Tiểu Phú Bà, Ta Tính Ra Ngươi Ngày Sau Sẽ Dưỡng Ta

Chương 25: Quẻ thứ hai mươi lăm

Khi Tưởng Tiêm bị gọi đến cục cảnh sát, vẫn còn chưa rõ bạn tốt của mình làm chuyện thái quá đến mức độ nào.

Chờ nàng tới hiện trường rồi, nhìn thấy khuôn mặt của Mạnh Nhất Thần trên đầu quấn đầy băng gạc trắng, bên cạnh hẳn là mẹ hắn đang khóc sướt mướt, cha mẹ Chu Linh liên tục xin lỗi bà ta, người gây ra chuyện này sắc mặt lại hững hờ, sóng vai đứng cạnh một cô gái trẻ tuổi, không nhịn được ấn ấn thái dương.

Nếu Chu Linh trẻ lại mười tuổi, bộ dáng hiện tại của nàng chính là thiếu nữ bất lương tiêu chuẩn, đứng ở chỗ này, phong cách này cùng khẩu hiệu "trừ cướp an dân" trên tường thế nhưng lại phi thường phù hợp.

Nhưng nàng đã hai mươi bảy tuổi rồi.

Năm tháng thanh xuân ngắn ngủi, nàng ngoan ngoan như con mèo bị dẫm lên chân cũng sẽ không phát ra tiếng.

Hiện giờ nàng lại phản nghịch.

Mà thời kỳ phản nghịch vừa mới bắt đầu.

Mạnh Nhất Thần đang chỉ vào cô gái trẻ tuổi tố cáo đến khàn cả giọng, mẹ Chu Linh đi tới trước mặt các nàng, Chu Linh đứng chắn trước mặt cô gái, vô luận trên mặt mẹ nàng có bao nhiêu đau lòng, lời nói chỉ trích nàng có bao nhiêu tổn thương, nàng vẫn như cũ ôn tồn dịu giọng trả lời hết thảy mọi vấn đề mẹ mình hỏi, thế nhưng không cho phép bà ấy lướt qua khỏi người nàng.

Nàng ngăn chặn mẹ mình bước qua khỏi phòng tuyến do nàng tạo ra, không cho phép mọi khả năng để bà ấy trực tiếp nói chuyện với cô gái.

Cha Chu Linh đi tới, giữ người vợ mình đang kích động.

Triệu Tinh liền đẩy hắn ra: "Linh Linh, xin lỗi Nhất Thần đi."

Chu Linh chăm chú nhìn mẹ mình không nói lời nào.

Triệu Tinh liền túm lấy cánh tay con gái, muốn kéo nàng đến trước mặt Mạnh Nhất Thần xin lỗi, Chu Linh phản kháng vài cái không có kết quả, rốt cuộc giật ra được khỏi tay mẹ nàng: "Mẹ, con chỉ làm chuyện nên làm, chuyện mà con muốn làm cho tới nay, con làm được đến yên tâm thoải mái, ta làm được đến vui sướng tràn trề, vì sao con phải xin lỗi."

Triệu Tinh liền bị nàng làm tức giận đến không nói nên lời.

Chu Văn Trừng ngữ khí ôn hòa: "Linh Linh, về nhà cùng ba mẹ đi."

Chu Linh lắc đầu: "Con không thể về nhà, bởi vì con biết một khi con trở về, ba mẹ liền đem con nhốt ở trong nhà, cho đến ngày kết hôn lại thả con ra, ba, mẹ, đây không phải là cổ đại, chúng ta cũng không phải đang đóng phim, đừng dùng thủ đoạn cũ kỹ như vậy giam cầm con được không, con tự có suy nghĩ của mình."

Ánh sáng sáng ngời từ ánh đèn phản chiếu rõ ràng sự kiên định trên mặt nàng.

Vừa dứt lời, Triệu Tinh liền tức giận đến muốn mắng nàng, lại thấy Chu Linh hơi nhíu mày, thân mình lảo đảo, liền nhắm mắt ngất đi.

Tưởng Tiêm thật sự bội phục nàng, thời điểm này vậy mà lại yên tâm ngất xỉu, tất nhiên là bởi vì tin tưởng đằng sau có một đôi tay ôm lấy mình chặt chẽ.

Lúc cô gái kia lập tức ôm lấy nàng, cha mẹ Chu Linh lại muốn đem con gái đoạt lại, đúng lúc nàng đi qua, ngăn cản bọn họ vươn tay tới, thử xem độ ấm trên trán Chu Linh.

"Chu Linh phát sốt rồi." Nàng mỉm cười: "Chú dì, Chu Linh không muốn về nhà, hai người đem nàng về nhà, theo tính tình của nàng tỉnh lại khẳng định muốn quậy một trận, mắc công hai khiến người thương tâm, không bằng để con đưa nàng về nhà mình, chờ bệnh tình của nàng tốt hơn lại gặp lại các người."

Nàng nói đến hợp tình hợp lý.

Mà hình như cũng chỉ có thể như vậy.

Tưởng Tiêm ném chìa khóa cho cô gái kia.

Triệu Tinh liền lôi kéo tay nàng, nói vài câu phát tiết cảm xúc.

Tưởng Tiêm nghe, dư quang liếc thấy ông Chu mở cửa x era, giúp đỡ cô gái kia đưa Chu Linh vào ghế sau.

Cô gái giật giật môi, muốn nói gì đó.

Ông Chu lại lắc đầu, vỗ nhẹ bả vai nàng ấy, quay trở lại bên cạnh vợ mình.

Chu Văn Trừng mang theo Triệu Tinh hốc mắt hồng hồng rời đi.

Tưởng Tiêm lên xe, giương mắt nhìn cô gái kia qua kính chiếu hậu.

Tóc nàng xõa ra, đuôi tóc rối bời cọ xát giữa xương quai xanh và bả vai.

Hẳn là có chút ngứa, nhưng nàng ấy không để ý.

Ôm lấy Chu Linh đang hôn mê, nàng ấy cẩn thận nâng phần đầu của Chu Linh đặt trên đùi mình.

Nàng ấy dùng ngón tay có vết thương, chậm rãi sửa lại đầu tóc của Chu Linh, đem góc áo lộn xộn của nàng ủi lại bằng phẳng.

Ánh mắt chuyên chú cứ như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật.

Chờ làm xong những việc nhỏ nhặt này, liền che chở bả vai nàng, lẳng lặng nhìn nàng.

Má bên phải sưng phù bầm tím, nàng nhìn đến đều cảm giác đau giùm, nhưng nàng ấy giống như không có cảm giác gì, chỉ lo nhìn chằm chằm Chu Linh.

Tưởng Tiêm có điểm ngây người.

Liền một lần ngây người này, cửa xe lại bị mở ra, trên ghế phụ có thêm một người.

Là Mạnh Nhất Thần đầu bị băng thành cái kén.

Mạnh Nhất Thần quay đầu lại, hung tợn nhìn vào mắt An Điềm, đôi mắt xanh lè.

Hắn lạnh lùng nói: "Tưởng Tiêm, quản tốt Chu Linh, đừng để cho nàng ấy tiếp tục nổi điên!"

"Quản con mẹ ngươi."

Mạnh Nhất Thần kinh ngạc quay đầu lại, vừa lúc thấy Tưởng Tiêm giơ ngón cái xem thường.

Tưởng Tiêm cũng không nhìn hắn: "Chu Linh nổi điên? Ta khinh, Mạnh Nhất Thần, ngươi có phải cảm thấy Chu Linh hiện tại đang rất ngang ngược hay không, ngươi hiện tại nói như vậy không phải quá muộn hay không? Ta nói ngươi biết, ngươi có biết ông ngoại Chu Linh là ai không, ông ngoại nàng Triệu Hán Sơn trời sinh phản cốt, từng phá quỷ tử, đấu với địa chủ, đánh qua thú dữ, trước đây từng ở trong trời rét phía Đông Bắc lặn lội đến phía nam Quan Đông, lúc đó vợ hắn tự sát hắn cũng không chết, một mình nuôi lớn con gái, hiện tại ngươi có nhìn thấy Chu Linh như thế nào không? Trong xương cốt Chu Linh chảy dòng máu của Triệu ngoại tổ, trước đây để ngươi kiêu ngạo ương ngạnh, vênh mặt hất hàm sai khiến đó là vì nàng nhịn ngươi, hiện tại nàng nhịn không nổi, nảy tâm ác độc muốn giết chết ngươi, ngươi có biết không. Còn muốn ta quản nàng, ta quản cái đầu tên ngu si nhà ngươi, hiện tại nhân lúc ta còn chưa nổi nóng còn không mau lăn khỏi xe đi."

Mạnh Nhất Thần vừa kinh ngạc vừa tức giận, còn muốn mở miệng mắng nàng, Tưởng Tiêm đã đá hắn rớt xuống xe, không chờ cái chân còn lại của hắn chạm đất liền vèo một cái phóng xe đi mất.

Tưởng Tiêm cầm tay lái, mất tự nhiên ho nhẹ một tiếng, lầm bầm lầu bầu: "Ngại quá, lần đầu gặp mặt đã bại lộ trình độ văn hóa không cao của bản thân rồi, khiến ngươi chê cười."

Qua kính chiếu hậu chỉ có thể thấy môi cô gái kia, khóe môi nhợt nhạt cong lên, "Không đâu, ngươi xuất khẩu thành thơ, diệu ngữ liên châu, từng chữ đều đánh vào điểm đau của hắn, ngươi phát biểu thẳng thắn lời suy nghĩ trong lòng nhưu vậy khiến cho người khác đã ghiền, ta hiếm gặp được người như ngươi, gặp rồi liền cảm thấy thật may mắn."

Giọng nàng ấy rất ngọt, miệng cũng ngọt, khiến người ta cảm thấy là một người vừa thanh thuần vừa đáng yêu, nhưng đặt cùng một chỗ tựa hồ có loại hồn nhiên cùng mị ý.

"Thật vui vẻ." Nàng ấy nói.

"Hả, sao lại đột nhiên vui vẻ?" Tưởng Tiêm không rõ.

An Điềm nỗ lực để cho Chu Linh ngủ được thoải mái, sau đó nhìn về phía nàng: "Ta cho rằng người bên cạnh Chu Linh không có ai hiểu nàng ấy, hiện tại mới phát hiện thì ra mình sai rồi, thì ra cũng có ngươi hiểu nàng."

Nàng ấy than nhẹ: "Có ngươi bên cạnh nàng, thật tốt quá đi."

Chuyển động kính, bên mặt bị thương của nàng ấy lại đập vào trong mắt.

Tưởng Tiêm bắt đầu có chút hiểu vì sao Chu Linh sẽ làm ra những chuyện kỳ quái như vậy.

Tầm mắt Tưởng Tiêm trở về con đường phía trước: "Ta tên Tưởng Tiêm, Tưởng trong tưởng nhớ, Tiêm trong bút tiêm (ngòi bút)."

"Chào Tưởng tiểu thư, ta tên An Điềm."

"Là An trong an tâm, Điềm trong điềm điềm (nước trôi lững lờ)?"

"Đúng vậy." Âm thanh thanh thúy đáp lại, An Điềm cười: "Ngươi còn nói trình độ văn hóa không cao?"

Tưởng Tiêm nhấp môi, tăng tốc độ xe.

.

Về đến nhà.

Sau khi ôm Chu Linh vào phòng ngủ, Tưởng Tiêm trước tiên lấy hộp thuốc tại nhà đưa nàng ấy rửa sạch vết thương.

Thấy An Điềm ngồi trong phòng khách, nhìn gương tự xát cồn lên mặt.

Nhìn nàng ấy nhíu mày, Tưởng Tiêm cũng bất giác hít vào một hơi.

Nàng không nhìn nổi cảnh tượng như vậy, đi vào phòng ngủ, tính đắp cái chăn cho Chu Linh, lại nhìn nàng mở hai mắt ra.

Sắc mặt không quá tốt, nhưng ánh mắt lại trong suốt.

Tưởng Tiêm ném chăn lên người nàng, ngồi bên cạnh, gác đầu lên hai tay: "Đầu ngươi hỏng sao, hiện tại còn dám đánh người?"

Mắt Chu Linh nhìn trần nhà, không nói chuyện.

Tưởng Tiêm hừ lạnh: "Hiện tại tỉnh táo? Bình tĩnh chưa?"

Chu Linh "ừ" một tiếng: "Đúng vậy, bình tĩnh rồi."

"Mới vừa rồi, ngươi căn bản không cần thiết đập vỡ đầu hắn..........."

"Mới vừa rồi, ta hẳn là trực tiếp đánh gãy hai tay của hắn, để hắn không đi tai họa người khác nữa."

"......."

Tưởng Tiêm gãi đầu: "Chu tiểu thư, xung quan nhất nộ vị hồng nhan (một phen nổi giận vì hồng nhan) là tư vị gì ta không rõ, ta chỉ biết ngươi hiện tại bị một người mê đến thần hồn điên đảo, ngươi mê luyến một người, còn là một cô gái, nhỏ hơn ngươi năm tuổi!"

Chu Linh bởi vì đầu óc choáng váng, trán cũng phát nóng, nhận thức cũng trở nên trì trệ.

Nàng đem câu nói vừa mới của Tưởng Tiêm chậm rãi dung nạp vào đầu.

"Mê luyến."

Nàng nhẹ nhàng lặp lại từ này, đầu lưỡi một lần lại một lần chống lại hàm trên, thể họi cảm giác ấm áp mà ướt át.

Nàng cong khóe môi: "Thật vậy à, một người thích cùng không thích gì đều không rõ như ta, ngươi cư nhiên nói, ta đang mê luyến người khác?"

"........" Tưởng Tiêm quả thực không còn lời nào để nói.

"Tưởng Tiêm."

Sau khi cân nhắc, đáy mắt Chu Linh như có những ngôi sao nhỏ, hơi sáng lên: "Mê luyến......Thật tốt, nguyên lai thế gian này cư nhiên còn có từ ngữ như vậy, nằm giữa thích và yêu, lại gãi đúng chỗ ngứa như vậy.......Tưởng Tiêm, ngươi có mê luyến qua người khác sao?"

".........Minh tinh có tính không?"

"Không biết." Nàng lắc đầu: "Một từ như vậy, nếu có thể sử dụng cho đồ vật, đã là rất tốt đẹp, nếu có thể sử dụng cho một người, thật hạnh phúc bao nhiêu.......Cảm giác mê luyến thật giống như uống rượu độc, không uống sẽ khát, mà uống sẽ chết, hoàn toàn đắm chìm trong đó, vì nó mà cười, vì nó mà khóc, thật giống như........."

"Thật giống như bị mất trí." Tưởng Tiêm độc miệng nói.

Chu Linh cười, "Đúng vậy, ý này không sai biệt lắm."

Nàng từ từ nhắm mắt lại, "Đến bây giờ, ta giống như còn chưa hiểu rõ thích là gì."

Tưởng Tiêm nhìn nàng, thấp giọng mắng một câu: "Rốt cuộc cũng không trả lời vấn đề của ta, nữ nhân xấu xa này, giả chết thật à."

Nàng đắp chăn cho nàng ấy đàng hoàng, đắp khăn lạnh lên trán, cho nàng ấy uống thuốc, nàng ấy mơ mơ màng màng không chịu uống, đành phải chờ nàng ấy tự tỉnh lại.

Tưởng Tiêm ra khỏi phòng ngủ.

An Điềm ngồi trên ghế sô pha, đôi tay an tĩnh đặt trên đầu gối.

Thấy nàng ra tới liền ngồi thẳng người, nhìn qua bình tĩnh không động, nhưng ngón tay lộn xộn vẫn là bị nàng nhìn ra đang khẩn trương.

"Nàng không sao đâu." Tưởng Tiêm an ủi: "Không phải phát sốt, mà cho dù có, khẳng định là do ngươi ở đây nàng mới giả bộ như vậy, đừng lo cho nàng."

An Điềm thả lỏng người, "Cảm ơn Tưởng tiểu thư."

"Gọi ta tỷ tỷ là được rồi."

Tưởng Tiêm ngồi xuống ghế đối diện, "Ta muốn nói chuyện với ngươi."

Đại khái là đã sớm đoán trước sẽ có bước này, trên mặt An Điềm cũng không kinh ngạc, ngược lại cười: "Ngươi nói đi, ta sẽ nói hết thảy cho ngươi."

"Ngươi thích Chu Linh chứ?"

Một khi đã như vậy, nàng liền hỏi thẳng thôi.

"Thích." Trả lời không chút do dự.

"Yêu nàng sao?"

Thời gian trả lời vấn đề này dài hơn một chút.

Tưởng Tiêm nhìn ấn đường nàng ấy nhẹ ninh một chút.

Trả lời vấn đề này quả là không dễ dàng.

Nàng ấy cũng không hề trả lời ngay lập tức.

Bởi vì yêu cùng thích là bất đồng.

Thích một người có thể dễ dàng thừa nhận.

Nhưng yêu, người bình thường đều không thừa nhận nổi.

"Yêu."

Nàng bình tĩnh mà kiên định nói ra.

Giọng nói rất nhẹ, tựa con bướm đậu trên đầu ngón tay.

Sau đó, con bướm liền dứt khoát kiên quyết bay về phía bầu trời xanh.

Tưởng Tiêm không nói, tiếp tục hỏi: "Vậy nàng ấy thsich ngươi sao?"

Ánh mắt An Điềm lập lòe, trên mặt nhiễm một tầng phấn hồng nhợt nhạt: "Khả năng......Là có chút đi."

"Nàng ấy yêu ngươi sao?"

An Điềm nhớ lại cái lần Chu Linh ôm nàng từ phía sau.

Cái lần nàng ấy nửa ngồi nửa quỳ trước mặt cô, nhẹ nhàng hôn lấy đầu ngón tay bị thương của cô.

Lần này, An Điềm lắc đầu, trả lời rất nhanh: "Nàng chỉ mến ta thôi."

Bất luận là tình cảm gì, một khi có nhiều thương hại hơn nữa, mặc kệ là thuần túy cỡ nào, hương vị cũng đã thay đổi.

Tưởng Tiêm không cho ý kiến.

Nàng đột nhiên chỉ vào cánh cửa phòng ngủ đang khép hờ kia, "Ngươi nhìn nơi đó."

An Điềm nhìn theo phương hướng nàng chỉ, lại không thấy cái gì, nghi hoặc mà nhìn nàng.

"Không thấy gì sao, chỗ đó có một ngọn lửa kéo dài từ giường lan đến cạnh cửa......"

Tưởng Tiêm nói: "Đó là lửa từ trên người Chu Linh phóng xuống."

Đáy lòng An Điềm chấn động.

Cô nhìn về phía cửa lần nữa, giống như Tưởng Tiêm miêu tả, thật sự nhìn thấy ngọn lửa hừng hực thiêu đốt kia.

"Trước kia Chu Linh là một người phụ nữ ôn nhu như nước, đều là nói tế thủy trường lưu, dòng nước tĩnh lặng, nàng khiến người ta ấn tượng cũng luôn là người an tĩnh, không hay phát biểu ý kiến của mình, rõ ràng nên đứng giữa muôn người, lại co rút thành một người trầm mặc."

"Ta cảm thấy nàng ấy như vậy vừa tốt lại vừa không tốt, tốt ở chỗ nàng sống rất ổn định, không tốt ở chỗ đáy lòng nàng căn bản là đầm nước tĩnh lặng, không thể chảy ra, chỉ có thể chôn giấu ở trong lòng, không thể phát tiết."

"Sau khi ngươi xuất hiện, ta phát giác nàng dần thay đổi, mặt ngoài vẫn là người ôn nhu bình tĩnh kia, trong lòng lại không biết từ lúc nào bắt đầu dấy lên một ngọn lửa nhỏ, cho đến giờ, nàng lẳng lặng đem nội tâm chính mình luyện thành một ngọn lửa hừng hực."