Tiểu Phú Bà, Ta Tính Ra Ngươi Ngày Sau Sẽ Dưỡng Ta

Chương 24: Quẻ thứ hai mươi tư

Mạnh Nhất Thần đi đến ghế ngồi phía trước, dư quang liếc đến người phụ nữ hư hư thực thực giống Hàn Lị Lực đi qua.

Hắn nhìn theo bóng dáng người phụ nữ đó, lắc đầu nghĩ thầm: Lị Lực không có khả năng xuất hiện ở đây lúc này.

Lúc hắn sắp đóng cửa, chú ý tới ghế ngồi đối diện có hai người phụ nữ đang ngồi, cầm ly lên uống nước.

Sường mặt kinh diễm, cực kỳ giống vị hôn thê của hắn.

Không chờ nhìn kỹ, người phục vụ đã đóng cửa lại, cười lễ phép với hắn.

Nàng kia càng không thể nào là Chu Linh.

Kết hợp với bóng dáng vừa rồi, chẳng lẽ Chu Linh và Hàn Lị Lực ngồi cùng nhau, tâm bình khí hòa dùng cơm trưa với nhau?

Thiên phương dạ đàm (tức chuyện nghìn lẻ một đêm, không thể xảy ra).

Mạnh Nhất Thần xoay người, nhìn An Điềm đã ngồi ở ghế đối diện của bàn tròn.

Vẫn là thân đạo bào cũ kỹ như cũ, búi tóc sau đầu bị một cây mộc trâm xuyên qua.

Nàng ta cầm cốc trà, thổi nhẹ cho nguội bớt rồi uống một ngụm.

Mí mắt cũng không nâng, tựa hồ là không chú ý hắn tiến vào.

Mạnh Nhất Thần không có biểu tình gì, thời điểm kéo ghế ra còn cố ý dùng sức, chân ghế kéo trên mặt đất phát ra âm thanh chói tai.

Lúc này An Điềm mới ngẩng đầu lên, nhìn về phía hắn: "Mạnh thí chủ đã nhận lời đưa ta số tiền kia, hiện tại hẳn là đến lúc đưa rồi, ta đã nói có thể khiến ngươi thăng chức, nói vậy hai ngày này thí chủ xác thật đã thu được tin tức tốt."

Mạnh Nhất Thần ngồi xuống, lười biếng dựa vào lưng ghế, không chút để ý mà nhìn chằm chằm bộ bát đũa trước mắt, cười nói: "Ta có thể thăng chức không nhất định là công lao của đại sư chứ? Ta tự cảm thấy nỗ lực làm việc của chính mình rốt cuộc cũng khiến người khác nhìn thấy."

Hắn lại nói: "Không phải ta xoi mói đại sư, mà ngươi xuống núi cũng chỉ khoảng chừng mười ngày, trong khoảng thời gian này, ngươi trừ bỏ xem phong thủy phòng tân hôn, hơn nữa phong thủy nhà Linh Linh, nhà ta và nhà mẹ ta ngươi cũng chưa từng xem qua, như vậy liền muốn ta trả tiền, khó tránh khỏi khiến ta thấy, ta thăng chức là do nỗ lực của ta, còn ngươi chỉ là ăn may thôi."

An Điềm mở to hai mắt, tựa tiếu phi tiếu nhìn về phía hắn.

Đôi mắt cô vốn tròn xoe, hiện tại trừng lớn liền càng có vẻ đáng yêu.

Đương nhiên, đây là ở trong mắt người khác.

Trong mắt Mạnh Nhất Thần nhìn thấy là cô mang theo nụ cười đầy ác ý và tràn ngập châm chọc với hắn.

An Điềm nói: "Mạnh thí chủ, nếu ngươi nỗ lực như vậy, vậy sao còn tin tưởng ta đến mức cầu ta xuống núi, hiện tại mới đi hoài nghi năng lực của ta? 5 năm, ngươi nỗ lực làm việc 5 năm vẫn không có kết quả gì, lại thêm lãnh đạo chèn ép ngươi mọi mặt không chịu nhả ra, làm sao ta mới xuống núi mấy ngày, ngươi liền một đường vượt năm ải, chém sáu tướng, thuận lợi sắp thăng chức đây?"

Sắc mặt lạnh xuống, Mạnh Nhất Thần nói: "Đây là do Chu Linh nói cho ngươi biết?"

"Nàng ấy không hề nói chuyện của ngươi với ta, cho dù có nói đến ngươi trên cơ bản đều là khen ngợi." An Điềm lắc đầu: "Ngươi lại hoài nghi vị hôn thê của ngươi mà buông lời vu khống như vậy, Mạnh thí chủ, so sánh hai bên, nguyên lại hai người thân mật như vậy, nhân phẩm của mỗi người lại có chênh lệch cách biệt thật lớn."

"Hô, nhân phẩm...... Nhân phẩm chó má gì." Mạnh Nhất Thần cười lạnh: "Ngươi không nói đến Chu Linh còn đỡ, ngươi nói đến nàng ta liền thêm tức giận, ngươi có phải thi pháp cái gì lên tính tình của nàng? Từ lúc ngươi xuống núi đến giờ nhiều lắm chỉ hơn mười ngày, thế nào mà nàng ấy ở trước mặt ta càng ngày càng biến đổi tính cách?"

Ấn đường An Điềm ninh lên một chút.

"Vì sao ngươi lại cho là nàng ấy 'thay đổi' mà không phải cảm thấy là nàng ấy kỳ thật chỉ đang 'khôi phục' bộ dạng nguyên bản của mình?"

Cô đứng dậy, "Mạnh thí chủ, ngươi thật sự hiểu Chu Linh là dạng người gì sao?"

"Ngươi cho rằng nàng ấy là con chim hoàng yến ngươi nuôi dưỡng trong tay sao, làm ơn đi........" Cô cười: "Ngươi chưa chắc đã dưỡng được nàng ấy. Trước khi Côn Bằng giương cánh, ai cũng cho rằng nó chỉ là một con cá nhỏ, nhưng mà chờ đến lúc nó du lịch qua bích hải thanh thiên, những kẻ từng xem nhẹ nó vẫn còn đang lăn lộn trong bùn đấy."

"Ngươi nói cái gì?"

Mạnh Nhất Thần giận quá hóa cười: "Làm sao, một kẻ nhận thức Chu Linh chỉ mới hơn mười ngày như ngươi sao có thể hiểu biết Chu Linh hơn với người cùng nàng sớm chiều ba năm như ta?!"

"Không ai có thể chân chính hoàn toàn hiểu biết người khác, ta không dám nói ta hiểu biết, ta chỉ có thể nói ta biết, ta biết rằng người bên cạnh Chu Linh cơ hồ chỉ hiểu một mặt của nàng ấy, chỉ biết được 10% suy nghĩ trong lòng nàng ấy, những ý niệm bị nàng phong ấn trong lòng, ai trong chúng ta cũng đều không hiểu rõ. Ta biết rằng........"

Cô dừng một chút, âm lượng chậm rãi lớn dần, pha lẫn tình cảm trong lòng cô: "Chu Linh sống hai mươi bảy năm trên đời, nàng ấy rất áp lực, rất thống khổ, nàng ấy vẫn luôn bị trói buộc, không thể được giải phóng, nếu nàng ấy nguyện ý tiếp tục cuộc sống khuôn phép như cũ, vậy đó cũng là lựa chọn của nàng ấy, ta cũng sẽ ủng hộ nàng ấy........Nhưng là Chu Linh luôn sống tạm bợ, Chu Linh mà chỉ sống trong miệng các ngươi thực sự đã bị ngươi giết chết..........."

An Điềm lạnh lùng nói với hắn: "Nàng ấy của quá khứ đã bị ngươi giết chết! Ngươi căn bản không biết trong khoảng thời gian này nàng ấy vì ngươi mà trải qua thống khổ, thế nhưng ngươi còn đắc chí cho rằng ngươi có thể hoàn toàn khống chế nàng ấy. Ta có thể nói cho ngươi biết, Mạnh Nhất Thần, không có Chu Linh, ngươi sẽ không có ngày hôm nay, mà ngươi đã sai khi đánh mất bảo bối này, liền rốt cuộc không còn biện pháp nào có thể vãn hồi tâm nàng!"

Gân xanh trên huyệt thái dương của Mạnh Nhất Thần nảy lên dữ dội, "Ta liền biết là ngươi........"

Hắn đứng dậy, đến gần cô: "Nếu không phải do ngươi rót mê hồn canh cho Chu Linh, chúng ta hôm nay căn bản sẽ không phát triển thành cái dạng này........"

Trên mặt An Điềm không hề có sợ hãi: "Ba năm này, nếu không phải Chu Linh ở cạnh ngươi, ngươi khả năng đã sớm không lưa lại ngân hàng nổi, vì sao ư? Ta nói ngươi biết, chưa nói mạng ngươi là mạng vô quan quỷ, trời sinh không có vận làm quan, chỉ nói tướng mạo ngươi, mới nhìn cứ ngỡ là ngọc thụ lâm phong, quan sát cẩn thận là có thể nhìn ra ngươi đã bắt đầu mắt lệch mũi nghiêng, giữa trán hiển hiện tiểu nhân tính kế, càng không cần phải bàn đến ngươi khí lượng thấp, thậm chí không bằng phụ nữ........"

Mạnh Nhất Thần đi đến trước mặt cô, bóng hắn phủ lên khuôn mặt cô như là bóng ma, An Điềm ngẩng đầu, bình tĩnh mà nói: "Bất quá, Mạnh thí chủ ngươi cũng đừng quá nản lòng, cổ nhân cũng có tướng mạo như ngươi vậy, nhưng vẫn có người có vận làm quan."

Động tác của Mạnh Nhất Thần hơi đình trệ, nghe cô nói tiếp.

"Nhưng bọn hắn phần lớn đều là gian thần bán nước cầu vinh, hoặc là thái giám tham sống sợ chết, tuy nói tiếng xấu lưu lại ngàn năm, tốt xấu gì cũng là lưu danh sử sách để hậu nhân chúng ta phỉ nhổ phải không?"

Nụ cười của An Điềm vừa ngọt vừa mỹ, phảng phất không phát hiện biểu tình dữ tợn của hắn: "Mạnh thí chủ, căn cứ vào kinh nghiệm của các tiền bối, nếu muốn vận làm quan được hanh thông, không bằng ngài cũng thử rút dao tự thiến, có lẽ còn có thể thăng tiến hơn trước nữa........."

Lời của cô vẫn còn chưa dứt câu.

Bởi vì Mạnh Nhất Thần nâng tay lên nặng nề tát một bạt tai vào mặt nàng.

Thân hình khác biệt, sức mạnh khác biệt.

An Điềm không chịu đựng được, bị hắn đánh ngã trên mặt đất.

Tóc xõa ra, mộc trâm nghiêng nghiêng muốn rơi xuống đất, sợi tóc tán loạn rũ xuống trán.

Mặt không cảm giác được đau đớn, nhưng đầu óc đã một mảnh choáng váng.

Tai trái vang lên on gong, giống như vô số con muỗi bay loạn xạ bên tai.

Cô liếm liếm môi, nếm ra mùi máu tươi nhàn nhạt.

Không sao cả, không đau.

Chỉ cần nghĩ đến nàng ấy liền không cảm giác được đau đớn.

Chỉ cần nghĩ đến nàng.

Mạnh Nhất Thần đá cửa bước ra.

Không nghĩ rằng hắn vừa mới bước ra, liền nghe được thanh âm phía sau mỏng manh mà kiên định: "Đưa tiền cho ta."

Hắn quay đầu, nhìn An Điềm hướng hắn vươn tay.

Má phải đã sưng to đến biến dạng.

"Đồ điên."

Hắn thấp giọng mắng, thấy An Điềm còn muốn ngăn hắn, liền muốn đẩy nàng ta ngã xuống đất thêm một cái nữa.

Phòng đối diện bỗng mở cửa.

Hai người theo bản năng mà quay đầu lại, nhìn thấy người bên trong, lập tức đều ngốc ra tại chỗ.

Chu Linh từ bên trong bước ra.

Vừa bước ra, ánh mắt nàng liền trước sau như một quay quanh tiểu đạo cô.

Nàng đến trước mặt An Điềm liền dừng lại.

An Điềm bị nàng nhìn chằm chằm đến mức có chút chột dạ, muốn nỗ lực nở một nụ cười, mặt lại không chịu phối hợp mà căng ra đau đớn.

Đau quá à.........

Môi cô run rẩy, mấp máy như muốn nói cái gì, lại không biết nên nói cái gì.

Lại thấy Chu Linh nhìn mình, hốc mắt chậm rãi đỏ lên.

Ngay sau đó, một giọt nước mắt tựa kim cương rơi xuống từ khóe mắt nàng.

Chu Linh xoay người nhìn Mạnh Nhất Thần.

Đó là loại ánh mắt thế nào.........

Mạnh Nhất Thần không cách nào hình dung được, chỉ cảm thấy sau lưng bỗng lạnh toát, phảng phất như đang xem một bộ phim kinh dị đáng sợ nhất trong đời, ngực cũng đều co rút lại.

"Ngươi dám đánh nàng."

Chu Linh đến gần hắn.

Ngay sau đó giơ tay tát hắn một cái: "Ngươi có tư cách gì?"

"Linh Linh, anh.........."

Lại thêm một cái tát.

Mạnh Nhất Thần bụm mặt, khiếp sợ mà nhìn vị hôn thê của mình, "Chu Linh em........"

"Tay nàng ấy là làm sao?"

"........Cái gì?"

"Trên tay nàng ấy đều là vết thương, sao lại thế này?"

"Anh không biết, này mẹ nó cùng anh có quan hệ gì?!"

An Điềm tiến lên, muốn kéo tay nàng: "Chu Linh, tay của ta không liên quan gì tới hắn.......Đây là........"

Là cô vì nàng làm lễ vật mới bị thương.

Nhưng Chu Linh không quay đầu lại nhìn cô.

Nàng lấy di động ra: "Ta muốn báo cảnh sát."

"Báo cảnh sát? Em vì nàng ta mà muốn đối với bạn trai mình, đối với chồng tương lai của mình báo cảnh sát?! Chu Linh có phải em điên rồi hay không!"

Mạnh Nhất Thần giận dữ: "Chu Linh, em báo cảnh sát cũng không có người thụ lí, anh nhiều lắm chỉ tát nàng ta một cái, cảnh sát không có khả năng tới đây........."

"Không thụ lí?"

Chu Linh gật đầu, đi tới chỗ vật trang trí trên hành lang: "Không thụ lí đúng không, vậy tốt thôi......."

Nàng cầm lấy một bình hoa, không chút do dự ném vào đầu Mạnh Nhất Thần.

"Bang" một tiếng.

Bình hoa vỡ.

Đỉnh đầu Mạnh Nhất Thần nhất thời máu chảy ròng ròng.

"A!"

Phục vụ hét lên, cầm di động bắt đầu gọi cảnh sát, "Alo, 110 sao, khách sạn xx của chúng tôi.........."

Mạnh Nhất Thần ngây ra như phỗng đứng yên tại chỗ, tùy ý từng dòng máu đặc sệt chảy xuống mặt hắn, từng giọt đọng lại trên người.

"Ngươi xem, như vậy không phải sẽ thụ lí sao? Còn không cần ta tự mình báo cảnh sát nữa." Chu Linh hững hờ cong khóe môi.

Ý cười rét lạnh lướt qua trong giây lát.

Nàng xoay người, lần nữa trở lại bên cạnh An Điềm.

Nàng lẳng lặng chăm chú nhìn nàng ấy.

An Điềm nắm chặt quyền, thấp giọng nói: "Chu Linh, ngươi quá xúc động.......Nếu là nháo đến tận cục cảnh sát, bọn họ có khả năng sẽ không tha cho ngươi đấy........."

Không có thanh âm trả lời.

Bởi vì cô thấy Chu Linh vẫn cứ luôn nhìn mình như vậy.

Cho đến khi đáy mắt nàng ấy tích tụ thành từng giọt từng giọt nước mắt lớn chảy xuống theo khóe mắt.

"Chu Linh..........." Cô luống cuống.

Lòng bàn tay lạnh lẽo, nhẹ nhàng xẹt qua khuôn mặt sưng to của cô, khiến cho đau đớn trên mặt giảm bớt một chút.

"Ta nói rồi, sẽ không để cho bất cứ kẻ nào khi dễ ngươi."

Tiếng nói ôn nhu phảng phất có thể trích ra nước."

"Đều do ta không bảo vệ ngươi tốt, để ngươi bị thương." Chu Linh nhẹ nhàng nói, trong giọng nói hàm chứa vô hạn áy náy.

Tiếp đó, nàng làm cái động tác khiến An Điềm đời này khó có thể quên.

Nàng quỳ xuống.

---- Nữ thần của cô, trước mặt cô lại hạ mình như thế, nửa quỳ nửa ngồi xuống đất.

"Chu Linh........."

Bất tri bất giác, An Điềm cũng đã rơi lệ đầy mặt.

Cô muốn kéo nàng đứng dậy: "Ngươi đừng như vậy, ta không có việc gì, ta thật sự không có việc gì........"

Chu Linh lại cứ vững như bàn thạch quỳ xuống.

Nàng nắm chặt tay cô, mềm nhẹ mà mở nó ra.

Nàng nhắm mắt lại.

Hôn lên đầu ngón tay cô.

"Thực xin lỗi."

Nàng nhẹ nhàng hôn, trên tay nàng đều là miệng vết thương lớn có nhỏ có.

"Ta đã từng thề rằng sẽ không để cho ngươi chịu tổn thương nữa........"

Một màn kích thích đập vào trong mắt, rốt cuộc khiến đáy lòng Mạnh Nhất Thần cảm nhận được đau đớn đã lâu.

Không đúng, đây không phải là người yêu ôn nhu của hắn, Linh Linh xảo tiếu thiến hề (khéo léo xinh đẹp) của hắn.

Linh Linh của hắn đâu rồi?

Hắn đỏ mắt, không ngừng lắc đầu: "Không đúng, này không đúng!"

Hắn la to: "Linh Linh, nàng ta lấy của anh rất nhiều tiền xuống núi, kết quả nàng ta là kẻ lừa đảo, nàng ta vốn dĩ là người làm việc cho anh, lại phản bội anh, không phải là cái thứ tốt lành gì!"

"Đừng tin nàng ta, đừng tin nàng ta! Em bị nàng ta tác pháp rồi, em là bị nàng ta cho uống mê hồn canh, bị nàng ta tẩy não rồi........."

Chu Linh giống như không nghe thấy hắn nói gì.

Nàng ngẩng đầu lên, nhìn An Điềm đang khóc, duỗi tay lau nước mắt cho nàng ấy, "Không đau, chờ bôi thuốc lên sẽ tốt thôi, ngươi vẫn là tiểu đạo cô xinh đẹp như cũ."

Nàng ấy là kẻ lừa đảo ư?

Không.

Dĩ nhiên không phải.

Từ lúc nàng ấy bước vào trong thế giới của nàng.

Nàng mới bắt đầu mở to mắt tìm kiếm những thứ nàng thích cùng không thích.

"Điềm Điềm."