cực phẩm khiến người ta vừa thấy đã muốn sờ một cái, cắn một miếng .......!!!!!

Mà sau lưng thầy hình như có chữ gì ấy nhìn rất quen ,cô nhoài người về phía anh, không để ý ngã nhào ra trước, anh mà không đỡ kịp ,thì hàng tiền đạo của cô chắc là rớt hết xuống đất.!!!!!

Thiên Phàm lấy khăn che phía trước ngực làm vẻ của mấy tiểu cô nương khi bị người ta" trêu hoa ghẹo bướm", nhìn cô mắt ươn ướt nói:

"Công tử xin hãy tự trọng nam nữ thụ thụ

bất thân, đừng thấy người ta đẹp mà làm điệu xằng bậy "!

Eo ôi ,Thầy Phàm là "Gay" à , hay là bệnh tự luyến nặng quá ,nó thấm vào máu giờ nó lên tới não rồi, không bớt vô sỉ một chút thì không được sao?

Cô mới là con gái mà, người phải lo lắng là Lạc kỳ chứ không phải là tên nam nhân kia nha.

Ông thầy này trên lớp cao cao tại thượng rõ là người nghiêm túc, bây giờ ăn nói lại dở hơi không có tôn nghiêm gì cả.

Các thiếu nữ trong lớp mà biết thầy tâm tình thế này chắc là thất vọng ,chết ngất thôi......

Cô méo mặt nhìn anh nói:

" a xin lỗi thầy ,chỉ là em muốn xem sau lưng thầy là chữ gì thôi ạ, không ngờ lại ngã vào thầy, thật xấu hổ mà".

Anh nhìn về phía cô, lấy khăn che lưng lại, tỏ ý cười nói:

"Mẹ, tôi xâm tên mẹ tôi"

Anh nhấn mạnh từ "Mẹ" lần nữa mà nhìn cô.

Ngộ thật mẹ anh thì liên quan gì đến cô, khi nói "mẹ " anh lại nhìn cô mà cười, chẳng lẽ nhìn cô giống mẹ anh lắm à, cũng không phải nha.

Nếu giống "mẹ" không phải là anh nên tốt với cô một chút chứ, đằng nay anh lại luôn làm khó cô.

Thiên Phàm thay quần áo xong, ngồi bên cạnh  Lạc kỳ xem bài tập ban nãy giao cho cô mà sửa, nhìn nhìn anh gạch một đống chữ sai, rồi quay sang cóc cóc vào đầu cô vài cái nói:

" Em này Lạc kỳ, sao em ngốc thế, từ vựng đơn giản nhất mà em cũng ghi sai, không biết những năm qua em làm thế nào mà lên lớp thế, chắc là tôi nên bổ túc cho e đến hết khoá mới được, nếu không môn này khả năng em trượt là rất cao"

What...???

Thầy Phàm muốn bổ túc cho mình đến hết năm à, thật quá đáng biết cô dốt thế còn cho cô những từ chưa dạy thì làm sao mà Lạc Kỳ biết được, cái này không phải là anh đang làm khó cô sao.

Nếu không nể anh là thầy chủ nhiệm, thì đai đen karate của cô đã nhần nát xương anh rồi.

Môt tuần vất vả học tập trôi qua, ngày mai là đến đám cưới của Minh Tuấn cô còn chưa kiếm được tên bạn trai hờ nào cùng đi với mình, thật đáng thương mà.

Lạc kỳ tự nói với bản thân giá nào cũng phải đến dự.

Nếu không đi sợ rằng hắn ta lại tự luyến, nghĩ bà đây si tình vì hắn mà bận khóc lóc ,gào thét ,gọi tên anh trong đau đớn  mà không thể đến.

Đi một mình thì một mình sợ gì chứ, để bà đây chóng mắt lên xem hai người hạnh phúc được bao lâu.