Tiểu Phú Bà, Ta Tính Ra Ngươi Ngày Sau Sẽ Dưỡng Ta

Chương 9: Quẻ thứ chín

Buổi tối hôm đó, An Điềm ngủ một giấc ngon lành.

Sau đó, cô theo thường lệ cùng bình thường giống nhau, buổi sáng bốn giờ liền rời giường, bắt đầu ngồi thiền.

Thẳng đến khi ngoài cửa sổ có chim choc phát ra tiếng kêu thanh thúy, cô mới thu lại động tác, khơi thông gân cốt đau nhức của mình.

Cầm lấy ba đồng tiền ở đầu giường, ném vào trong quẻ bàn.

"Hỏa thiên đại có........"

An Điềm nhìn chăm chú vào quẻ tượng, nghĩ nghĩ, khóe môi giật giật, liền nhảy xuống giường đi vào phòng tắm.

Rửa mặt xong, cô nghĩ giờ này Chu Linh cũng nên đi ra rồi, đến lúc bước ra, nhìn thấy Chu Linh dựa vào ven tường phòng ngủ, tay trái cầm gương, tay phải cầm son mỗi, chuyên chú mà nhìn chằm chằm gương.

Nhìn gương mà bôi một chút son lên đôi môi nhợt nhạt.

Trong phút chốc, cánh môi hồng phấn liền nhiễm một màu sắc lung linh rực rỡ.

Nàng nhẹ nhàng nhấp môi, trên môi có màu đỏ tươi mê hoặc người.

Dưới ánh sáng nhạt của tia nắng ban mai, mái tóc đen thẳng dài của nàng lười nhác khoác bên vai phải, bờ môi no đủ phảng phất như là quả ngọt của Thánh Nữ.

......... Thoạt nhìn thực ngon miệng.

Hôm nay, trên người nàng mặc áo sơ mi sọc đứng màu nhạt, phía dưới như cũ mặc váy dài gấp nếp màu vàng nhạt.

Lại là váy dài a.

Trong lòng An Điềm cảm thán.

Dư quang Chu Linh quét đến thân ảnh của cô, quay đầu, "Tỉnh?"

"Ừm."

"Chuẩn bị một chút, chúng ta cùng đi."

"Đi...... Đi đâu?"

"Ngươi đã quên? Ta nói sẽ giới thiệu sinh ý cho ngươi?"

Chu Linh nói: "Sinh ý đã tới."

"Thật thanh nha!"

An Điềm cười rộ lên, âm thanh ngọt ngào, "Cảm ơn Chu Linh thí chủ."

"Không cần khách khí."

Hai người ra khỏi cửa, Chu Linh đi chưa được mấy bước liền dừng lại, xoay người chăm chú nhìn An Điềm.

An Điềm: "?"

Chu Linh: "Ngươi thân trang phục như vầy....... Không giống một cái đại sư có đạo hạnh."

"Vậy giống cái gì?"

"Ừm....... Tương đối giống kẻ quét rác ở sau lung đại sư."

".........."

An Điềm đôi khi không thể không thừa nhận, khi đối mặt mình, Chu Linh độc mồm đến mức chuẩn xác.

"Nhưng mà, đây là trang phục tốt nhất của ta......." Cô rất bất đắc dĩ.

"Ta đi mượn một bộ vậy."

Chu Linh trực tiếp mang An Điềm đi đến câu lạc bộ cosplay của đại học A.

"Chu lão sư."

"Chào Chu lão sư......"

Bọn học sinh sôi nổi chào hỏi nàng.

Sau khi Chu Linh nói mục đích đến đây, người phụ trách câu lạc bộ liền tìm cho An Điềm vài bộ bào phục, nhưng khung xương của An Điềm rất nhỏ, mặc cái nào cũng rộng thùng thình, giống đứa nhỏ mặc trộm quần áo của người lớn.

Chu Linh chọn một bộ quần áo tương đối vừa đưa An Điềm mặc vào.

Chờ An Điềm mang phát quan (mão vàng) vào, lộ ra cái trán sạch sẽ sáng sủa, cô hỏi Chu Linh: "Như vậy đã được chưa?"

".......Còn chưa được."

Chu Linh bảo cô ngồi xuống, lấy ra một cây bút kẻ chân mày từ trong túi xách, "Lông mày của ngươi quá nhạt, thô mọt chút mới có khí chất."

Lúc này các nàng đã rời khỏi câu lạc bộ rồi, đang ngồi trên một chiếc ghế dài bên đường mòn trong vườn trường.

Chu Linh cầm bút kẻ chân mày, phảng phất như đang cầm một cây bút vẽ, liếc An Điềm một cái, lại điểm xuống một vài nét trên lông mày nàng ta.

An Điềm hiện tại càng dễ nhìn hơn, lại đem toàn bộ đầu tóc đều nhét vào trong phát quan, thanh thanh sảng sảng, có vài phần anh khí, giống một nam sinh thanh tú.

An Điềm hơi ngửa đầu nhìn người phụ nữ đang vì mình họa mi.

Bộ dạng nàng chuyên chú mà lạnh nhạt, rất xinh đẹp.

"Kỳ thật, nếu ngươi thả tóc xuống, sẽ so với lúc búi lên càng đẹp hơn." Chu Linh đột nhiên nói.

An Điềm ngẩn ra, trong chớp mắt ngực dường như có gì đó gợn sóng, cầm lòng không đậu mà buột miệng thốt ra: "Kỳ thật, nếu ngươi có thể thử mặc quần dài, cũng sẽ so với lúc mặc váy dài càng đẹp hơn."

Nghe vậy, mày Chu Linh khẽ nhếch lên, nàng nhìn vào mắt An Điềm, tay buông xuống, "Vẽ xong rồi, đi thôi."

Tháng chín, cây ngô đồng hai bên đường trong vườn trường rụng lá đầy trên mặt đất, giống một bức tranh cách biệt so với thế giới bên ngoài.

Trong tiếng bước chân dẫm lên lá vàng xào xạc, An Điềm nghe Chu Linh nói: "Ta có một người bạn là đồng nghiệp của Nhất Thần, đã từng có thành tích công việc rất tốt, nhưng sau đó bởi vì kết hôn mang thai, liền từ chức, ở nhà dưỡng thai, đến nay nàng đã mang thai được năm tháng."

"Khi nàng còn làm việc, ta cùng Nhất Thần thường cùng hai vợ chồng nàng ta ra ngoài ăn cơm, quan hệ không tồi, chồng nàng cũng làm việc ở ngân hàng."

"Sau đó thì sao?"

"Gần đây nói chuyện phiếm với nàng, ta cảm giác cảm xúc của nàng phi thường không tốt."

Chu Linh hơi nhíu mày, "Lúc mang thai tâm tình liền không tốt, sao càng ngày lại càng lợi hại hơn? Ta lần nữa truy hỏi nàng, nàng đành phải nói cho ta, người nhà chồng nàng muốn mang nàng đến bệnh viện tư nhân siêu âm, muốn xem cái thai là nam hay nữ, nếu là nữ, đại khái liền phải phá."

"Phá?"

An Điềm trợn tròn đôi mắt: "Là nữ liền phải phá? Không nói cái này, nàng đã mang thai năm tháng, hiện tại muốn phá, chẳng phải là muốn mạng nàng sao, chồng nàng cũng không nói gì?"

"Chuyện nhà của người khác, bọn ta không quản được, cho nên phải nhờ vào ngươi?"

Chu Linh dừng bước chân lại, quay đầu nhìn về phía cô, "An Điềm, một hồi chúng ta đến nhà nàng, ta hy vọng ngươi có thể ngăn cản người nhà chồng nàng ấy phá bỏ đứa nhỏ này, khiến tâm tình nàng tốt hơn một chút, nếu ngươi làm được, ta sẽ trả thù lao cho ngươi."

"......Ta hiểu ý ngươi."

An Điềm thoáng tự hỏi liền đã hiểu: "Chỉ cần ta tính ra được tình huống của người nhà này, bọn họ nhất định sẽ tin tưởng ta, sau đó, ta nói với bọn họ đứa nhỏ trong bụng là phúc tinh, vô luận như thế nào cũng không được phá bỏ, không phải là được rồi sao?"

Không phải tính ra, là lừa đảo.

Trong lòng Chu Linh yên lặng sửa đúng.

Nàng gật đầu: "Ừ, ý này không sai biệt lắm."

Sau đó, liền nhìn thấy An Điềm lộ ra một nụ cười lớn, "Việc này, cứ giao cho ta đi!"

Chu Linh: "........." Không biết nàng ta lấy đâu tự tin như vậy.

"Ta biết ngươi không tin ta." An Điềm đi nhanh vài bước, xoay người nhìn nàng, nhưng vẫn không dừng bước, "Nhưng ta sẽ không làm cho ngươi thất vọng, cứ chờ đi."

Chu Linh đuổi kịp nàng ta, thanh âm nhàn nhạt, "Đừng đi như vậy, nguy hiểm."

"Biết rồi." Nàng ta ngoan ngoãn xoay người lại.

"Chờ tới nhà nàng rồi, ngươi nhất định phải biểu hiện có khí thế một chút mới trấn trụ được người nhà nàng."

"Cái này ta rất lành nghề, yên tâm."

"Thời điểm quan trọng, ta có thể phối hợp với ngươi lừa gạt...... Hù dọa bọn họ......"

.

Đứng trước cửa nhà Đào Tĩnh, trong lúc nhất thời cửa nhà mở ra, Chu Linh không nhịn được nhắm mắt rồi lại mở mắt.

"Có phải hay không ta biến hóa rất lớn, ngươi đều nhận không ra......" Đào Tĩnh nắm tay cầm cửa nhìn nàng, cười đến có chút chua xót: "Không có biện pháp, sau khi mang thai liền bắt đầu vô pháp khống chế mà béo phì, cho nên lúc trước ngươi hẹn ta, ta đều không muốn tới........"

Chu Linh lắc đầu: "không có, Tĩnh Tĩnh, trong mắt ta, ngươi hiện tại có một loại vẻ đẹp khác."

"Mặc kệ ra sao, ngươi nguyện ý tới thăm ta, ta thật sự rất cao hứng, mau vào đi, Tiểu Mạnh không đi cùng sao?"

"Hôm nay hắn còn bận nên không thể tới. Tĩnh Tĩnh, kỳ thật, hôm nay ta mang theo một vị đại sư rất lợi hại tới."

Chu Linh cố ý cao giọng, hy vọng có thể khiến những người khác trong phòng nghe thấy.

"Đại sư?" Đào Tĩnh kinh ngạc hỏi, tò mò nhìn phía sau nàng.

"Là Nhất Thần thỉnh từ trên núi Diệu Vân xuống đây, mới vừa thấy nàng lần đầu, nàng liền tính được ta là giảng viên đại học, còn trực tiếp chỉ ra công việc của Nhất Thần gặp khó khăn.

Chu Linh vào trong nhà, "Không nghĩ tới vừa thỉnh đại sư đến được mấy ngày, hắn liền thăng chức......."

"Thần kỳ như vậy sao!"

Mẹ chồng Đào Tĩnh từ trong phòng bếp đi ra, "Ta biết tòa miếu trên núi Diệu Vân kia, nghe nói rất nhiều người đến dâng hương, hứa nguyện rất linh!"

"Trên núi Diệu Vân, không chỉ có tòa miếu đó."

Lúc này An Điềm chậm rãi từ ngoài cửa bước vào, nhìn về phía lão phụ nhân: "Bà bà, trên núi kia còn có một tòa đạo quan, ngài có biết không? Ngài có biết rằng, rất sớm trước khi Phật giáo truyền vào nước ta, quốc gia chúng ta liền đã có Đạo giáo, pháp thuật bản thổ do tổ tiên chúng ta truyền lại tuyệt không hề thua kém so với những thứ ngoại lai đó."

Đào Tĩnh: "........"

Mẹ chồng Đào Tĩnh: ".........."

Chu Linh đứng một bên, thoáng cảm thấy có chút xấu hổ.

Không xong, cảm giác mở màn không đúng lắm.

Sẽ không bị đuổi đi?

"Ngươi là đại sư?"

Mẹ chồng Đào Tĩnh đánh giá An Điềm, ánh mắt có chút ghét bỏ, "Nhỏ như vậy, còn là nữ?"

An Điềm không sinh khí, mà đi đến cạnh sô pha phòng khách, thẳng tắp ngồi xuống, lúc này mới nhìn về phía bà ta, không nhanh không chậm đáp: "Ta tuổi không lớn, nhưng từ lúc sáu tuổi bắt đầu học tướng thuật đến giờ, đoán mệnh cho người không có một ngàn cũng đến tám trăm người, kỳ thật ta cũng không biết chính mình tính có chuẩn hay không, bất quá sau số người lại tìm đến ta sau khi được chỉ điểm bến mê cũng là con số không thể đếm được, rất nhiều thứ, ta hiện tại đều không cần tính, chỉ cần liếc mắt một cái là nhìn ra được, tỷ như trong bụng con dâu ngươi là một bé gái."