Tiểu Phú Bà, Ta Tính Ra Ngươi Ngày Sau Sẽ Dưỡng Ta

Chương 10: Quẻ thứ mười

Nàng vừa dứt lời, Đào Tĩnh cùng mẹ chồng nàng liền thay đổi sắc mặt.

Đáy lòng Chu Linh trầm xuống: Lời thoại này, cùng những gì các nàng thảo luận trước đó không giống a......

Tuy vốn dĩ cũng không có kịch bản gì tốt.

Nàng nhìn về phía An Điềm, thấy cô gái trẻ an an ổn ổn mà ngồi trên sô pha, tỏ ra nắm chắc, liền cố nén lo lắng, lẳng lặng đứng ở một bên.

An Điềm thân thiết mà minh bạch, đối với người của thế hệ trước mà nói, trọng nam khinh nữ là cái khái niệm đã thâm căn cố đế trong lòng bọn họ, vô pháp triệt tiêu, cũng không thể cải tạo.

Năm tháng dằng dặc, các nàng đã quên mất cũng như xem nhẹ giới tính của chính mình cũng là nữ giới, lại mang theo quan niệm lạc hậu đó, đối với những người phụ nữ trẻ khác tiếp tục chèn ép hành hạ, tạo thành một vòng lặp vô hạn.

Cho nên muốn đối phó với bọn họ, cần phải đả kích bọn họ thật mạnh, làm cho bọn họ hoàn toàn chặt đứt ý nghĩ này mới được.

Cô liếc nhìn Chu Linh, dùng ánh mắt trấn an nàng, sau đó hướng Đào Tĩnh cùng lão phụ nhân cười: "Các ngươi biết Mai Hoa Dịch Số là cái gì sao?"

"........"

"Mai Hoa Dịch Số là lập tức tính mệnh, chỗ mắt thấy tai nghe đều có thể trở thành căn cứ để xem bói, cho dù những vật xung quanh phát sinh biến hóa rất nhỏ, kết quả tính ra cũng sẽ có điều bất đồng."

An Điềm đứng lên, tay phải ngón cái chồng lên ngón giữa, "Tỷ như nói, hiện tại ta liền lấy câu lão bà bà ngươi vừa mới nói 'nhỏ như vậy, còn là nữ' để khởi quẻ, 'nhỏ như vậy' là quẻ thượng, 'còn là nữ' là quẻ hạ, quẻ thượng tám số, là quẻ Khôn, quẻ hạ mười lăm số, là quẻ Ly, thượng Khôn hạ Ly, là quẻ địa hỏa minh di."

Đào Tĩnh cùng mẹ chồng nàng ngơ ngác nhìn An Điềm xem bói.

Chu Linh nhìn nữ hài ăn mặc đạo bào không vừa người kia, giữa trán mồ hôi thấm ra vì nhiệt độ.

Khi nàng xem bói, ngón tay giữa trắng nõn thon dài nhẹ nhàng chạm vào ngón cái, tính xong liền thu lại, hai bàn tay chắp lại sau lưng, hơi hơi ngửa đầu, một bộ lão thần phong trần.

Nhìn qua có chút buồn cười, nhưng ngữ khí nàng không cho người khác xen vào, thêm vào thần thái thong dong tự nhiên, lời nàng nói ra, nàng đều sắp tin.

Trong lòng thiên thần nhỏ vội vàng nhắc nhở nàng: Không đúng, nàng ta là kẻ lừa đảo a!

Quên đi, Chu Linh không suy nghĩ nữa, phối hợp hỏi: "Đại sư, quẻ 'địa hỏa minh di' là cái gì?"

"Quẻ này có ý tứ vạn sự cản trở, ta biết các ngươi nghe không hiểu, đơn giản mà nói, đây là quẻ đại hung, tiền đồ không rõ, mọi chuyện lao khổ, con cái liên lụy, nói tóm lại, là do về đến nhà mới có quẻ như vậy!"

An Điềm nói với mẹ chồng Đào Tĩnh: "Lão bà bà, bé gái trong bụng con dâu ngài sau khi sinh sẽ mang đến vận may cho nhà ngươi, nó khỏe mạnh, không bệnh không ngốc, chăm chỉ phấn dấu, cũng sẽ dùng vận số của nó khiến cho nhà các ngươi không ngừng phát triển, càng ngày càng tốt. Nhưng nếu......."

Sắc mặt nàng lạnh xuống: "Nếu các ngươi ghét bỏ nó, không cần nó, thậm chí trước khi nó sinh liền phá bỏ, cho dù sau này sinh con trai, đời này của bọn chúng cũng sẽ bị liên lụy, lâm vào bên trong vực sâu thống khổ, khổ càng thêm khổ."

"Này........."

Mẹ chồng Đào Tĩnh run rẩy, chỉ vào An Điềm mặt vô biểu tình: "Ngươi, ngươi nói bậy bạ gì đó, người nào mang kẻ lừa đảo này tới nhà ta, đem nàng đuổi đi, đem các nàng đều đuổi đi!"

Bị chỉ vào mũi mắng, An Điềm ngược lại cười rộ lên: "Bà bà, ta có thể hỏi một câu không, công công hiện tại buổi tối đều làm cái gì?"

"Bố chồng ta hắn....... Hắn hiện tại buổi tối đều tới quảng trường khiêu vũ." Đào Tĩnh kéo mẹ chồng dỗ bà đừng kích động, nhỏ giọng nói.

"A, xem ra bà bà ngài không thể khiêu vũ, ta kiến nghị ngài đêm này đi nhìn công công một cái, xem hắn cùng bà cô nào khiêu vũ vui vẻ đây." An Điềm lễ phép mà cung kính nói, đôi mắt vì mỉm cười mà cong thành trăng non.

"Ngươi? Ngươi......."

Cũng không biết đột nghiên nghĩ đến cái gì, nếp nhăn trên mặt mẹ chồng Đào Tĩnh đều tụ lại, hoang mang rối loạn hướng ngoài cửa mà đi.

"Bà bà, hiện tại thời đại này, không phải chỉ có cháu trai mới có thể dựa vào, cháu gái cũng có thể!"

An Điềm bước nhanh đuổi tới ngoài cửa, lớn tiếng hô lên với bà ta.

Cô thở phào một hơi, xoay người, nhìn thấy Chu Linh cùng Đào Tĩnh đều đang nhìn mình, giải thích nói: "Ta hô một câu này, khiến hàng xóm đều nghe được, bà ấy nếu vẫn còn muốn phá thai, cũng phải xem lại một chút."

Nàng nói với Đào Tĩnh: "Vị thí chủ này, ngươi không cần lo lắng mẹ chồng sẽ buộc ngươi phá thai, yên tâm đi!"

Hiển nhiên Đào Tĩnh còn chưa hoàn toàn thả tâm: "Mẹ chồng ta, bà ấy thật sự sẽ tin ngươi?"

"Bà ta sẽ tin."

An Điềm ngồi xuống lần nữa, lấy mũ xuống quạt gió cho bản thân.

Thật sự là quá nóng.

"Đại sư, ta rót cho ngươi cốc nước."

"Ngươi ngồi đó là được, để ta."

Chu Linh đỡ Đào Tĩnh ngồi xuống, rót cho mỗi người một cốc nước.

Cầm cốc nước, Đào Tĩnh còn đắm chìm trong khiếp sợ, nàng hồi tưởng lời An Điềm vừa nói, thấp thỏm hỏi: "Đại sư, trong bụng ta thật sự là con gái?"

"Ừ....... Tám chín phần đi."

"Đời này của ta có phải hay không thật sự chỉ có một đứa con gái?"

"Cũng không hẳn."

An Điềm uống miếng nước, "Ta chỉ có thể nói như vậy, mới khiến mẹ chồng ngươi nhận thức được, cháu gái này sẽ là người ngày sau bà ta dựa vào, để bà ta không đối xử bất công, tốt với nó hơn."

Đào Tĩnh lẩm bẩm nói: "Đại sư thật lợi hại...... Đại sư, con gái ta, thực sự tốt như ngươi nói sao?"

"Chẳng lẽ ngươi cảm thấy con ngươi không đáng tốt như vậy?"

Chu Linh nhìn Đào Tĩnh, "Tiểu Tĩnh, lần này ta tới thăm ngươi, nguyên bản cho rằng chỉ có nhà chồng ngươi không muốn sinh con gái, như thế nào hiện tại thấy hình như ngươi cũng không hy vọng nó sinh ra trên cõi đời này?"

Hốc mắt đỏ lên, Đào Tĩnh buông cốc xuống, đôi tay che mặt lại: "Thực xin lỗi, thực xin lỗi, ta......."

Chu Linh không nói gì nữa, ôm bả vai nàng, vỗ nhẹ cánh tay nàng.

Đã làm mẹ người khác, Đào Tĩnh có chút mập ra, đầu dựa vào vai Chu Linh, giống như tiểu nữ sinh khóc nức nở lên.

An Điềm bên cạnh nhìn: "......."

Chu Linh thật là.......

Thật sự có bạn trai nha!

Chính là tự nhiên trong lòng cảm thấy ê ẩm?

"Ta cảm thấy con gái sống trên đời này, thật sự quá khổ?"

Đào Tĩnh lau nước mắt nói: "Bọn họ quá yếu đuối, sức lực quá nhỏ, tùy tiện chó mèo nào cũng có thể khi dễ họ........ Trong khoảng thời gian này ta xem tin tức, chỉ cần là nữ nhân bị ngộ hại, ta liền không nhịn được nghĩ, nếu ta sinh con gái, nàng gặp chuyện như vậy thì sao bây giờ? Ta căn bản không dám nghĩ! Trong đầu hiện lên đoạn ngắn đều khiến ta sợ hãi...... Hơn nữa trong khoảng thời gian này, trong miệng mẹ chồng mỗi ngày la hét bảo ta mang con trai, cho ta uống canh sinh con, còn nơi nơi tìm người có con trai nói cái gì sắp bế cháu trai, thật là muốn khiến ta hỏng mất.........."

Chu Linh đưa khăn giấy cho nàng, dùng tay ôn nhu vuốt tóc nàng.

"Đào Tĩnh thí chủ, nữ hài trên toàn thế giới này đều là bảo bối a."

Thanh âm thanh thoát dễ nghe vang lên.

Chống một tay, Chu Linh nhìn về phía tiểu đạo sĩ ngồi đối diện.

"Bọn họ là thực yếu đuối, nhưng ngươi cũng không cần nghĩ các nàng quá mức yếu ớt, đây là đang hạ thấp bọn họ, cũng là hạ thấp chính ngươi."

Đôi mắt An Điềm lượng lượng, "Có câu nói rất đúng, thế gian chí nhu chi vật có thể khắc chí cương chi vật, thật giống như hàm răng cứng rắn đều rụng hết, chiếc lưỡi mềm mạ cũng có thể giúp ngươi nhấm nháp thức ăn ngon. Nữ hài tuy rằng thích khóc, nhưng thông thường một khi đã lau khô nước mắt đều sẽ tiếp tục tiến về phía trước."

"Bọn họ đều rất xinh đẹp, mỗi một người đều đẹp, bọn họ cười rộ lên rất ngọt ngào, chỉ cần nghe thấy tiếng cười cũng có thể khiến tâm tình tốt lên, các nàng rất nhiệt tình yêu thích cái đẹp, vô luận là khi còn nhỏ thích bươm bướm, búp bê Tây, hay lúc trưởng thành thích quần áo xinh đẹp, đồ trang điểm, các nàng sẽ vì những vật này mà khiến mình trở nên tốt hơn, mà đồng thời thế giới cũng vì bọn họ mà trở nên tốt đẹp hơn."

"Tuy rằng gặp nguy hiểm, các nàng rất khó chạy thoát, nhưng chỉ cần các nàng còn sống, đại đa số các nữ hài đều sẽ trở nên dũng cảm, càng nghiêm túc mà đối đãi với thế giới này."

"Mà nữ hài của ngươi, chính là bảo bối có được phẩm chất trân quý này nha."

An Điềm cười với Đào Tĩnh, "Yêu thương nó thật nhiều, bảo hộ nó thật tốt, ta thề, nó sẽ mang đến nhân sinh của ngươi hạnh phúc và vui sướng khôn cùng."

Nước mắt Đào Tĩnh mãnh liệt rơi xuống.

Lúc sắp đi, Đào Tĩnh muốn tiễn các nàng, Chu Linh uyển chuyển từ chối.

"Có rất nhiều chuyện, ngươi hẳn là nên nói với chồng ngươi, đừng để chính mình một người chịu đựng quá nhiều."

Những lời này cũng là Chu Linh nói với bản thân.

Giữa trưa, thái dương trên trời nóng đến chảy mồ hôi.

An Điềm cởi đạo bào cồng kềnh ra, quay đầu, thấy Chu Linh nhìn mình chằm chằm, hỏi: "Làm sao vậy?"

"Tiểu Tĩnh thật sự mang thai con gái?"

"À, hiện tại là nam hay nữ đều không có vấn đề gì đi, dù sao đều sẽ bình an sinh hạ."

"........ Vậy sao ngươi biết bố chồng Tiểu Tĩnh có động thái bên ngoài?"

"Ta đoán mò, lão nhân nếu là không ở bên cạnh bạn già nhà mình mà mỗi ngày đi quảng trường khiêu vũ, vậy tám chín phần là có vấn đề a."

"......."

Nàng liền biết, kẻ lừa đảo này không có tài cán gì.

Mệt nàng thiếu chút nữa còn bị tư thế trước đó của nàng ta hù đến sắp tin.

Chu Linh nói: "WeChat của ngươi là gì, ta chuyển tiền cho ngươi."

"A, được!"

Nghe được tiền nong, An Điềm phi thường hưng phấn: "Đào Tĩnh thí chủ nhanh như vậy liền chuyển tiền cho ta nha!"

"Ừ."

Chu Linh nhìn nàng ta lấy di động ra, nói tên WeChat rất khó kiếm, dứt khoát giật di động của nàng ta, nhập số di động của mình vào, thêm nàng ta làm bạn bè WeChat.

Nàng cũng không nói Đào Tĩnh tính tiền, chuyện này cũng không nói với nàng ta.

Nghĩ nghĩ, nguyên bản chuẩn bị chuyển tiền cho kẻ lừa đảo, nàng lại chuyển gấp đôi qua.

"Chuyển xong chưa?" An Điềm duỗi tay muốn lấy di động về.

Chu Linh nhìn biểu tình nàng ta có điểm gấp gáp, cố ý nâng tay lên, An Điềm thấp hơn liền với không tới, "Còn chưa xong, sao vậy, chẳng lẽ di động có bí mật không thể cho ai biết?"

"......"

Người này, vóc dáng cao ghê gớm a!

An Điềm nhón chân, nỗ lực duỗi tay lên cao, thân mình không vững, chóp mũi sắp cọ lên cằm Chu Linh.

Cô cả kinh, toàn bộ thân mình không tự giác ưỡng về phía sau.

"Này, ngươi cẩn thận chút....."

Chu Linh duỗi tay, đem vòng eo nhỏ của kẻ lừa đảo ôm chặt lấy.